Phất Lôi khó hiểu nhìn cậu: “Đương nhiên là còn, nước thánh ngươi uống ở chỗ đại vu khi nãy chính là nó.”
“A! Ngươi nói cái gì?” Địch Nãi quả thực không thể tin vào tai mình: “Kia nói cách khác, ta sau này cũng có thể sinh đứa nhỏ?”
Bội Cách ở bên cạnh khẳng định gật đầu: “Đó là đương nhiên a! Giống cái bộ lạc chúng ta, cho dù không uống nước thánh cũng có thể sinh đứa nhỏ. Nếu là giống cái dị tộc, chỉ cần uống nước thành thì có thể hiểu được ngôn ngữ của chúng ta, cũng có thể sinh đứa nhỏ.”
Địch Nãi hoảng sợ trợn to mắt, quả thực muốn chạy tới túm lấy đại vu mà lay: “Vì cái gì lại cho ông uống thứ nước thánh kia, vì cái gì a!!!!!!”
Đồng chí Địch Nãi phát điên a!
Nhưng đại vu lúc ấy quả thực cũng chỉ có ý tốt. Bởi vì ngôn ngữ bọn họ không thông, muốn hiểu nhau quả thực rất khó khăn. Không hiểu ý được thì Địch Nãi cũng không biết tình huống hiện tại của mình. Muốn hiểu thì phải uống nước thánh kia. Uống nước thánh thì tất nhiên phải sinh ra chút tác dụng phụ, tỷ như…
Đúng là có được có mất a! Địch Nãi quả thực khóc không ra nước mắt.
Cậu thành công bị sự thực vô tình này đả kích, cũng vì thế mà chán nản ăn không vô.
Ba người kia nhìn thấy Địch Nãi có vẻ đã ăn no, liền nhanh chóng thu dọn tàn cục, xem như đã xong bữa tối.
Lửa trong lò sưởi sắp tắt, vì thế Bối Cách cầm một nhánh cây đang cháy châm ngọn đèn trên vách đá. Nói là ngọn đèn, kỳ thực là một hòn đá lồi ra, đổ mỡ động vật vào phần lõm của nó rồi dùng dây thừng làm tim đèn.
Địch Nãi nghĩ, bọn họ biết dùng dây thừng đốt đèn, xem ra cũng không tính là quá nguyên thủy.
Phất Lôi không biết ra ngoài một chuyến từ lúc nào, khi trở về cầm theo một cái ống tre lớn, bên trong chứa đầy nước. Y đặt ống tre xuống đất, nói với Địch Nãi: “Không phải ngươi cần nấu thuốc sao? Này là nước sạch.”
Địch Nãi cảm kích gật đầu: “Cám ơn nhiều.”
Bội Cách ở bên cạnh nói: “Ngươi bị thương à, để ta ở cùng chăm sóc ngươi vài ngày đi.”
Lúc Bội Cách nói, Luân Ân ở bên cạnh dùng ánh mắt oán niệm nhìn Địch Nãi.
Địch Nãi thực muốn cười, lắc đầu: “Cám ơn, nhưng không cần đâu, mấy vết thương nhỏ này không ảnh hưởng hành động. Ta có thể tự chăm sóc mình.” Vì thế Bội Cách cũng không tiếp tục kiên trì.
Phất Lôi kì thật rất lo lắng, bởi vì vết thương của Địch Nãi cũng khá nặng. Tuy Địch Nãi là một giống cái lợi hại, bất quá một người bị thương sống một mình rất bất tiện. Thế nhưng y lại là giống đực, không thể lưu lại chăm sóc. Bội Cách lại có bầu bạn, bảo nó bỏ bầu bạn tới chăm sóc Địch Nãi cũng có chút khó xử. Cuối cùng Phất Lôi nghĩ, mình nên tới đây vào ban ngày, chăm sóc Địch Nãi nhiều một chút thì tốt rồi.
Phất Lôi đi qua lấy thảo dược trong ba lô ra, liếc mắt liền nhìn thấy cái mũ, liền lấy ra hỏi Địch Nãi: “Lúc trước quên hỏi ngươi, này là cái gì vậy?”
Địch Nãi giải thích: “Là mũ giáp, có thể đặt trên lửa đốt, không bị hư. Ta đang định dùng nó để nấu thuốc a!”
Bội Cách cùng Luân Ân tò mò chạy tới xem, phát hiện thứ kia tròn tròn, sờ vào cứng cứng, bên ngoài có màu xanh, không biết dùng cái gì làm thành. Hai bên còn cột hai cọng dây xanh biếc.
Sau khi đám Phất Lôi xem xong liền làm theo lời Địch Nãi tháo hai sợi dây xuống, túm một bụm thảo dược bỏ vào trong mũ, lại rót thêm chút nước, sau đó đặt lên giá gỗ trên lò, còn bỏ thêm vài cây củi vào trong đống lửa.
