Lúc xuất phát, Địch Nãi bảo Phất Lôi chở mình tới trước và sau sơn cốc tìm một lần. Chính là vẫn không tìm được Tiểu Nhị, cậu chỉ đành mất mác rời đi.
Đây vẫn là lần đầu tiên khi tới thế giới này, Địch Nãi xuất môn mà không mang theo Tiểu Nhị ở bên người. Nhất thời quả thực có chút không quen, bất quá, cậu tin tưởng, chờ tới lúc trở về, Tiểu Nhị nhất định ở trong bộ lạc. Nghĩ tới đây, cậu cũng an tâm một chút.
Sáng sớm cuối thu có chút se lạnh, Địch Nãi mặc quần áo ngụy trang, vừa rời khỏi bộ lạc đã bị cơn gió lạnh thổi tới run run. May mắn, trong ba lô có mang theo da thú, cậu vội vàng lôi ra trùm lên người.
Sờ sờ lông Phất Lôi, Địch Nãi phát hiện lông dày hơn rất nhiều. Cậu thực hâm mộ nói: “Phất Lôi, cũng là ngươi tốt, không cần mặc quần áo. Nếu ta cũng có thể biến thân thì tốt rồi.”
Lỗ tai Phất Lôi run run, đột nhiên dùng sức lắc lắc cái đầu to, làm cả người cũng nhoáng lên, suýt chút nữa hất văng Địch Nãi xuống.
Địch Nãi túm tai Phất Lôi, lúc ổn định lại thân thể mới hiểu đối phương so đo cái gì. Khẳng định là người này không thích cậu có thể biến thân, vì như vậy cậu sẽ biến thành giống đực.
Địch Nãi có chút dở khóc dở cười, trấn an: “Ta cũng chỉ nói vậy thôi. Ta chỉ nghe thú nhân uống nước thánh có thể cải tạo thành giống cái, chứ chưa nghe nói giống cái có thể biến thành giống đực a.”
Kỳ thực trong lòng Địch Nãi nghĩ, nếu thật sự có loại nước thuốc này, cậu cũng muốn thử một phen. Như vậy, không cần ỷ lại Phất Lôi nữa, có thể tự mình tự do tự tại bay lượn, thích thú biết bao a!
Bất quá, nếu thật là vậy, nói không chừng Phất Lôi sẽ không tìm cậu làm bạn lữ. Dù sao, chỉ có giống cái mới có thể sinh sản hậu đại. Trong thế giới thú nhân, đây là chuyện quan trọng.
Nếu cậu biến thành giống đực, Phất Lôi còn thích cậu không? Địch Nãi có chút không xác định. Bất quá, rất nhanh cậu liền lắc lắc đầu: hey, ông đây không có việc gì nghĩ mấy thứ linh ta linh tinh này làm gì, quả thực là càng lúc càng giống gà mẹ mà. Trên thế giới này không có nhiều nếu như vậy đâu!
Bởi vì hình thú nên Phất Lôi không thể nói chuyện, Địch Nãi ngồi trên lưng y, rất nhanh liền cảm thấy nhàm chán. Cũng may, còn có thể nhân cơ hội này thưởng thức cảnh thảo nguyên mùa thu tuyệt đẹp.
Mặt trời chậm rãi dâng lên, chiếu rọi khắp thảo nguyên. Lúc này là một thế giới ngũ sắc. Lá hương bồ màu xanh, lá phong màu đỏ, bầu trời màu lam, sắc thu mê người nhìn không biết chán, thực mê người. Đủ loại động vật bắt đầu hoạt động, đàn lộc, đàn trâu nhàn nhã gặm cỏ. Một khi cảm giác được nguy hiểm, bỏ trốn tứ phía.
Làm Địch Nãi ngạc nhiên chính là tựa hồ thấy được đại tinh tinh. Bất quá, thế giới này có tinh tinh cũng thực bình thường, không biết về sau có xuất hiện người vượn không nữa.
Cuối thu ánh mặt trời tuy không mãnh liệt nhưng vì bay cao, tử tuyến mạnh hơn. Phất Lôi không sợ nhưng Địch Nãi lại sợ nó làm hỏng làn da, vì thế cậu dùng lá cây làm nón. Tuy tác dụng không quá lớn nhưng có còn hơn không.
