Buổi tối nhóm người lớn đã buồn ngủ nhưng bảo bảo thì vẫn chưa hình thành thói quen này a! Phất Lôi đại khái cứ cách hai tiếng lại phải thức dậy uy sữa cùng đổi tả một lần. Vấn đề là cứ một đứa khóc thì đứa còn lại cũng khóc theo. Lực hô hấp của nhóm bảo bảo rất lớn, tiếng khóc của chúng ngay cả đỉnh sơn động cũng bị chấn tới phát run.
Phất Lôi một mình chống đỡ không được, chỉ có thể để Địch Nãi nằm trên giường ôm một bảo bảo uy sữa.
Hai tiểu bảo bảo thú nhân tính tình khá hoạt bát, cho dù không uống sữa, không ngủ thì chúng cũng muốn có người ôm mình dỗ dành. Ban ngày thì còn đỡ, mẫu phụ Phất Lôi cùng Mã Cát sẽ chạy tới hỗ trợ, nhưng buổi tối thì Phất Lôi phải gánh trọng trách. Bởi thế cho dù buổi tối bảo bảo không khóc thì y cũng phải cách một đoạn thời gian ngồi dậy kiểm tra.
Qua một đoạn thời gian, thú nhân cường tráng như Phất Lôi cũng gầy hẳn một vòng, khóe mắt cũng xanh đen. Địch Nãi cũng mệt mỏi, bất quá cũng nhờ thế tiến công của nhóm bảo bảo, cậu đã luyện được công phu đã ngủ thì trời đánh cũng không tỉnh dậy nổi. Phất Lôi cũng không có cách nào, không nỡ để Địch Nãi mệt nhọc nên chỉ cố dốc sức chăm sóc bảo bảo. Dù sao Địch Nãi hoài thai mười tháng đã chịu rất nhiều khổ cực.
Nhóm bảo bảo dưới sự chăm sóc của phụ mẫu đã lớn rất nhanh, chỉ hơn mười ngày mà chúng đã mập mạp béo tròn, không còn bộ dáng nhăn nheo đo đỏ lúc mới sinh nữa. Hai bảo bảo cũng đã mở mắt, đôi mắt vàng ươm chớp chớp, thoạt nhìn đáng yêu vô cùng.
Đệ đệ Địch Sâm nghịch ngợm hơn một chút, thích nhất là nắm tóc người. Mỗi lần Mã Cát tới chơi đều bị Địch Sâm túm rụng vài sợi tóc đỏ. Cố tình Mã Cát lại thương nhóc con này nhất, cho dù nó dùng sức túm tóc hắn cũng ôm không buông tay.
Ca ca Hào Sâm trầm tĩnh hơn nhiều, không thích khóc. Bất quá chỉ cần đệ đệ vừa khóc thì nó lại khóc theo.
Cho dù Phất Lôi cường tráng thế nào thì cũng bị hai nhóc con này gây sức ép tới chịu không thấu. Tục ngữ nói lão hổ cũng có lúc ngủ gật a. Tối hôm nọ, Phất Lôi ngồi trên ghế, một tay ôm Địch Sâm đang khóc nháo nhẹ nhàng dỗ dành, một tay lắc lư chiếc nôi của Hào Sâm, sau đó cứ vậy ngủ thiếp đi.
Lúc mơ mơ màng màng, y cảm giác nụ hoa trước ngực ngứa ngứa, giống như bị Địch Nãi liếm hôn, thực thoải mái. Phất Lôi bởi vì Địch Nãi sinh bảo bảo nên đã cấm dục một đoạn thời gian thật dài. Lúc này giống như nằm mơ, mơ thấy Địch Nãi đầy tình dục nhìn mình, sau đó vươn đầu lưỡi liếm điểm nhỏ nổi lên kia.
Ở trong mộng Phất Lôi tinh tường nhìn thấy đầu lưỡi đỏ hồng đang lướt trên ngực mình, xúc cảm tê dại làm cả người y nóng lên, nhịn không được rên rỉ một tiếng. Bất quá, Địch Nãi hôn cũng quá lâu đi? Lại còn vừa mút vừa kéo, quả thực làm y có chút đau đớn.
Phất Lôi đột nhiên cả kinh tỉnh lại, vừa cúi đầu thì vẻ mặt trở nên dở khóc dở cười. Y nằm mộng xuân, cư nhiên là vì nhóc hư hỏng Địch Sâm không biết từ khi nào ngậm lấy nụ hoa mình dùng sức mà mút.
Phất Lôi thực xấu hổ, nhóc con này cũng quá khoa trương đi, chưa từng bú sữa cư nhiên lại biết tìm nụ hoa để mút.
