Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thải Ni cảm thấy chính mình tựa hồ đang trôi giữa đại dương, cảm giác toàn thân giống như bị người kia chi phối, lúc thì kịch liệt, lúc thì triền miên, ngay cả nỗi lòng cùng theo động tác của người nọ mà dao động cao thấp. Dần dần động tác phun ra nuốt vào của đối phương càng lúc càng nhanh, Thải Ni than nhẹ một tiếng, phóng thích.

Ngay lúc Thải Ni xụi lơ không còn chút sức lực, một đôi tay mạnh mẽ nâng chân hắn gác lên vai, sau đó có thứ gì đó nóng rực ươn ướt liếm lên nơi bí ẩn phía sau. Cảm giác này thực kì quái a! Thải Ni rụt người về sau, muốn trốn thoát loại công kích kia. Chính là đôi chân bị giữ chặt, giãy không ra.

Thứ kia thực linh hoạt, không ngừng xoay tròn đâm vào, làm thân thể Thải Ni như nhũn ra. Hắn biết, kia nhất định là đầu lưỡi người nọ, chỉ có đầu lưỡi mới có thể linh hoạt như vậy. Ngẫu nhiên, đầu lưỡi kia lại liếm lên chiếc túi da phía trên. Cùng với trận liếm mút làm người ta điên cuồng kia, một đôi tay thô ráp to lớn không ngừng vuốt ve mông Thải Ni, làm hắn cảm thấy nóng rực. Hắn cảm thấy chính mình một lần nữa gắng gượng ngẩng đầu.

Người kia đại khái cũng phát hiện, dừng tiến công bằng đầu lưỡi. Có thứ gì đó lạnh lẽo được bôi lên mặt sau, ngay sau đó một ngón tay đâm vào. Thải Ni hút một hơi, hoảng sợ. Nơi đó lần đầu tiên bị xâm lấn, rất không thích ứng. Ngón tay kia ở bên trong thực nhẫn nại chậm rãi thăm dò, tìm kiếm phương pháp làm Thải Ni thả lỏng.

Ngón tay nhẹ nhàng ra vào, đột nhiên chọt trúng một điểm làm Thải Ni nhịn không được than nhẹ một tiếng. Người kia giống như tìm được bảo bối, không ngừng chạm vào nơi đó. Hai chân Thải Ni phát run, có chút không chịu được loại tra tấn này. Ánh mắt dần ươn ướt, gắng gượng không để nước mắt chảy xuống.

Rất nhanh, ngón tay ra vào biến thành hai ngón, ba ngón, không ngừng xoay tròn nghiền lên nơi đó. Sau đó, ngón tay rút ra ngoài, Thải Ni cảm thấy một trận trống rỗng ngắn ngủi. Ngay sau đó, một thứ thô to nóng rực áp tới, nhẹ nhàng ma xát một chút, sau đó cường ngạnh tiến vào.

Thải Ni ‘a’ một tiếng kêu lên. Đau quá, đau muốn chết, hắn từ bỏ, bắt đầu đưa tay lung tung chống đẩy.

Người kia cũng ngừng lại, không tiếp tục động mà giữ nguyên tư thế, cúi người hôn Thải Ni an ủi, hôn lên nôi hắn, bàn tay xoa nắn bé con vì đau đớn mà mềm xuống. Dưới sự an ủi ôn nhu của đối phương, Thải Ni lại cảm nhận được vui sướng. Lúc này người nọ lại chậm rãi động.

Mới đầu động tác thực thong thả mềm nhẹ, chậm rãi va chạm vị trí mình khám phá được khi nãy, dần dần Thải Ni cũng bắt đầu động tình. Động tác của người nọ bắt đầu nhanh hơn, Thải Ni tuy mơ hồ nhưng dường như cũng nghe thấy tiếng thân thể ba ba va chạm. Hắn nghĩ, giấc mộng này sao lại chân thật đến vậy? Chính là người kia không ngừng biến hóa tư thế, động tác mạnh mẽ làm Thải Ni không còn sức lực nghĩ ngợi.

Sau khi Thải Ni lại tiết ra một lần nữa thì ý thức cũng càng lúc càng mơ hồ.