Địch Nãi sợ Phất Lôi quá mệt mỏi, mỗi khi thấy nguồn nước liền kéo tai Phất Lôi, bảo y ngừng lại nghỉ ngơi. Hai người uống chút nước, rửa mặt, cũng có thể giảm bớt chút mệt mỏi.
Lúc Phất Lôi nằm trên đất nghỉ ngơi, Địch Nãi sẽ nhân cơ hội ở phụ cận tìm kiếm vài thứ có thể ăn.
Mặc dù nằm nghỉ nhưng hai lỗ tai Phất Lôi vẫn dựng thẳng, nghe ngóng động tĩnh, ngẫu nhiên còn ngẩng lên nhìn Địch Nãi một cái. Nếu Địch Nãi vượt quá phạm vi tầm nhìn, y sẽ bay qua tìm Địch Nãi, đi theo bên cạnh.
Địch Nãi có chút bất đắc dĩ, cái người này không chịu nghỉ ngơi mà cứ chú ý tới mình. Bản thân Địch Nãi là người khá tùy tiện, lại độc lập, đôi khi làm việc sẽ không bận tâm nhiều tới đồng bạn. Cho là đang yêu nhau nhưng phần lớn thời gian của Địch Nãi đều dành cho việc cải thiện chất lượng sinh hoạt. Nhưng Phất Lôi thì một lòng một dạ đặt trên người Địch Nãi, sợ cậu bị tổn thương.
Tuy Địch Nãi rất mạnh, đại đa số trường hợp có đủ sức tự bảo vệ mình, nhưng Phất Lôi vẫn kiên trì tư thái bảo hộ ở bên cạnh. Mấy hôm nay, lúc buổi tối đi ngủ, Phất Lôi vẫn luôn bảo hộ Địch Nãi trong lòng mình.
Phất Lôi hi vọng, nếu có nguy hiểm, y có thể chắn trước mặt Địch Nãi, không để cậu chịu chút thương tổn nào. Đây là chức trách của giống đực, cũng là tâm nguyện của cậu.
Địch Nãi cảm thấy Phất Lôi làm vậy có chút dư thừa, có chút gà mẹ, bất quá cậu cũng không chán ghét. Được một người toàn tâm toàn ý để trong lòng, toàn tâm toàn ý bảo hộ, quả thật không tồi.
Thảo nguyên có rất nhiều rau dại, Địch Nãi hái một ít bỏ vào ba lô, đề phòng sẵn. Làm một người tới từ thời hiện đại, Địch Nãi am hiểu đạo lý phối hợp chay mặn. Trên cơ bản, mỗi bữa cơm đều cần chút rau xanh.
Phất Lôi không thích ăn rau, nhiều khi Địch Nãi nấu cả một mũ giáp mà y không động tới ngụm nào. Địch Nãi cảm thấy hổ là loài ăn thịt, cho dù không ăn rau cũng không sao. Nhưng sau đó cậu phát hiện da Phất Lôi có lúc rất dễ bị khô cùng lột da, nứu răng cũng bị sưng phù.
Phất Lôi không chút để ý tới những chứng bệnh da lông này, trong bộ lạc có rất nhiều thú nhân bị, nhẫn nhịn sẽ qua. Địch Nãi thì biết rõ, da khô như vậy rất có thể bị thiếu vitamin, nứu sưng là vì ăn thịt quá nhiều nên bị nóng.
Loại bệnh này thoạt nhìn không nghiêm trọng nhưng có ảnh hưởng rất lớn đối với chất lượng sinh hoạt. Huống chi, cũng không phải không có rau để ăn.
Cho nên, Địch Nãi bắt đầu cưỡng ép dụ dỗ, bắt Phất Lôi mỗi bữa cơm đều phải ăn một chút rau. Cậu cảm thấy, điểm bốc đồng duy nhất của y chính là lúc này. Địch Nãi đuổi theo uy rau, y thì cứ tránh né, nhất định không chịu ăn. Địch Nãi thấy cậu khó chịu như vậy, liền thưởng cho một cái hôn. Cũng nhờ vậy, Phất Lôi mới vui vẻ chịu đựng.
Hôm nay lúc đi tìm kiếm xung quanh, Địch Nãi cư nhiên phát hiện đậu phộng. Dùng gậy đào củ, sau đó hái xuống mang đi rửa sạch. Cậu để lại một ít, để sau này làm mầm móng. Số củ đậu phộng còn lại bỏ vào luộc với chút muối, làm đồ ăn vặt.
