Bởi vì thời tiết thực sáng sủa, cây cối xanh um, lá cây dưới ánh mặt trời lóng lánh xanh biếc. Thật sự là một bức tranh xinh đẹp. Nhưng, hai bọn họ không ai có tâm tình thưởng thức.
Dưới sự chỉ dẫn của Địch Nãi bay vài vòng, rốt cục cũng tìm được nơi cậu đã làm dấu.
Địch Nãi bảo Phất Lôi đáp xuống đất, sau đó ôm Tiểu Nhị trong ba lô ra ngoài.
Tiểu Nhị chớp đôi mắt tròn vo ngây thơ nhìn chủ nhân, không biết chủ nhân nhà mình rốt cục muốn làm gì. Nó ngoan ngoãn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, chờ chủ nhân phân phó.
Địch Nãi nhìn thấy nó như vậy, trong lòng có chút thương cảm, thực muốn mang Tiểu Nhị theo. Chính là nghĩ tới kỷ luật trong bộ đội, cuối cùng vẫn nhẫn tâm, quay đầu không nhìn tới nó.
Địch Nãi ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghĩ, trước kia mình xuyên qua trong lúc rớt xuống, như vậy thông đạo hẳn nằm trên không. Cậu bảo Phất Lôi chở mình bay trên không khu rừng tìm kiếm. Dù sao Phất Lôi có thể bay, nếu tìm được thông đạo, sau khi đưa cậu về, nếu Phất Lôi muốn về thì chỉ cần bay ngược về thông đạo là được.
Chính là, Phất Lôi bay cao bay thấp thật lâu, Địch Nãi nhìn thấy cây cối bên dưới không hề có chút biến hóa. Cậu nghĩ, như vậy không được, chẳng lẽ phải tái hiện lại nguyên trạng khi đó sao?
Địch Nãi nghĩ, có lẽ muốn về thì phải tái tạo lại tình huống lúc mình xuyên qua.
Cậu định bụng để Phất Lôi bay trên trời, lúc bay ngang qua khu rừng này, cậu sẽ từ trên lưng y nhảy dù đáp xuống. Nói vậy, có lẽ vừa lúc xuyên qua thông đạo thời không, trở lại thế giới ban đầu.
Vì thế cậu bảo Phất Lôi đáp xuống đất để cậu làm công tác chuẩn bị.
Tiểu Nhị thấy chủ nhân biến mất nãy giờ lại xuất hiện, vui sướng từ trong rừng lao ra, hưng phấn nhảy lên người Địch Nãi. Địch Nãi xoa đầu nó, thở dài, buông tay, bắt đầu chuẩn bị dù.
Cậu cởi ba lô cẩn thận kiểm tra dù để bên trong, tránh cho tí nữa xuất hiện sai lầm. Cũng may dù luôn được xếp gọn đặt trong ba lô, vì thế không bị hư hỏng gì, hẳn là có thể dùng tốt.
Địch Nãi vỗ vỗ ba lô, nghĩ thầm, dù a dù, ngươi nhất định không được hư hỏng gì đó, ông đây phải trông cậy vào ngươi a.
Địch Nãi đeo ba lô, hướng Phất Lôi nói: “Phất Lôi, lát nữa phiền ngươi bay cao một chút, xa một chút, sau đó hướng về phía khu rừng này bay qua, ngay lúc đó ta sẽ từ trên lưng ngươi nhảy xuống.”
Phất Lôi nghe vậy thì sợ tới mức bật người hóa thành hình người, cự tuyệt: “Như vậy sao được, ngươi không có cánh, nhảy xuống không phải sẽ ngã chết sao? Cho dù muốn trở về nhưng cũng không thể mạo hiểm như vậy a!”
Địch Nãi giải thích nói: “Sẽ không, ta có dù, lúc nhảy xuống mở ra sẽ không bị ngã.”
Phất Lôi nghi hoặc: “Dù? Đó là cái gì vậy?”