Tiếp đó ba người liền đứng đó tò mò nhìn chằm chằm mũ giáp nửa ngày, phát hiện thực sự đốt không hư, không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Rất nhanh dược đã nấu xong, Phất Lôi lấy mũ giáp từ giá gỗ xuống, đặt bên cạnh chờ nguội một chút mới để Địch Nãi uống.
Luân Ân xốc miếng da thú ở một góc sơn động, lộ ra đống chậu bùn bên dưới, sau đó từ trong chậu lấy ra thứ gì đó rắc ngoài cửa ra vào.
Địch Nãi nhìn thấy đó là một loại bột phấn màu trắng, liền đoán: “Đó là… vôi?”
Luân Ân gật đầu: “Đúng vậy, vôi có thể phòng sâu bọ.”
Xem ra, người nguyên thủy cũng rất giỏi, ngay cả vôi cũng nhận biết được. Địch Nãi nghĩ, có lẽ mình phải xem lại chỉ số thông minh của người nguyên thủy.
Nhìn trái nhìn phải, không còn việc gì nên mọi người liền đứng dậy xin cáo từ.
Bội Cách là người cuối cùng rời khỏi, hắn nói với địch nãi: “Nếu buổi sáng ngươi muốn rửa mặt, có thể trực tiếp đi tới bờ sông, chúng ta đều lấy nước uống ở đó. Nếu muốn đi vệ sinh thì ở bên trái phía trước không xa có chỗ. Đó là nơi chuyên dụng cho phi thú nhân chúng ta.”
Địch Nãi gật đầu, đúng a, trong sơn động không hề có chỗ đi vệ sinh. Ai, thực hoài niệm toilet hiện đại a!
Bội Cách dặn dò: “Vết thương trên chân ngươi nhất định phải hảo hảo bảo dưỡng, đừng gắng sức. Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, ngươi cứ đứng ngoài cửa sơn động kêu ta là được. Ta ở ngay trong sơn động bên phải trên kia.”
Địch Nãi gật gật đầu, xem ra về sau trao đổi cơ bản đều dựa vào gọi. Dần dần, hẳn có thể luyện thành chiêu sư tử hống của phật môn a.
Nhìn bọn họ rời khỏi sơn động, Địch Nãi quay đầu lại tỉ mỉ đánh giá nơi này.
Sơn động khá rộng, nhưng không phải rộng đều bốn phía mà là càng vào trong lại càng thấp. Bất quá ngay cả người cao lớn như Phất Lôi cũng có thể đi lại thoải mái trong động thì cậu hoàn toàn không thành vấn đề.
Trên vách bên trái treo một bó dây thừng, hẳn là do Bội Cách bện. Trong góc đặt một ít khúc gỗ, không biết dùng làm gì. Ở các góc khác còn đặt mấy tảng đá lớn để búa đá dao đá linh tinh. Ngoại trừ số đó, trong sơn động chỉ có một ít da thú. Không thấy sự tồn tại của đồ gốm. Xem ra, bọn họ vẫn còn đang trong thời kì đồ đá.
Địch Nãi cảm thán, người nguyên thủy thật sự quá khốn khổ a!
Cậu cẩn thận bưng chén thuốc uống. Số thảo dược kia cậu đã xem sơ qua, quả thật rất có lợi cho vết thương, trong đó có củ ba mươi, còn có vỏ cây liễu có tác dụng giảm sốt. Xem ra về mặt trị bệnh, bộ lạc này đã tích lũy được kha khá kinh nghiệm.
Địch Nãi sở dĩ biết thảo dược vì cậu có một người cậu là thầy lang nông thôn, nhưng không phải lang băm gạt người mà là y thuật do tổ tiên truyền lại. Địch Nãi lúc ấy học từ thôn lên trấn học trung học, có một khoảng thời gian dài sống ở chỗ cậu, lúc rảnh thường giúp cậu chăm sóc người bệnh, lúc không có bệnh nhân thì cùng cậu lên núi hái thuốc, vì thế mới có chút hiểu biết về thảo dược. Cậu của Địch Nãi vốn định thu nhận Địch Nãi làm học trò sau khi Địch Nãi tốt nghiệp trung học. Đáng tiếc, Địch Nãi còn chưa tốt nghiệp, cậu đã qua đời. Lúc ấy Địch Nãi còn đau buồn một hồi, dù sao cậu cũng là một vị trưởng giả hiền lành.
Địch Nãi dùng chút nước còn lại trong ống tre súc miệng, lau mặt, sau đó nằm xuống giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Giường là giường đá, đối với bộ đội đặc chủng thường xuyên màn trời chiếu đất mà nói, này căn bản không tính là gian khổ. Huống chi trên giường còn trải một lớp da thú thật dày, sờ lên khá mềm mại, có thể thấy đã được đặc biệt chuẩn bị.
Tiểu Nhị ngoan ngoãn chạy tới ngủ cùng. Địch Nãi sờ sờ cái đầu lông xù của Tiểu Nhị, đồng thời nhớ lại những gì mình đã trải qua trong khoảng thời gian này.
