Dưới bóng cây, một bóng dáng mạnh mẽ vọt qua, giọt sương kia bởi vì chệch một chút mà rớt lại phía sau, nhiễu lên thắt lưng của bóng dáng thon dài cao ngất kia.
Này chính là Địch Nãi đang chạy bộ, bởi vì vận động một thời gian dài mà trên gương mặt tuấn tú chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Mồ hôi dọc theo gò má trượt xuống, trong nắng sớm, làn da trơn bóng cơ hồ có thể nhìn thấy những sợi lông tơ thật nhỏ.
Cậu mặc áo chẽn vận động, mồ hôi từ đầu vai trần trụi theo cánh tay một đường chảy xuống, rơi xuống không trung, cả người kéo căng hệt như một con liệp báo, xinh đẹp đầy sức sống.
Kỳ thực sáng nay Địch Nãi dậy hơi muộn. Mặc cho nam nhân bình thường nào mơ thấy giấc mộng như vậy đều không có khả năng lập tức ngủ lại, Địch Nãi trằn trọc cả nửa ngày mới thiếp ngủ. Lần này thế nhưng ngủ quên. Cũng may ở trong này không cần luyện thể thao, Địch Nãi cũng liền ngủ thẳng cẳng.
Đại khái chạy khoảng mười km, Địch Nãi chầm chậm ngừng lại. Sau khi nghỉ ngơi một lúc thì bắt đầu luyện quyền. Địch Nãi đánh nhau kỳ thực không tồi, đáng tiếc hiện giờ không có đối thủ, chỉ có thể phát nhiệt tình với thân cây.
Địch Nãi nghĩ, Phất Lôi sao giờ này vẫn chưa đến? Đến liền bảo y bồi mình luyện tập. Khỉ họ, đêm qua hại ông đây ngủ không ngon, còn dọa sock một cú. Khó có dịp mộng xuân, thế nhưng lại không thể hưởng thụ. Địch Nãi xoa tay, xem cái cây trước mặt là Phất Lôi mà quyền đấm cước đá một trận.
Một lát sau, Địch Nãi cảm thấy dù sao cũng không phải người thật, đánh không đã. Cậu cứ thế phân cao thấp với một cái cây thì thực mất mặt, vì thế liền chạy đi rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, Địch Nãi xem giờ thì đã là hơn tám giờ. Bình thường lúc này Phất Lôi đã sớm xuất hiện. Trước đó Phất Lôi mỗi ngày đều tới, giờ ngẫu nhiên vắng mặt, cậu quả thực có chút không quen. Hôm qua cậu mới nói, Phất Lôi không cần chiếu cố như vậy, hôm nay liền không tới nữa? Địch Nãi đột nhiên có chút mất mác.
Bất quá, Địch Nãi liền tự giễu bật cười, mày là đàn ông con trai, từ khi nào lại có tư tưởng ỷ lại như vậy? Trước kia không phải cậu vẫn luôn tự chăm sóc mình sao? Vỗ vỗ đầu, tự nói với mình, mày đang nghĩ cái gì vậy a! Phất Lôi cũng đâu có nghĩa vụ mỗi ngày phải mang đồ ăn tới cho mày đâu chứ!
Lắc lắc đầu, Địch Nãi đi vào sơn động xem thử có gì ăn hay không. Hoa quả hôm qua hái được khá nhiều, Địch Nãi lấy hai trái xoài ra ăn. Trứng chim hôm qua cũng lấy được vài ổ, địch nãi lấy ra vài quả trứng chim luộc ăn, cảm thấy hương vị thực nhạt nhẽo. Mặc cho là ai mỗi ngày cứ ăn cùng một thứ thì cũng sẽ cảm thấy ngán.
Địch Nãi nghĩ, nhiều trứng như vậy, nhất thời cũng ăn không xong, không bằng đem ướp làm trứng muối. Bất quá, trước kia Địch Nãi toàn ăn trứng vịt muối, chưa thử trứng chim bao giờ. Nghĩ nghĩ, cứ thử xem thế nào. Dù sao trứng vịt hay trứng chim thì cũng là trứng, ướp rồi thì hẳn hương vị cũng không quá khác biệt đi!
Trứng muối làm khá đơn giản, lúc còn nhỏ địch nãi đã thấy mẹ mình làm rất nhiều lần.
Bất quá, trứng muối bình thường đều làm ở trước tết đoan ngọ một tháng. Thời điểm đó, tất cả mọi người đều ăn một cái. Bất quá vì sao lại phải ăn trứng vịt muối, Địch Nãi cũng không biết. Cậu nghĩ, có lẽ giống như ăn bánh chưng vì muốn tưởng nhớ ông cụ Khuất Nguyên đi?