Địch Nãi vô ngữ, Phất Lôi chưa bao giờ thấy mình nhảy dù, không hiểu cũng là chuyện thực bình thường, chính là cậu làm thế nào giảng giải nguyên lý nhảy dù với người nguyên thủy đây a? Vì thế đành phải nói: “Dù là cái gì, chờ tý nữa ngươi sẽ được thấy a. Huống chi, cho dù rớt xuống thì không phải vẫn còn ngươi sao?”
Phất Lôi do dự nửa ngày, cuối cùng cảm thấy tốc độ phi hành của mình quả thực không tệ, cho dù Địch Nãi rớt xuống cũng có thể kịp lúc tiếp được, vì thế gật đầu đồng ý.
Địch Nãi nâng tay vỗ vỗ vai y: “Phất Lôi, vất vả ngươi rồi.”
Lần đầu tiên, Địch Nãi đầy hi vọng nhảy xuống, trong lòng không ngừng nói: “Ông nhất định có thể trở về, nhất định có thể trở về…” Sau đó bung dù. Đáng tiếc chính là, sau khi rớt xuống đất, thứ cậu nhìn thấy vẫn là khu rừng rậm kia.
Phất Lôi sau khi Địch Nãi nhảy xuống lưng mình liền xoay người bay xuống theo. Không dám chớp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Địch Nãi, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới cứu viện. Cũng may ngay sau đó y nhìn thấy trên lưng Địch Nãi bung ra một đóa hoa lớn màu vàng, nó mang cậu lắc lư rơi xuống, trái tim y mới bình tĩnh trở lại.
Phất Lôi đáp xuống thì thấy Địch Nãi đang trầm mặc thu thập đóa hoa lớn kia. Y nghĩ, kia khẳng định chính là dù mà cậu nói.
Phất Lôi biết Địch Nãi không thể trở về, khẳng định rất thất vọng, chính là cậu càng thất vọng thì hi vọng trong lòng y lại ngày càng lớn. Y nghĩ, lưu lại đi, lưu lại đi. Địch Nãi, ta nhất định hảo hảo chiếu cố ngươi, sẽ không thua kém bất kì ai.
Địch Nãi vừa thu dù vừa trầm tư, cậu nghĩ, lần này đại khái là phương hướng không đúng, lại thử một lần, lại một lần nhất định sẽ được. Trong lòng không ngừng tự an ủi chính mình.
Đáng tiếc chính là, lần nào cũng đầy hi vọng nhảy xuống nhưng cuối cùng vẫn chỉ thấy một cảnh tượng cây cối giống nhau. Vô luận cậu cố gắng bảo Phất Lôi điều chỉnh phương hướng cỡ nào, dùng góc độ khác biệt bay tới thì cậu vẫn đáp xuống khu rừng.
Đồng dạng, mỗi lần cậu đáp xuống, Phất Lôi luôn quay ngược lại, lo lắm bám sát bay xuống. Sau đó rơi xuống bên người, giúp cậu thu dù.
Tiểu Nhị tưởng chủ nhân đang chơi đùa, mỗi lần Địch Nãi rớt xuống nó sẽ xuyên qua đám cây cối nhào tới, nhảy lên vai Địch Nãi vui sướng vẫy đuôi.
Hơn mười lần nhảy dù, Địch Nãi đã bắt đầu kiệt sức, Phất Lôi cũng đổ mồ hôi đầm đìa.
Địch Nãi cảm thấy thực áy náy với Phất Lôi, dù sao, cũng vì cậu gây sức ép cả ngày. Địch Nãi nghĩ, lại thử một lần đi, lần cuối cùng. Nếu thật sự không thành công thì mình cũng có thể từ bỏ.
Vì thế, Phất Lôi lại một lần chở Địch Nãi bay vút lên bầu trời.