Hắn cảm giác thân thể mình bị lật ngược lại, biến thành tư thế vểnh cao mông, một vật thể có lông mao mềm mại chắn dưới bụng không để hắn trượt xuống. Một thứ thô ráp liếm lên lưng, chậm rãi liếm dần tới phía sau. Sau đó, một thứ lửa nóng thô dài hơn tiến vào. Theo động tác ra vào, có tiếng dã thú càu nhàu vang vọng, hơi thở nóng rực phun ra bên tai. Thải Ni nức nở muốn cự tuyệt, nhưng lại hoàn toàn không còn sức lực.

Này là Lai Đức dùng hình thú cùng mình giao phối đi! Chính là dùng hình thú sẽ mang thai a! Bất quá, Thải Ni lại nghĩ, này là mộng a, nằm mộng thì sao lại mang thai? Nghĩ vậy, hắn lại yên lòng.

Thải Ni không biết giấc mộng điên cuồng kia vì sao lại giằng co lâu như vậy, buổi sáng lúc tỉnh lại, ánh mắt hắn có chút mở không được. Hắn vì giấc mơ kia mà đỏ mặt, muốn dụi mắt, chính là đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, bởi vì toàn thân đau nhức vô cùng, hệt như ngay cả đầu ngón tay cũng không nâng nổi.

Kỳ quái nhất chính là cảm giác phía sau dị thường quái dị, cứ như giấc mộng đêm qua là chân thật.

Thải Ni gian nan chống đỡ muốn ngồi dậy, bất quá phát hiện có một thứ lông mao mềm mại khoát trên người. Ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một con hổ lớn màu xám đang nằm bên người, ôn nhu nhìn hắn.

Văn Sâm Đặc? Thải Ni xanh mặt: này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Thấy Thải Ni nhìn về phía mình, đầu lưỡi ấm áp của Văn Sâm Đặc liền liếm lên mặt hắn. Thải Ni dùng hết khí lực toàn thân, đưa tay đẩy cái đầu to của đối phương ra, hỏi: “Văn Sâm Đặc, này là có chuyện gì?”

Văn Sâm Đặc ngây người một chút, bật người hóa về hình người. Không trả lời ngay mà đỡ Thải Ni đang gian nan giãy dụa ngồi dậy dựa vào vách hang. Thải Ni cả người cứng ngắc, hắn đã tinh tường hiểu ra hết thảy những chuyện phát sinh trên người mình. Chuyện tối qua, tuyệt đối không phải giấc mộng.

“Nhánh cây ngươi bỏ vào đống lửa hôm qua vốn là có người đặt sẵn trong động. Bên trong có một loại phát ra mùi làm người ra sinh ra ảo giác. Hôm qua ngươi ngửi phải nó nên thực nhiệt tình bò lên người ta.”

Thải Ni cả giận nói: “Ngươi đã sớm biết rồi, đúng không? Ngươi đã sớm biết nhánh cây kia có vấn đề, vì cái gì không nhắc nhở ta, vì cái gì?” Hung hăng trừng Văn Sâm Đặc, buộc đối phương phải cho mình một lời giải thích.

Văn Sâm Đặc không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt Thải Ni, không chút để ý Thải Ni giãy dụa, nắm chặt tay đối phương: “Đúng vậy, ta đã sớm biết, chính là ta không nói. Thải Ni, ta vẫn luôn thích ngươi, ngươi biết rõ mà. Trước kia tên Lai Đức luôn ở bên cạnh ngươi, ta mới không tranh. Chính là hiện giờ hắn đã thay lòng, thích giống cái dực xà tộc kia. Ngươi vì cái gì không cho ta một cơ hội?”

Tuy Thải Ni đã sớm đoán được Lai Đức thay lòng, chính là bởi vì Lai Đức vẫn chưa chính miệng nói ra nên Thải Ni vẫn một mực an ủi chính mình, Lai Đức gần nhất chỉ là quá vội nên không quan tâm tới mình mà thôi. Hiện giờ bị Văn Sâm Đặc nói thẳng thừng như vậy, Thải Ni vô cùng tức giận, đỏ hốc mắt quát: “Cho dù Lai Đức không thích ta, ta cũng không thích ngươi, ngươi là cái đồ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

Ánh mắt Văn Sâm Đặc ảm đạm, nhưng rất nhanh lại kiên định: “Phải, ta có chút lợi dụng khi người ta gặp khó khăn. Chính là, ta thực sự thích ngươi, nguyện ý cả đời này đối xử tốt với ngươi. Ngươi ngẫm lại xem, gần nhất mẫu phụ ngươi sinh bệnh, nhưng tên Lai Đức kia chẳng hề để tâm, còn để ngươi một mình chạy tới nơi nguy hiểm như vậy tìm thức ăn. Hôm qua nếu không có ta, ngươi sẽ gặp phải dạng nguy hiểm gì trong khu rừng này, ngươi có nghĩ tới không?”