Cứ vậy, lúc ngồi trên lưng Phất Lôi, Địch Nãi có thể vừa ăn đậu phộng vừa ngắm cảnh. Ngẫu nhiên, Địch Nãi sẽ lột tầm chục hạt đưa tới bên miệng Phất Lôi. Phất Lôi hé miệng, cậu liền ném đậu phộng vào trong. Bất quá, răng nanh của lão hổ không có công năng nhai đậu phộng, Phất Lôi nhiều lắm là cuốn cuốn đầu lưỡi liếm láp chut vị mằn mặn mà thôi.
Bất quá, hai người hỗ động như vậy, một đường cũng tăng thêm không ít thú vị.
Hôm sau, bọn họ xuyên qua một cái khe sâu lớn, tiếp đó nhìn thấy sa mạc mênh mông.
Sa mạc rộng lớn dưới ánh mặt trời chiếu rọi hệt như biển rộng vàng ươm. Những cồn cát nối liền nhấp nhô, giống như cự long trong biển. Dưới ánh mặt trời chói chang, sa mạc bốc lên từng luồng nhiệt, làm người ta hít thở cũng thực khó khăn. Sa mạc mênh mông vô bờ, con người đứng ở giữa trông nhỏ bé vô cùng.
Biển cát mờ mịt, liếc mắt không nhìn thấy bao nhiêu dấu hiệu sinh mệnh. Nếu không phải ngẫu nhiên có vài con chim bay ngang, thời gian nơi này cũng dường như đọng lại.
Đây là lần đầu tiên Địch Nãi chân chính tiếp xúc với sa mạc, nhất thời có chút khiếp sợ.
Trong sa mạc, thức ăn nước uống đều thực khan hiếm. Cũng may, biết sắp tiến vào sa mạc nên tối hôm trước, Địch Nãi cùng Phất Lôi đã chuẩn bị tốt. Hiện giờ Địch Nãi còn mang theo một cái chân lợn rừng nướng cùng một đống quả hồng hái trong rừng.
Cậu còn dùng cà mên chứa nước. Tuy ít nhưng trong sa mạc có khi có thể cứu mạng. Địch Nãi thực tưởng niệm túi nước dự trữ bằng plastic, vừa tiện lại chứa được nhiều nước. Đáng tiếc, những thứ hiện đại hóa kia ở trong này quả thực là hi vọng xa vời.
Sau khi ở sa mạc ăn uống no đủ, kiểm tra lại đồ đạc lần cuối, bọn họ bắt đầu bay qua sa mạc.
Tuy Phất Lôi có thể bay nhưng nhiệt độ quá cao, cho dù ở giữa không trung cũng cảm nhận được. Mới bay nửa giờ, Địch Nãi đã cảm giác Phất Lôi ở dưới thân bắt đầu thở ồ ồ. Không cần đưa tay sờ, cậu cũng cảm nhận được mồ hôi trên lưng y.
Địch Nãi cảm thấy có chút đau lòng. Cậu thì thoải mái rồi, chỉ cần ngồi là được. Phất Lôi từ đầu tới cuối cứ phải đều đều đập cánh, chở cậu bay tới trước.
Địch Nãi vài lần bảo Phất Lôi đáp xuống nghỉ ngơi, chỉ là Phất Lôi biết nhiệt độ sa mạc nóng như thiêu đốt, ngồi ở dưới thì Địch Nãi phải chịu khổ, vì thế cường ngạnh bay tiếp, thẳng đến khi thực sự không kiên trì nỗi mới chịu dừng lại.
Lúc nghỉ ngơi, Địch Nãi đưa cà mên nước cho Phất Lôi uống, bản thân chỉ ăn hai quả hồng. Lúc Phất Lôi bay trên không trung, Địch nãi sẽ cúi đầu tìm kiếm cây xương rồng hoặc những loại cây có chứa nước. Ngẫu nhiên nhìn thấy, sẽ bảo Phất Lôi đáp xuống nghỉ ngơi hồi phục, thuận tiện kiếm chút nước.
Trên sa mạc thường xuyên gặp gió xoáy, từng cơn từng cơn cát vàng cuốn lên cao cao lướt nhanh trên sa mạc. Nếu bị nó cuốn vào, đảm bảo là dính cát đầy người, nếu xui xẻo thì có thể bị cồn cát vùi lấp.