Lần này, ở điểm đáp xuống Địch Nãi cư nhiên nhìn thấy khóm sơn trà cùng đổ quyên nở rộ giữa rừng cây. Một chốc đó, Địch Nãi nghĩ mình đã về Vân Nam. Nhưng lúc quay đầu thì lại nhìn thấy Tiểu Nhị từ đám cây cối sum xuê bổ nhào tới. Cậu liền hiểu được, mình vẫn còn ở dị giới.
Địch Nãi rốt cục tuyệt vọng. Chết tâm.
Cậu lười thu thập dù xõa bung trên mặt đất, trở mình, mệt mỏi nằm bệch xuống đất, không động đậy. Cậu nghĩ, xem ra mình nhất định phải ở lại dị giới này. Địch Nãi tuyệt vọng che mặt, cảm giác sức lực toàn thân đều tiêu tán.
Chẳng lẽ, cậu thật sự là sứ giả mà thần sáng thế chỉ định? Chính là, vì cái gì không hề thương lượng tiếng nào đã đưa cậu tới đây.
Ai, ông đây thực con mẹ nó không muốn ở đây làm giống cái a. Ông chính là nam nhân bình thường, cho dù xuyên qua cũng phải là thế giới có nữ nhân. Nếu không có nữ nhân thì cũng không cần nguyên thủy thế này a!
Vĩnh biệt những người thân yêu. Vĩnh biệt đám chiến hữu. Vĩnh biệt các bằng hữu. Vĩnh biệt nữ nhân…
Địch Nãi im lặng thì thầm, cảm thấy hốc mắt nong nóng, thực muốn khóc rống một trận nhưng nước mắt lại không chảy được.
Tiểu Nhị chạy tới, bất an nhìn chủ nhân, không biết chủ nhân bị làm sao. Cả người Địch Nãi tản ra hơi thở tuyệt vọng, ngay cả nó cũng cảm giác được. Vì thế Tiểu Nhị liếm liếm mặt chủ nhân an ủi.
Phất Lôi lao xuống đất, nhìn thấy Địch Nãi như vậy thì cũng thực lo lắng. Không biến thân, chỉ vươn chân trước đẩy Tiểu Nhị vướng víu bên người Địch Nãi đi, sau đó nằm xuống bên cạnh. Y vươn đầu lưỡi liếm nơi vừa bị Tiểu Nhị liếm khi nãy một chút.
Bởi vì đêm qua bị Địch Nãi giáo huấn một phen nên Phất Lôi không dám liếm nhiều, chỉ tiêu trừ vết tích bị Tiểu Nhị liếm mà thôi.
Phất Lôi nghĩ, kỳ thực y có chút ghen tỵ với Tiểu Nhị, có thể được Địch Nãi yêu thương, không kiêng dè mà liếm cậu, thân cận cậu.
Địch Nãi cảm giác được Phất Lôi tới gần, thở dài, xoay người túm đầu Phất Lôi, vùi mặt vào bộ lông mềm mại của đối phương, nước mắt rốt cục cũng chảy xuống.
Phất Lôi là người đầu tiên Địch Nãi tiếp xúc sau khi tới dị giới này. Bởi vì tình tiết chim non gặp mẹ cùng bình thường Phất Lôi luôn cẩn thận chiếu cố, nên lúc Địch Nãi thương tâm thì y chính là người cậu muốn tìm kiếm chút an ủi.
Địch Nãi kỳ thực không kháng cự Phất Lôi tiếp cận, đặc biệt là hình thú. Mỗi lần nhìn thấy động vật có lông mềm mại liền vô thức nhớ tới con chó mình từng nuôi khi trước. Cậu vẫn luôn cảm thấy, động vật so với con người lại càng dễ thân cận hơn.
Cho nên lúc đối mặt với hình thú của Phất Lôi, lòng cảnh giác liền nhỏ hơn hẳn.
Như thời điểm thương tâm lúc này, bởi vì Phất Lôi giữ hình thú mà Địch Nãi có thể không chút kiêng dè ôm đối phương tìm kiếm an ủi, tựa như hôm con chó cưng của mình khi trước vậy. Cậu cũng không sợ Phất Lôi chê cười, dù sao hình thú không thể nói chuyện, cũng không nhìn ra biểu tình.