Thải Ni mạnh miệng nói: “Nguy hiểm lớn nhất mà ta gặp chính là ngươi! Ô ô, ngươi còn dùng hình thú cùng ta…” Thải Ni nói không được nữa, rốt cục nhịn không được bật khóc thành tiếng.

Văn Sâm Đặc vươn tay ôm lấy Thải Ni, Thải Ni giãy dụa, Văn Sâm Đặc lại ôm thật chặt, không chịu buông tay.

Thải Ni tức giận, dùng sức đấm Văn Sâm Đặc. Đương nhiên chút khí lực kia đối với Văn Sâm Đặc mà nói, không đáng là gì. Thải Ni giống như phát tiết hết toàn bộ ủy khuất trong khoảng thời gian này, vừa đánh Văn Sâm Đặc vừa khóc tới khàn cả giọng.

Văn Sâm Đặc áp sát bên tai Thải Ni thì thào an ủi: “Đừng khóc, có ta ở đây! Về sau ta sẽ đối tốt với ngươi. Ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, quyết không để ngươi bị thương…”

Thải Ni không biết nghe lọt tai những lời khuyên giải an ủi hay đánh mệt khóc mệt, hắn tựa vào người Văn Sâm Đặc, thút thít một hồi rồi chậm rãi ngủ thiếp đi.

Chờ đến khi Thải Ni tỉnh lại, Văn Sâm Đặc đang nướng thịt trong sơn động. Nhìn thấy Thải Ni tỉnh, Văn Sâm Đặc liền cầm một ống trúc chứa nước qua, để Thải Ni tẩy rửa một chút.

Phát tiết xong, lại ngủ thẳng giấc, Thải Ni đã sớm đói muốn chết. Văn Sâm Đặc xé chân gà đưa qua, Thải Ni không chút do dự nhận lấy ăn. Văn Sâm Đặc lộ ra nụ cười vui sướng, không chút chớp mắt nhìn chằm chằm Thải Ni. Thải Ni nhịn không được trở mặt xem thường.

Tuy thực căm tức hành vi lợi dụng lúc người ta khó khăn của Văn Sâm Đặc, chính là cuối cùng, hắn vẫn bất đắc dĩ leo lên lưng Văn Sâm Đặc, để đối phương đưa mình về sơn động.

Sau khi Thái Ni trở về thì phát hiện mình biến mất một ngày một đêm, cư nhiên không có ai lo lắng. Lai Đức vẫn như cũ chưa trở về. Phụ thân vẫn chiếu cố mẫu phụ sinh bệnh, không hề phát hiện đứa con của mình ngây người trong rừng cả đêm. Thải Ni nhịn không được cảm thấy thực mất mác.

Lúc này, sự tồn tại của Văn Sâm Đặc đối với Thải Ni lại càng trọng yếu hơn.

Bắt đầu từ ngày đó, trừ bỏ ban ngày đi săn cũng ban đêm trở về ngủ, bình thường Văn Sâm Đặc luôn ở bên cạnh Thải Ni. Săn sóc quan tâm Thải Ni, đưa quà, chiếu cố, làm Thải Ni cảm nhận được ấm áp đã lâu không thấy.

Có đôi khi Thải Ni nghĩ, nếu không có Lai Đức, người đầu tiên mình biết là Văn Sâm Đặc, có lẽ bọn họ cũng là một đôi thực hạnh phúc đi!

Chính là có đôi khi, Thải Ni vẫn nghĩ tới Lai Đức, nhớ lại tình nghĩa giữa bọn họ từ trước đến nay, vẫn có chút không dứt bỏ được.