Vội vàng dời đầu Địch Sâm đi, cứu giúp cho nụ hoa chịu đủ ngược đãi của mình, còn búng nhẹ lên trán nhóc con một cái, mắng nhỏ: “Nhóc hư hỏng, ta là phụ thân ngươi a, có bú cũng không có sữa đâu.”
Tiểu Địch Sâm bị phụ thân đánh gảy sự nghiệp lớn lao liền không chút khách khí oa oa khóc lớn. Phất Lôi lập tức luống cuống dỗ dành: “Đừng khóc đừng khóc, ngoan ngoan không khóc a!” Địch Sâm mặc kệ y, phẫn nộ gào to. Rất nhanh Hào Sâm cũng bị nháo thức, khóc theo.
Địch Nãi đang ngủ say thì bị ma âm này đánh thức. Cậu phủ thêm quần áo bước tới cạnh Phất Lôi, cúi người bế Hào Sâm, vừa lắc lư vừa híp mắt than thở: “Làm sao vậy? Bọn nhỏ đói bụng à?”
Phất Lôi vừa nghe liền đỏ mặt, xấu hổ nói: “Không phải, bọn nó hẳn vẫn chưa đói.”
Địch Nãi đã tỉnh táo một chút, lại suy đoán: “Kia đòi đổi tả à?” Phất Lôi lại lắc đầu: “Vừa nãy đã đổi rồi.”
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của Phất Lôi, Địch Nãi hoàn toàn tỉnh ngủ. Hai mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên sáp qua nói: “Thành thật công đạo, rốt cuộc là sao? Nhóm bảo bảo vì sao lại đột nhiên khóc?”
Nhìn biểu tình ẩn ẩn có chút uy hiếp của Địch Nãi, Phất Lôi chỉ đành liếm môi thành thật khai báo.
Địch Nãi nghe xong thì không chút khách khí cười ha hả: “Ha ha, bảo bảo nhà chúng ta thật lợi hại, cư nhiên bú sữa của phụ thân nó a, ha ha ha!” Nói xong, cậu lại ôm bả vai Phất Lôi, trêu tức áp sát bên tai y: “Phất Lôi, bằng không ngươi cứ để nó mút thêm một hồi đi, biết đâu thật sự có thể mút ra sữa nga!”
Phất Lôi xấu hổ đẩy tay Địch Nãi: “Làm gì có chuyện đó! Ta làm gì mà có sữa được!” Nói xong, nhìn bộ dáng càng quấy của Địch Nãi y có chút căm giận nói: “Nếu thật sự có thể mút ra sữa thì cũng chỉ có thể là ngươi.”
Địch Nãi nghe vậy thì vẫn buồn cười: “Ha ha, ta cũng không có. Bất quá, bảo bảo nhà chúng ta lại tin tưởng ngươi có a!”
Phất Lôi nói không lại Địch Nãi, chỉ đành xấu hổ xoay người đi chỗ khác dỗ Tiểu Địch Sâm, thấy nhóc con này cứ khóc mãi không thôi thì chỉ đành đưa đầu ngón tay cho nó mút. Tiểu Địch Sâm thút thít ngậm lấy ngón út Phất Lôi, liếm liếm một chút rồi mếu máo phun ra. Bất quá động tác này cũng trấn an nó, chậm rãi ngủ lại. Phất Lôi nhẹ nhàng đặt Tiểu Địch Sâm vào nôi, chậm rãi lắc lư để nó ngủ càng sâu hơn.
Bên kia, Tiểu Hào Sâm được Địch Nãi ôm sau khi Tiểu Địch Sâm nín khóc thì nó cũng ngủ lại. Địch Nãi đặt Tiểu Hào Sâm vào nôi, sau đó đi tới cạnh Phất Lôi, ngồi xổm xuống nhìn hai núm vú trên ngực y, cười tủm tỉm hỏi: “Phất Lôi, vừa nãy bảo bảo mút bên nào?”
Phất Lôi có chút khó hiểu nhìn Địch Nãi, cuối cùng không lay chuyển được nên chỉ đành xấu hổ chỉ chỉ bên phải. Địch Nãi nhíu mày, mang theo ý cười sáp tới gần nhìn nhìn. Quả nhiên nụ hoa bên đỏ ửng bất thường, lại còn hơi sưng một chút.
Phất Lôi bị Địch Nãi nhìn tới xấu hổ, đang định đẩy ra thì cậu đột nhiên rướn người tới, vươn đầu lưỡi liếm lên điểm nhỏ hơi sưng đỏ kia. Phất Lôi rung động không thôi, bàn tay vươn tới liền biến thành ôm lấy Địch Nãi.