Ù ù cạc cạc tiến vào thế giới này, cậu giống như đột nhiên không còn cảm giác tồn tại nữa.
Lúc trước gia nhập quân ngũ, mục tiêu là dốc sức cho đất nước, sau đó là tích tiền dưỡng già. Lúc đó tuy bên cạnh không có cha mẹ nhưng vẫn còn đám anh em vào sinh ra tử. Sĩ quan huấn luyện cùng đám anh em nhất định đã phát hiện cậu mất tích, hiện giờ đang tổ chức tìm kiếm đi?
Nghĩ vậy, mũi Địch Nãi có chút chua chua. Không biết sau này còn cơ hội gặp lại bọn họ không nữa!
Ở dị giới này, mọi thứ đều xa lạ. Tuy con người ở đây thoạt nhìn khá thân thiện, nhưng Địch Nãi vẫn cảm thấy mình cùng họ không giống nhau.
Kỳ thực trong ấn tượng của Địch Nãi, người nơi này có lẽ thông minh hơn người địa cầu trong thời kì viễn cổ rất nhiều. Phất Lôi từng nói y bay mười tám ngày mới tới bộ lạc xà tộc, này chứng minh bọn họ đã biết tính toán bằng các con số. Bất quá hiện giờ vẫn là thời kì đồ đá, vẫn chưa biết phát triển chăn nuôi cùng nông nghiệm, nguyên nhân đại khái là khả năng săn bắn quá mạnh mẽ, bộ lạc không hề thiếu thốn thức ăn đi.
Vết thương chỉ sợ không mười ngày cũng nửa tháng mới lành, khoảng thời gian này còn rất nhiều chuyện phải nhờ bọn họ, vì thế phải tạo quan hệ tốt mới được a!
Vị đại vu kia nói cậu là sứ giả của thần, sẽ trợ giúp bọn họ cải thiện cuộc sống, tuy không biết mình tới nơi này có phải do thần an bài hay không, ít nhất trong khoảng thời gian một tháng dưỡng thương này, cậu sẽ cố hết sức giúp đỡ bọn họ!
Nghĩ vậy, Địch Nãi bắt đầu mơ mơ màng màng.
Lúc Địch Nãi sắp ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng từ bên ngoài truyền vào, trong đêm tối yên tĩnh có một loại hương vị đặc biệt làm tâm tư người ta ngứa ngáy.
A a, cậu biết rồi, nhất định là nhóm thú nhân bầu bạn đang làm vận động! Cách âm của sơn động thật sự không tốt a!
Bọn họ đại khái cũng không cảm thấy đây là chuyện xấu hổ gì. Dù sao bọn họ cũng chỉ thuận theo bản năng cơ thể, sinh con đẻ cái là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Bất quá, Địch Nãi cảm thấy trời vừa tối bọn họ đã làm vận động hẳn cũng có nguyên nhân. Dù sao đây cũng là xã hội nguyên thủy, buổi tối cơ bản không có hoạt động giải trí, nhóm thú nhân tinh lực dư thừa, liền dồn hết vào làm chuyện yêu.
Nếu là thế giới hiện đại, nếu Địch Nãi gặp một đôi đồng tính, tuy không phản cảm nhưng cũng kinh ngạc một phen. Chính là tới thế giới này, gặp rất nhiều chuyện dị thường, cậu đã bị kích thích đến chết lặng. Huống chi, ở thế giới này nam cùng nam ở cùng một chỗ là chuyện bình thường, còn có thể sinh đứa nhỏ, nếu cậu vì thế mà kinh ngạc mới là dị thường.
Vì thế, hiện giờ tuy biết là hai người nam đang làm tình nhưng vẫn vô thức cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Nói thật, từ khi trưởng thành đến nay, Địch Nãi vẫn luôn sống một cuộc sống trong sáng thanh tâm quả dục như hòa thượng. Mỗi khi có nhu cầu sinh lý, đại đa số đều nhờ tay phải giúp đỡ, số còn lại chính là xối nước lạnh cho xong việc.
Lần đầu tiên cảm nhận được tình ái ngoài đời thực gần gũi đến vậy, khó trách Địch Nãi cảm thấy hưng phấn. Cậu ẩn ẩn cảm thấy cơ thể ngày càng khô nóng, chính là không có cách nào đi xối nước lạnh như trước kia. Đương nhiên không phải không thể nhờ nhờ tay phải giúp đỡ, chính là tay cùng chân đều đang bị thương, muốn tẩy rửa cũng không tiện. Đến lúc đó người khác tới sơn động, nhìn thấy dấu vết thì sao?
Địch Nãi càng nghĩ càng buồn bực, vì cái gì nhóm thú nhân bầu bạn làm lâu như vậy vẫn chưa chịu nghỉ ngơi a! Thể lực thú nhân tốt đến mức này sao? Giọng phi thú nhân gào như vậy cũng không sợ tắt tiếng a.
Khỉ thật, có để cho người ta ngủ yên không a! Đồng chí Địch Nãi ấm ức.
Hoàn Chương 7.