Thế giới này cũng không có Khuất Nguyên, cho nên cậu thích ăn trứng muối lúc nào thì ăn lúc đó. Ai, bánh chưng thì không biết ngày nào tháng nào mới được ăn.
Địch Nãi nghĩ, cũng không biết trong bộ lạc này hằng năm có lễ hội gì đặc biệt hay không. Nếu quanh năm suốt tháng chẳng có lễ hội gì, ngay cả chút náo nhiệt vui vẻ cũng không có, thật sự nhàm chán a!
Trước tiên cậu rửa sạch trứng, sau đó cầm mũ giáp nấu một nồi nước, lúc sôi thì bỏ vào một nắm muối. Kỳ thật cậu cũng không rõ bao nhiêu muối mới đủ, bất quá trước đó thấy mẹ làm thì cũng bỏ khá nhiều muối. Dù sao, nếu muối không đủ nhiều thì không thể ra vị! Nhưng nhiều quá thì sợ trứng quá mặn. Địch Nãi nghĩ dù sao cũng là lần đầu tiên, cứ xem kết quả thế nào rồi nói sau.
Lúc nước muối nguội thì Địch Nãi rót vào một cái bình, sau đó bỏ từng quả trứng đã rửa sạch vào trong nước muối, đậy kín bình, đặt vào nơi râm mát.
Địch Nãi vừa mới đặt bình xuống thì liền nghe thấy có tiếng đứa nhỏ gọi mình ngoài cửa động: “Địch Nãi thúc thúc, Địch Nãi thúc thúc ngươi ở đâu?”
Địch Nãi bước ra, phát hiện bên ngoài đứng vài đứa nhỏ, có tiểu thú nhân, cũng có tiểu phi thú nhân, đầu lĩnh chính là Lý Áo.
Lý Áo cầm một con quay trong tay, nói với địch nãi: “Địch Nãi thúc thúc, ngươi giúp chúng ta làm mấy con quay đi, bọn họ đều muốn chơi a.” Đám nhỏ ở bên cạnh cũng đều phụ họa theo.
Địch Nãi nói: “Tốt, lập tức làm cho các ngươi.”
Lý Áo nghe Địch Nãi đáp ứng thì lập tức giơ tay, mang theo chút đắc ý nói: “Thúc thúc, ngươi không cần làm roi, ta học xong rồi nga!”
Địch Nãi nhìn cây roi trên tay Lý Áo, quả nhiên là mới làm, cũng là dùng loại lá dương màu cọ. Cậu đưa tay xoa xoa đầu Lý Áo: “Ân, Lý Áo thật thông minh, vậy ngươi dẫn nhóm bạn đi làm roi đi, ta làm con quay.”
Ánh mắt Lý Áo lóe sáng quang mang hưng phấn, bật người gọi đám nhóc theo mình đi hái lá dương. Bọn nhỏ nghe vậy thì hệt như ong vỡ tổ bám theo Lý Áo. Địch Nãi cũng không lo lắng bọn nó không hái được lá dương, dù sao, nếu tiểu thú nhân hóa thành hình thú thì móng vuốt rất sắc bén.
Địch Nãi nhìn đám nhóc rời đi, lấy một khúc cây hơi thô qua, bắt đầu tước con quay.
Lại nói tiếp, Lý Áo có thể chơi đùa với đám nhóc kia như vậy, kì thực ít nhiều cũng nhờ Địch Nãi. Con quay mà Địch Nãi làm hấp dẫn sự chú ý của đám nhóc kia, chẳng những thú nhân, ngay cả phi thú nhân cũng muốn chơi con quay, cho nên đều tới làm thân với Lý Áo.
Lý Áo vì thế mà cảm thấy thực vui sướng, trong lòng cũng vô thức kính trọng giống cái Địch Nãi thúc thúc kia.
Địch Nãi thấy Lý Áo không còn đơn độc cũng vui vẻ. Cậu nghĩ, đứa nhỏ không có cha mẹ chăm sóc đã thực khổ, nếu còn không có bạn bè thì tính cách của nó khi trưởng thành nhất định sẽ thực quái gở.
Địch Nãi tước tới con quay thứ ba thì Lý Áo đã dẫn nhóm nhóc trở lại, bộ dáng hiện giờ hệt như vương trong đám. Địch Nãi nhìn nhìn, phát hiện trong đám thế nhưng có một cặp phi thú nhân sinh đôi, ánh mắt to màu nâu, tóc den, gương mặt nõn nà mũm mĩm, đáng yêu đến mức làm người ta muốn niết một phen.