Nếu không phải Phất Lôi có thể bay, sa mạc quả thực chính là cạm bẫy tử vong. Ngay cả có thể bay như Phất Lôi cũng kinh hoảng không thôi.
Mỗi lần Phất Lôi nghỉ ngơi, Địch Nãi đều bảo y nằm lên dù, không được lộn xộn, phần vải dù còn lại, Địch Nãi cũng trùm lên đầu y. Còn bản thân cậu thì cố gắng tìm kiếm nguồn nước ở xung quanh, có một lần ngẫu nhiên, Địch Nãi nhìn thấy vài con lạc đà đơn lẻ, cậu liền bảo Phất Lôi đáp xuống nghỉ ngơi, thuận tiện bổ sung thức ăn.
Không chút do dự giết con lạc đà nhỏ nhất, cho Phất Lôi uống máu cùng ăn thịt lạc đà tươi. Bình thường ở trong bộ lạc Phất Lôi chủ yếu ăn thịt nướng, thịt tươi thoạt nhìn quá huyết tinh. Nhưng tình huống hiện tại không giống, thịt tươi nhiều nước hơn, hơn nữa ăn cũng tiện.
Là chủ lực băng qua sa mạc, Phất Lôi nhất định phải bảo trì thể lực cường hãn. Trong biển cát này, sinh tồn là nguyên nhất trước nhất.
Con lạc đà kia Phất Lôi chỉ ăn hơn một nữa, phần còn lại, Địch Nãi cắt một cái chân mang theo, chờ chốc nữa Phất Lôi đói bụng thì ăn tiếp.
Hai người cứ vậy bay bay nghỉ nghỉ, cũng không chậm trễ hành trình. Rất nhanh, màn đêm buông xuống, Phất Lôi không chịu nghỉ ngơi, nhân dịp mát mẻ bay thêm một đoạn. Địch Nãi không lay chuyển được, chỉ đành đồng ý.
Sa mạc ban đêm hoàn toàn trái ngược với ban ngày, Địch Nãi ngồi trên lưng Phất Lôi, cảm thấy mồ hôi trên người đều bị hong khô, nhịn không được rùng mình.
Phất Lôi phát hiện Địch Nãi rất có thể sẽ bị cảm lạnh mới chịu dừng lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm rồi tiếp tục hành trình.
Sa mạc thiếu cây cối, không có cách nào dựng lều, Địch Nãi liền lấy dù ra trải xuống đất, xem như thảm. Lúc nằm lên đó, nằm một nửa, một nửa đắp lên người. Như vậy cũng tránh được cảnh màn trời chiếu đất.
Phất Lôi nằm ịch xuống, động cũng không muốn động. Địch Nãi vừa đau lòng vừa buồn cười, lúc bay thì cứ cậy mạnh, giờ mới chịu thành thật. Bảo Phất Lôi hóa về hình người, dùng sức giúp y mát xa gân cốt, giảm bớt mệt nhọc. Chờ Địch Nãi dừng lại thì phát hiện, người này đã ngủ vù vù.
Bất quá, lúc cậu dựng lại thì Phất Lôi cũng tỉnh. Y lại hóa về hình thú, ôm Địch Nãi trong lòng, lúc này mới yên tâm đi vào giấc ngủ.
Địch Nãi phát hiện mình càng lúc càng không muốn xa rời Phất Lôi, mỗi đêm phải xoa xoa cái bụng mềm mại của y mới có thể đi vào giấc ngủ. Bất quá, sa mạc nguy hiểm trùng trùng, cậu thực sự ngủ không say.
Quả nhiên, lúc nửa đêm, Địch Nãi cảm giác có âm thanh tất tất tác tác từ không xa truyền tới. Địch Nãi tỉnh ngủ ngẩng đầu quan sát xung quanh, dưới ánh trăng, sa mạc vẫn bình tĩnh như cũ. Phất Lôi cũng bừng tỉnh, dựng thẳng tai lắng nghe. Không đúng, có nguy hiểm.
Tiếng cát rào rào lợi hại. Địch Nãi túm ba lô, nhảy phốc lên lưng Phất Lôi. Y đập cánh, bay lên không.
Khoảnh khắc chỉ mảnh treo chuông, bọn họ tránh né được một cái kìm to từ dưới đất chui ra.
…
Hoàn Chương 61.