Phất Lôi không nhúc nhích mặc Địch Nãi ôm, cảm giác được nước mắt thấm ướt da lông, không khỏi vì đối phương mà khổ sở lo lắng. Địch Nãi trước giờ luôn kiên cường dũng cảm thế nhưng lại rơi lệ, có thể thấy cậu thật sự rất thương tâm.
Tuy Địch Nãi không thể trở về, từ nay về sau lưu lại nơi này, người vui nhất chính là y. Chính là cảm nhận được nước mắt cậu, Phất Lôi lại cảm thấy hiện giờ mình cái gì cũng không muốn, chỉ thầm nghĩ làm Địch Nãi vui vẻ trở lại là tốt rồi.
Y thầm nói trong lòng, Địch Nãi, đừng thương tâm, ở lại đây, ngươi cũng sẽ sống rất tốt. Ta nhất định sẽ yêu thương ngươi, làm ngươi mỗi ngày đều vui sướng, trở thành giống cái hạnh phúc nhất trong bộ lạc.
Địch Nãi vừa khóc vừa mắng: “Thần sáng thế cái thí, dựa vào cái gì không cho ông về! Dựa vào cái gì bắt ông tới đây tạo phúc thú nhân. Ông đang làm bộ đội đặc chủng thật tốt, ở bên kia tạo phúc cho tổ quốc cho nhân dân không được sao…”
Mắng một trận, rốt cục cũng phát tiết hết ủy khuất cùng oán giận trong lòng. Đồng thời cũng tự nói với chính mình, không thể về thì thôi, trước kia cho dù hoàn cảnh ác liệt thế nào bọn họ cũng cố sinh tồn, ở dị thế này, cậu nhất định cũng có thể sống thật tốt.
Xác định xong, Địch Nãi ngẩng đầu, đưa tay hung hăng lau nước mắt trên mặt, thầm nghĩ, ông sao lại khóc chứ? Đúng là đàn bà muốn chết mà. Trước kia lúc đi bộ đội đổ máu chảy mồ hôi cũng không khóc một tiếng, hôm nay đúng là mất mặt quá mà.
Nhìn Phất Lôi quỳ rạp trên mặt đất, đối phương cũng đang ngẩng đầu nhìn cậu. Địch Nãi chụp một phát lên cái đầu to của y: “Phất Lôi, không cho phép ngươi cười nhạo ông đây đâu đấy, có nghe không?”
Phất Lôi bật người gật đầu. Y cảm thấy Địch Nãi không thể quay lại thế giới của mình, có thương tâm cũng thực bình thường, vô luận thế nào y cũng không chê cười cậu.
Địch Nãi đưa tay chà đạp cái đầu lông xù mềm mại của Phất Lôi, không phúc hậu nói: “Ngươi nha, ông đánh ngươi, ngươi còn gật đầu, cuồng ngược à!”
Phất Lôi không biết cuồng ngược là ý gì, chỉ hiểu kia hẳn không phải lời hay. Bất quá y nghĩ chỉ cần Địch Nãi vui vẻ là tốt rồi.
Địch Nãi hung hăng xoa rối bộ lông vàng ươm óng mượt xinh đẹp của Phất Lôi, một lúc sau cảm thấy thật không có ý nghĩa. Hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đứng dậy, vỗ vỗ lưng Phất Lôi nói: “Ta xem như không về được rồi, về sau liền an cư lạc nghiệp ở bộ lạc các ngươi vậy. Đi thôi, chúng ta trở về.”
Trong mắt Phất Lôi tản ra quang mang kích động, đứng thẳng dậy biến thành hình người, nhanh nhẹn giúp Địch Nãi thu thập đồ đạc.
Thu dù xong, bỏ Tiểu Nhị vào ba lô, Địch Nãi mệt rã rời leo lên lưng Phất Lôi, để y chở mình về bộ lạc.
_________
Hoàn Chương 27.