Lý Áo từ tay Địch Nãi cầm lấy hai con quay đã tước xong, xoay người đưa cho cặp sinh đôi kia. Hai anh em thoải mái nhận lấy, nói cám ơn, sau đó bắt đầu đặt xuống đất chơi, bọn nhỏ chơi không tồi, xem ra trước đó đã chơi không ít.
Đám nhỏ khác nhìn đều thực hâm mộ, bất quá cũng không nói gì.
Địch Nãi bật cười. Thầm nghĩ, đám nhóc đúng là trưởng thành sớm a, tiểu thú nhân còn nhỏ như vậy đã hiểu phải chiếu cố lấy lòng phi thú nhân.
Địch Nãi tăng nhanh động tác trong tay, rất nhanh lại làm xong thêm vài con, nhóm nhỏ có thêm con quay, liền bắt đầu thi đấu, xem ai có thể làm con quay quay lâu hơn. Cứ vậy, trước sơn động Địch Nãi là một mảnh náo nhiệt vô cùng.
Lúc này Mã Cát dẫn theo Thải Ni đi tới, cười nói: “Ta đã nói chỗ Địch Nãi nhất định có trò vui mà. Xem đi, thật sự rất náo nhiệt.”
Thải Ni cũng chưa từng thấy con quay, hiếu kỳ nhìn chằm chằm. Địch Nãi thấy vậy cũng thuận tay giúp Thải Ni làm một con quay, lại lấy lá dương Lý Áo mang về ban nãy làm roi.
Thải Ni cầm con quay cùng roi, bắt đầu học cách chơi. Nhóm trẻ thấy Thải Ni cũng muốn chơi thì liền chạy tới chỉ điểm.
Địch Nãi vẫn còn tước con quay, vừa tước vừa hỏi Mã Cát: “Hách Đạt đâu? Hôm nay sao không cùng một chỗ với ngươi?”
“Ngươi vừa tới nên mới không rõ, cứ ngày này hàng tháng, các thú nhân trưởng thành đều phải tới gặp tộc trưởng. Tộc trưởng sẽ thông báo một ít đại sự phát sinh trong bộ lạc, còn xử lý một ít việc vặt vãnh.”
Địch Nãi nghĩ, hóa ra hôm nay Phất Lôi phải tham gia hội nghị bộ lạc a. Xem ra không phải vì nghe lời mình nói hôm qua nên nới không đến.
Lại nói tiếp, bộ lạc vẫn khá dân chủ. Bất quá, vì sao phi thú nhân lại không thể đi? Này là kỳ thị trắng trợn a! Địch Nãi nghĩ, cho dù các thú nhân cường hãn hơn phi thú nhân thì cũng không thể nào cướp đoạt quyền lợi của phi thú nhân đi? Đáng tiếc, phi thú nhân trong bộ lạc dường như đã quen được thú nhân chiếu số, sợ là không muốn lên tiếng đòi quyền lợi này.
Địch Nãi lắc đầu, từ bỏ ý tưởng thay đổi tư tưởng của người nguyên thủy.
Lại tước xong một con quay, nhìn Thải Ni cứ khom lưng đánh con quay, tuy biểu tình thực vui vẻ nhưng cũng khá vất vả. Dù sao Thải Ni cũng đang mang thai, cứ khom lưng mãi như thế cũng không tốt.
Địch Nãi nghĩ, nếu có thể làm ra trò gì đó mà không cần vận động thì tốt rồi. Địch Nãi đột nhiên nghĩ tới cờ năm quân, ở thế giới cũ, cờ năm quân là trò chơi rất thông hành a. Cờ năm quân dễ làm, cũng dễ học, để Thải Ni giải trí thì rất tốt.
Nghĩ vậy, Địch Nãi liền bảo Mã Cát dẫn Thải Ni vào trong sơn động nghỉ ngơi một chút, uống miếng nước. Trên mặt Thải Ni đã toát ra một tầng mồ hôi, nghe Mã Cát nói vậy thì đứng thẳng dậy thở một hơi, đồng ý. Địch Nãi lại nói với Lý Áo, bảo nó mang đám nhỏ đi nơi khác chơi, đừng làm ồn nhóm thúc thúc nghỉ ngơi. Bọn nhỏ liền nghe lời chạy đi.
Địch Nãi cầm một nhánh cây nhỏ, bắt đầu tước quân cờ. Quân cờ muốn tước đến bóng loáng cũng khá khó, Địch Nãi chỉ làm ra hình thức ban đầu, lười chải chuốt. Sau khi tước xong mười bốn quân cờ, trong đó bảy quân được dùng than củi bôi đen làm cờ đen, số còn lại là cờ trắng.