Thải Ni không biết mình có nên thả lòng tiếp nhận Văn Sâm Đặc hay không, hắn cứ cảm thấy mình thích Lai Đức nhiều năm như vậy, ngay cả một lời giải thích cũng không có, thực không cam tâm.

Chính là, nếu vẫn muốn cùng Lai Đức ở cùng một chỗ, kia Văn Sâm Đặc phải làm sao đây? Nghĩ tới một đêm cuồng loạn kia, Thải Ni vẫn cảm thấy Văn Sâm Đặc thực đáng ghét. Hắn luôn đuổi Văn Sâm Đặc đi, nhưng khi người ta đi rồi, hắn lại cảm thấy thực tịch mịch.

Lúc quan hệ giữa Thải Ni cùng Văn Sâm Đặc có chút dây dưa không rõ thì Lai Đức trở lại.

Thải Ni không biết ngày đó Lai Đức trở lại, lúc đối phương xuất hiện trước mắt, Thải Ni cơ hồ tưởng mình thấy ảo giác. Vừa vặn lúc đó Văn Sâm Đặc đang đi săn thú, cũng không ở bên cạnh Thải Ni. Thải Ni cứ vậy ngơ ngác đứng đó nhìn Lai Đức, ngay cả nói cũng quên nói.

Lai Đức hệt như không hề phát sinh chuyện gì đi tới bên người Thải Ni, nắm lấy bờ vai hắn, thấp giọng hỏi: “Khụ, Thải Ni bảo bối, có nhớ ta không?”

Thải Ni vẫn như cũ dại ra, ngốc ngốc gật đầu.

Lai Đức nhìn Thải Ni như vậy thì bật cười, đưa tay xoa xoa tóc Thải Ni: “Tiểu ngốc, lâu rồi không gặp ta, choáng váng à?”

Thải Ni trong lòng đủ loại cảm xúc, không biết nên nói gì. Hắn nghĩ, Lai Đức rốt cuộc có thay lòng hay không? Vì cái gì lại đối xử thân thiết với mình như vậy?

Lai Đức thấy Thải Ni vẫn ngơ ngác, trong lòng có chút bất mãn, do dự một chút, sau đó đưa tay kia lên trước mặt Thải Ni: “Xem xem, này là cái gì?”

Thải Ni vừa thấy, oa, một viên đá thạch anh thật lớn! Đá thạch anh trong suốt dưới ánh mặt trời chiếu rọi lóng lánh đủ màu, tản ra màu tím lung linh, dị thường xinh đẹp.

Thải Ni thật cẩn thận cầm lấy viên đá, nâng trong tay, quay đầu hỏi Lai Đức: “Này là tặng cho ta sao?”

Lai Đức mỉm cười: “Đúng vậy, tặng cho ngươi, thích không?”

Thải Ni gật gật đầu: “Thích.” Thải Ni yêu thích cầm trong tay nhìn nửa ngày mới hỏi: “Mấy ngày nay ngươi chạy đi là vì tìm viên đá này cho ta sao?”

Sắc mặt Lai Đức có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn kiên định gật đầu: “Đúng vậy, không phải sắp tới sinh nhật ngươi sao? Này là quà tặng ngươi.”

Thải Ni vừa mừng vừa sợ, lại có chút lo lắng. Kinh hỉ vì Lai Đức không thay lòng đổi dạ, vẫn đối tốt với mình. Lo lắng là Lai Đức đã trở lại, Văn Sâm Đặc biết thì sao đây? Còn chuyện của mình với Văn Sâm Đặc, nếu để Lai Đức biết, liệu còn muốn mình không?

Lúc Thải Ni đang băn khoăn, Văn Sâm Đặc cư nhiên đã săn thú trở lại. Văn Sâm Đặc vứt con mồi qua một bên, hét lớn một tiếng lao tới.

Lai Đức không biết vì sao Văn Sâm Đặc lại làm vậy, nhưng thấy bị khiêu thích, nếu lảng tránh thì khẳng định không phải phong cách thú nhân. Vì thế Lai Đức buông bả vai Thải Ni ra, cũng nhanh chóng hóa thành hổ hình rống một tiếng, quấn lấy Văn Sâm Đặc lao tới đánh một trận.

….

Hoàn Chương 34.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK