Rất nhanh, hành động của Phất Lôi làm dục vọng buổi sáng có chút xôn xao của Địch Nãi nhanh chóng bành trướng, cậu tỉnh lại, xoay người cưỡi lên người Phất Lôi, cúi người hôn y thật sâu, đồng thời phát ra chút than thở động tình. Khoảnh khắc tình cảm đang mãnh liệt thì Địch Nãi đột nhiên nghe thấy tiếng ô ô hưng phấn của tiểu hổ.
Có chút luyến tiếc hôn bên môi Phất Lôi một cái, sau đó mới quay đầu nhìn lại. Hai tiểu hổ không biết từ khi nào đã chạy tới bên giường, lắc lắc đuôi cao hứng muốn gia nhập đội ngũ hôn hít thân thiết, đôi mắt vàng ươm to tròn tràn đầy hưng phấn.
Địch Nãi thất bại ngã rạp xuống người Phất Lôi. Có đám nhóc này quấy phá, muốn một buổi sáng ngọt ngào thực không có khả năng. Tiểu hổ Địch Sâm sáp tới liếm mặt Địch Nãi, thấy cậu quay mặt đi không để ý tời mình thì nó chớp chớp mắt, đột nhiên biến về hình người.
Sau khi biến về hình người, Tiểu Địch Sâm đứng dậy giang rộng hai tay đòi Địch Nãi ôm. Địch Nãi ngồi dậy ôm Tiểu Địch Sâm. Sau khi được ôm, Tiểu Địch Sâm chu chu cái miệng nhỏ nhắn hôn tới miệng Địch Nãi. Địch Nãi buồn cười tránh đi, để bé hôn lên má mình.
Tiểu Địch Sâm nghi hoặc, vì sao nó không thể hôn miệng? Vì thế nó bĩu môi hôn tiếp. Địch Nãi mỉm cười không ngừng né tránh, mỗi lần đều để bảo bảo hôn lên má.
Phất Lôi tức giận bật dậy ôm lấy Tiểu Địch Sâm, búng trán nó: “Tiểu hổ háo sắc này, có chịu ngoan ngoãn không hử.”
Tiểu Địch Sâm vừa thấy phụ thân đại nhân tức giận thì lập tức biến về hình thú, sau đó dùng cái đầu lông xù của mình cọ cọ. Phất Lôi nghiêm mặt mặc nó cọ, rất nhanh liền hớn hở chơi đùa với nó.
Địch Nãi ôm Tiểu Hào Sâm bị vắng vẻ đặt lên đùi, dùng ngón tay gãi gãi cằm nó. Hào Sâm vươn móng ôm lấy cổ tay Địch Nãi cọ cọ, thỏa mãn híp mắt kêu ô ô.
Địch Nãi cảm thấy đám nhỏ lớn rất nhanh. Có thể là bảo bảo thú nhân lớn nhanh hơn bảo bảo phi thú nhân. Bắt đầu từ lúc tròn một tuổi thì nôi không vây được chúng nữa, chúng thường xuyên bò tới mép nôi rồi nhảy xuống. Buổi tối, chúng có thể nhảy lên giường đá của Địch Nãi cùng Phất Lôi, cùng phụ mẫu chen chúc ngủ.
Qua loa dùng xong bữa sáng, Phất Lôi ra ngoài đi săn, Địch Nãi quyết định dẫn nhóm tiểu hổ tới thăm Mã Cát. Mã Cát vừa sinh một bảo bảo phi thú nhân, hậu sản có triệu chứng xuất huyết, phải dưỡng hai ba tháng mới vất vả khỏe lại. Tiểu bảo bảo hắn sinh hạ cũng có chút yếu ớt, bất quá vừa nhìn đã biết là tiểu mỹ nhân.
Nhóm tiểu hổ đã cùng Địch Nãi thăm tiểu bảo bảo vài lần, vừa thấy Địch Nãi đi lên trên thì lập tức lủi tới trước, bỏ rớt Địch Nãi ở xa xa. Bọn nó vừa chạy vừa nháo loạn, cắn tai hoặc cắn đuôi hoặc sẫy chân nhau cùng lăn quay dưới đất, sau đó lại đứng lên tiếp tục chạy tới trước.