Cách sơn động không xa có một tảng đá lớn khá bằng phẳng, dùng than vẽ thành bàn cờ, đặt quân cờ lên, một bàn cờ năm quân giản dị đã thành hình. Địch Nãi lại kiếm thêm mấy tảng đá nhỏ đặt bên cạnh, làm ghế ngồi.
Làm xong hết thảy, Địch Nãi liền gọi Mã Cát cùng Thải Ni ra, chỉ bàn cờ trên tảng đá nói: “Hôm nay ta dạy các ngươi chơi một trò chơi mới. Cờ năm quân.”
Mã Cát hai mắt tỏa sáng. Địch Nãi không để ý đến hắn, ngược lại kéo Thải Ni ngồi xuống trước: “Đến, Thải Ni ngồi xuống đi. Thứ này rất dễ học. Ta dạy cho ngươi.”
Mã Cát cũng không tức giận, cười hì hì ngồi xuống tảng đá bên cạnh.
Địch Nãi đơn giản nói quy tắc một chút, sau đó bảo Thải Ni đi trước. Thải Ni suy nghĩ một hồi, đưa tay đi một quân, Địch Nãi đi một quân. Cứ vậy, rất nhanh Thải Ni cùng Mã Cát đều hiểu rõ quy tắc.
Địch Nãi dạy một hồi, nhìn ánh mắt trông mong của Mã Cát, có vẻ rất muốn chơi, vì thế đứng dậy để Mã Cát cùng Thải Ni chơi, mình ngồi bên cạnh ngẫu nhiên chỉ điểm một chút.
Ba người đang chơi vui vẻ thì một con dực cánh hổ màu xám đột nhiên từ không trung bay xuống.
Dực hổ vừa đáp xuống đất liền hóa thành hình người. Thải Ni đang cúi đầu chơi chờ cảm giác được, vừa nhấc đầu nhìn lên thì ngây dại.
Địch Nãi thấy con dực hổ kia không phải ở gần đây, theo vẻ mặt Thải Ni thì bảy tám phần có thể khẳng định đấy chính là Văn Sâm Đặc mà Thải Ni từng nói qua. Địch Nãi phát hiện mặt mũi thú nhân kia có chút bầm dập, trên người cũng có nhiều vết thương nhỏ, hẳn là vừa bị người ta đánh.
Trong mắt thú nhân tóc xám mắt xám kia chỉ có Thải Ni, sau khi sải bước tiến tới gần bọn họ thì nói với Thải Ni: “Thải Ni, ngươi ở trong này a, thật tốt quá.”
Thải Ni quay mặt đi… không để ý tới đối phương.
Văn Sâm Đặc cũng không để ý, giữ chặt tay Thải Ni, thực tự nhiên quỳ xuống bên cạnh: “Hôm nay Lai Đức tới tìm ta đánh một trận, ta mới biết ngươi đã có thai. Ta liền vội vàng chạy đi tìm, nhưng ngươi không thấy đâu. Sau đó ta chạy tới hỏi phụ thân ngươi, mới biết ngươi đã qua bên này. Thực xin lỗi, đều tại ta không tốt, để ngươi chịu ủy khuất.”
Thải Ni một tay bụm mặt, chính là nước mắt vẫn chảy xuống, bất quá cũng không thu hồi tay. Kỳ thật hắn cũng có hảo cảm với Văn Sâm Đặc, hiện giờ lại có đứa nhỏ, nghĩ tới hành động săn sóc của Văn Sâm Đặc, trái tim hắn cũng định lại.
Văn Sâm Đặc đưa tay kéo tay Thải Ni xuống, giúp hắn lau nước mắt, an ủi: “Đừng khóc. Về sau ta sẽ chiếu cố ngươi, không bao giờ để ngươi thương tâm nữa. Ngươi yên tâm, ta lập tức đi báo cho tộc trưởng cùng đại vu, thỉnh bọn hắn cử hành nghi thức cho chúng ta.”
Thải Ni không muốn cử hành nghi thức nhanh như vậy, lắc đầu: “Ta hiện giờ không muốn trở về, ta muốn ở bên này…”
Văn Sâm Đặc lập tức nghe theo: “Cũng tốt, ngươi trước tiên ở bên này giải sầu, dưỡng hảo thân thể, nghi thức này nọ, cử hành trễ một chút cũng không có vấn đề gì.”
Thải Ni chậm rãi ngừng nghẹn ngào, cúi đầu, mặt có chút đỏ ửng. Vừa rồi nhất thời xúc động, giờ mới nhớ ra bên cạnh vẫn còn hai vị bằng hữu a!
…
Hoàn Chương 36.