Địch Nãi vội vàng đuổi theo hô: “Này, đừng chạy loạn a! Cẩn thận rớt xuống sông.”
Từ khi sinh hai tiểu hổ này, Địch Nãi cảm thấy mình gà mẹ hơn hẳn. Không muốn gà mẹ cũng không được a, nhóm tiểu hổ quả thực quá nghịch ngợm.
Tới chỗ Mã Cát, Mã Cát cười tủm tỉm ôm tiểu bảo bảo nhà mình cho Địch Nãi xem. Tiểu bảo bảo thoạt nhìn lại trưởng thành hơn một chút, đường nét gương mặt cũng rõ hơn. Một đầu tóc ngắn đỏ rực làm nó thoạt nhìn xinh đẹp như một con búp bê.
Nhóm tiểu hổ cũng muốn xem, ô ô vây quanh chân Địch Nãi, nâng chi trước đặt lên chân Địch Nãi, ý đồ bò lên.
Địch Nãi ngồi xổm xuống, một tay ôm một con, để chúng nhìn tiểu bảo bảo phi thú nhân trong tã lót. Tiểu Địch Sâm thực hưng phấn, vừa lắc lắc đuôi vừa duỗi móng vuốt muốn chạm vào gương mặt trắng noãn của tiểu bảo bảo. Địch Nãi vội vàng lùi về sau, khẩn trương nói: “Này, móng vuốt của ngươi không thể đụng vào, sẽ tổn thương đệ đệ nga.”
Tiểu hổ bất mãn kêu ô ô, dứt khoát biến về hình người, sau đó miệt mài muốn vươn bàn tay mập mạp của mình sờ sờ mặt tiểu bảo bảo. Tiểu bảo bảo nắm lấy tay Tiểu Địch Sâm, sau đó nhét ngón tay Tiểu Địch Sâm vào miệng. Tiểu Địch Sâm vui sướng kêu: “Đệ đệ, đệ đệ.”
Địch Nãi vội vàng lùi lại, nắm lấy bàn tay Địch Sâm xoa xoa: “Móng vuốt của ngươi dơ cỡ nào mà dám nhét vào miệng người ta a, có biết xấu hổ không hả!”
Nhóm tiểu hổ biểu thị dị thường nhiệt tình với tiểu đệ đệ nũng nịu này, chờ lớn hơn một chút, không cần Địch Nãi mang, chúng cũng tự mình chạy tới nhà Mã Cát. Tiểu bảo bảo gọi là Lợi Tát, là tâm can bảo bối của Mã Cát. Bình thường nhóm tiểu hổ thừa dịp Mã Cát bận rộn mới có thể mò tới nôi Lợi Tát, trộm sờ sờ một cái.
Sau năm mới, nhóm tiểu hổ đã được hai tuổi. Địch Nãi vẫn hưng trí bừng bừng với sự nghiệp làm ruộng. Lúc này hai tiểu hổ hóa thành hình thú chạy theo nhóm người lớn chơi đùa. Lúc Địch Nãi rãnh rỗi sẽ mang theo hai tiểu hổ ngồi trên lưng Phất Lôi, một nhà bốn người cùng ra ngoài dạo chơi.
Phất Lôi bay tới một khoảng đất trống rồi thả bọn họ xuống. Sau đó, một nhà bốn người bắt đầu tìm kiếm thức ăn ở xung quanh.
Kỳ thực nhiệm vụ của nhóm tiểu hổ là chui vào bụi cỏ chơi đùa. Phụ thân đại nhân của chúng cảnh giác bay vòng quanh ở phụ cận vừa tìm kiếm con mồi vừa cảnh giác. Địch Nãi thì xem xét các loại thực vật, tìm kiếm rau dại cùng một ít thảo dược.
Nhóm tiểu hổ được ra dã ngoại thì phá lệ vui vẻ, dù sao chúng cũng thuộc thú loại, ở thiên nhiên mới có thể phát huy thiên tính. Địch Nãi vừa hái rau dại vừa liếc mắt canh chừng nhóm tiểu hổ đang ầm ĩ, nhắc nhở chúng đừng chạy quá xa.
Chỉ chốc lát sau, Hào Sâm cắn một thứ thì đó đỏ rực chạy tới. Địch Nãi vừa nhìn thì thấy là một quả dâu tây. Địch Nãi xoa xoa đầu Hào Sâm khích lệ: “Oa, Hào Sâm nhà chúng ta thật lợi hại, cư nhiên có thể tìm được dâu tây, này có thể ăn, ngươi ăn luôn đi!”
Hào Sâm nghe mẫu phụ đại nhân nói vậy thì không lập tức ăn luôn mà ngậm tới chỗ Địch Sâm, sáp qua cho Địch Sâm ăn. Địch Sâm liếm liếm ô mai bên miệng Địch Sâm, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, liền cắn một ngụm ăn luôn. Hào Sâm còn muốn đưa phần còn lại cho Địch Sâm, bất quá Địch Sâm cọ cọ ca ca, bảo nó tự ăn, sau đó lôi kéo Hào Sâm tiếp tục tìm dâu tây.
Đám nhóc tương thân tương ái biết quan tâm nhau như vậy thực sự làm Địch Nãi vui mừng.
Nhóm tiểu hổ không tìm được thêm dâu tây, bắt đầu chạy loạn khắp nơi. Địch Sâm nhìn trúng một con châu chấu trong bụi cỏ, liền bắt đầu nhảy tới chụp châu chấu. Con châu chấu kia nhảy thực lợi hại, Tiểu Địch Sâm nhảy tới thở hồng hộc, vất vả lắm mới đè được con châu chấu dưới móng vuốt.
Tiểu Địch Sâm ngậm lấy châu chấu, vui sướng chạy tới cho Địch Nãi xem, còn phe phẩy đuôi chờ Địch Nãi khích lệ. Địch Nãi cười cười sờ đầu Tiểu Địch Sâm, khen ngợi: “Địch Sâm nhà chúng ta thật lợi hại, ngay cả châu chấu cũng bắt được. Bất quá này không thể ăn nga!”
Địch Sâm thất vọng ném châu chấu xuống đất, sau đó bắt đầu tìm kiếm mục tiêu mới.
Tiểu hổ lúc thì chụp bướm lúc thì chạy loang quanh, quả thực tận hứng. Bất quá rất nhanh chúng liền đói bụng, chạy tới bên cạnh Địch Nãi lắc lắc đuôi, cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe thấy tiếng bụng chúng kêu ọt ọt.
Địch Nãi cười cười ngồi xuống, cởi ba lô trên lưng, lấy ra thịt nướng cho bọn nó ăn. Nhóm tiểu hổ sớm đã không còn uống sữa, có thể bắt đầu ăn thịt mềm. Địch Nãi cố ý chọc bọn nhỏ, cầm thịt giơ lên cao cao làm nhóm tiểu hổ quơ không tới. Ngửi thấy mùi thịt nướng thơm ngào ngạt, nhóm tiểu hổ giống như chó con đứng bằng hai chân sau, chân trước thì giơ cao quơ quơ miếng thịt trong tay Địch Nãi.
Địch Nãi đặt cho hành vi này một cái tên thực tốt đẹp là rèn luyện thể trạng của đám nhỏ, kỳ thực nó chỉ thỏa mản dục vọng trêu đùa đứa nhỏ của cậu mà thôi.
Nhóm tiểu hổ vất vả ăn no, bắt đầu liếm liếm móng vuốt, sau đó liếm cái bụng nhỏ tròn vo của mình.
Địch Nãi cảm thấy thú vị, liền dùng ngón tay chọt chọt bụng Địch Sâm, tiểu hổ liền bật người che bụng lại. Địch Nãi chuyển qua chọt cổ nó, nó liền buông bụng bảo hộ cổ. Địch Nãi cười tủm tỉm chọt chọt chọc nó luống cuống tay chân. Cuối cùng tiểu hổ chớp chớp ánh mắt vàng ươm, kêu ô ô cầu khoan dung. Lúc này Địch Nãi mới cảm thấy thỏa mãn thu tay.
Lúc này sắc trời còn sớm, Địch Nãi bảo nhóm tiểu hổ tiếp tục chơi đùa, cậu còn phải tìm thêm một chút rau dại.
Địch Nãi đang ngồi dưới bóng râm đào củ từ thì Hào Sâm từ lùm cây lao ra chạy về phía Địch Nãi. Địch Nãi lơ đãng ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức sợ ngây người—- trên người Hào Sâm thế nhưng quấn một con bạch xà, mà đầu bạch xà đang gối trên đầu Hào Sâm, tê tê phun ra đầu lưỡi.
Hiện giờ xem ra tiểu bạch xà vẫn chưa cắn Hào Sâm, thế nhưng ai biết lúc nào nó đột ngột nhào tới táp một ngụm chứ? Loại bạch xà này trước kia Địch Nãi chưa từng thấy qua, cũng không rõ có độc hay không. Nếu có độc thì đúng là rất nguy hiểm. Địch Nãi cảm thấy trái tim mình tựa hồ ngừng đập, tiểu bảo bối của cậu ngàn vạn lần không thể gặp chuyện a!
Địch Nãi bình ổn lại tinh thần, đứng dậy nói với Hào Sâm đang chạy tới: “Hào Sâm bảo bối, đừng nhúc nhích.”
Hào Sâm bình thường vẫn thực nghe lời, lúc này thấy Địch Nãi bảo vậy, nó liền đứng yên không động đậy. Hào sâm cảm thấy tiểu đồng bọn vừa nhận thức ở trên lưng thực đáng yêu, nó muốn mang về cho mẫu phụ đại nhân xem, chính là sắc mặt mẫu phụ sao lại khó coi như vậy?
Lúc này trên người Địch Nãi mặc dù có dao găm nhưng cậu không dám tùy tiện hành động, dù sao tiểu bạch xà kia cũng đang quấn trên người Hào Sâm, nếu ngộ thương đứa nhỏ thì không tốt lắm.
Địch Nãi nín thở chậm rãi vòng ra phía sau Hào Sâm, sau đó cấp tốc duỗi tay túm ngay thất thốn tiểu bạch xà rồi kéo nó lên. Lúc Địch Nãi vừa thở phào một hơi thì tiểu bạch xà trong tay tựa hồ đột nhiên biến lớn, tiếp đó biến thành một tiểu bảo bảo oa oa khóc lớn.
Địch Nãi kinh hãi, luống cuống tay chân suýt chút nữa đã làm rơi tiểu bảo bảo xuống đất, tập trung quan sát thì thấy xà văn trên lưng bảo bảo. Xem ra là tiểu thú nhân xà tộc. Địch Nãi nghĩ lại mà có chút sợ hãi, may mắn vừa nãy không nặng tay, chỉ khống chế không để tiểu bạch xà nhúc nhích mà thôi, hiện giờ tiểu bảo bảo hẳn không có việc gì. Bằng không cậu chính là hung thủ giết người a.
Kỳ quái chính là vì sao bảo bảo xà tộc này lại xuất hiện trên ngọn núi cách bộ lạc dực hổ không xa? Bộ lạc gần nhất cũng không phải xà tộc a! Hơn nữa, tiểu bảo bảo hiển nhiên đã kinh hách không nhỏ, cứ khóc mãi không thôi. Chính là cho dù là vậy cũng không thấy phụ mẫu nó xuất hiện, chẳng lẽ bảo bảo này bị vứt bỏ?
Phất Lôi nghe thấy tiếng khóc của bảo bảo cũng chạy tới, xoay người đáp xuống gần đó. Thấy tiểu thú nhân xà tộc trong lòng Địch Nãi thì nghi hoặc hỏi han: “Di, tiểu bảo bảo này đâu ra vậy?”
Địch Nãi kể lại một chút, Phất Lôi cũng cảm thấy chuyện này thực cổ quái. Tiểu bảo bảo vẫn thực trân quý, không có khả năng tùy tiện vứt bỏ. Chẳng lẽ là không cẩn thận để lạc bảo bảo? Hoặc là, phụ mẫu nó đã gặp bất trắc?
Địch Nãi vừa lấy một miếng thịt nướng trong ba lô dỗ tiểu bảo bảo, vừa suy nghĩ: tiểu bạch xà đáng thương này, nên làm sao bây giờ?
…
Hoàn Chương 116.