Địch Nãi liếm vài cái rồi ngậm điểm nhỏ đáng yêu kia vào miệng, mút nhẹ. Giờ thì coi như cảnh trong mơ của Phất Lôi biến thành sự thật, toàn thân đều nóng lên, anh bạn dưới thân cũng hưng phấn ngẩng đầu.
Địch Nãi hiển nhiên rất có hứng thú với nụ hoa từng bị bảo bảo mút kia, cứ một mực khiêu khíc, lúc thì dùng đầu lưỡi đảo quanh, lúc thì dùng răng nanh khẽ cắn. Phất Lôi nhịn không được lớn tiếng thở dốc. Bất quá tuy được Địch Nãi liếm tới vui sướng nhưng vẫn có chút xấu hổ. Vì thế, y không thể nghiêng người để Địch Nãi săn sóc bên còn lại bị vắng vẻ.
Địch Nãi lại yêu thương liếm mút một phen, sau đó mới mỹ mãn chuyển dời trận địa. Lúc này Phất Lôi cảm thấy toàn thân mình bị Địch Nãi châm lửa, hừng hừng thiêu đốt tới bụng dưới. Y nhịn không được nắm tay Địch Nãi duỗi vào trong lớp da thú, trực tiếp an ủi căn nguyên dục vọng đang run rẩy của mình.
Lúc Địch Nãi cầm lấy cây trụ nóng bỏng kia, Phất Lôi liền run bắn cả người. Khoảng thời gian này cấm dục quá lâu, chỉ cần chút kích thích thôi cũng đủ làm y nhẫn nại không được. Huống chi hôm nay Địch Nãi còn đặc biệt chủ động, khóe mắt đuôi mày đều tràn đầy phong tình, quả thực làm Phất Lôi động tâm không thôi.
Địch Nãi híp mắt chuyên chú liếm mút hai hạt đậu đỏ, giống như nó chính là mỹ vị vô thượng. Tay cậu cũng nghiêm túc vuốt ve mệnh căn Phất Lôi, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay vuốt ve phần đầu nấm. Đại gia hỏa của Phất Lôi run lẩy bẩy, trở nên thô to hơn nữa.
Phất Lôi ngửa đầu hít thở thật sâu, tình dục dâng trào trong cơ thể tìm kiếm nơi phát tiết. Bất quá dư quang khóe mắt nhìn thấy bảo bảo đang nằm trong nôi thì có chút hoảng sợ. Phất Lôi cảm thấy ngồi bên cạnh bọn nhỏ cùng Địch Nãi làm tình có chút quái quái. Tuy bảo bảo nhắm mắt ngủ nhưng y vẫn cảm thấy chúng nó đang nhìn mình. Trong bầu không khí kì quái này, cảm xúc của Phất Lôi có chút suy giảm.
Địch Nãi cảm nhận được Phất Lôi cứng người lại, khó hiểu ngẩng đầu liếc nhìn một cái. Phất Lôi vội vàng nói: “Chúng ta lên giường đi, đừng đánh thức bảo bảo.”
Địch Nãi liếc mắt nhìn bảo bảo đang ngủ say trong nôi, cười cười đồng ý.
Tới bên giường, Địch Nãi đẩy Phất Lôi ngã xuống giường, sau đó bất chấp y có nằm vững hay không, lập tức xốc váy da thú, ngậm lấy dục vọng nóng bỏng kia.
Phất Lôi không kịp phòng bị, toàn thân liền chấn động gầm nhẹ một tiếng. Bất quá cố kỵ có đứa nhỏ trong sơn động, lập tức im bặt.
Địch Nãi ngậm vật cứng thật sâu vào miệng, sau đó dùng đầu lưỡi liếm mút. Khoảng thời gian này Phất Lôi vất vả thế nào cậu cũng thấy rõ, hôm nay vừa lúc thưởng cho y một chút.
Nói thật, anh bạn của Phất Lôi thật sự quá thô to, Địch Nãi không có cách nào ngậm hết toàn bộ. Cậu chỉ đành mút phần gốc rồi dùng đầu lưỡi linh hoạt liếm mút từng tấc từng tấc của đại gia hỏa, sau đó ngậm phần đỉnh vào miệng rồi đong đưa theo tiết tấu, từ chậm tới nhanh, tỉ mỉ ma xát kích thích.
Khẩu kỹ của Địch Nãi sớm đã luyện tới thuần thục, lần này lại dốc hết bản lĩnh lấy lòng, Phất Lôi chịu sao thấu? Phất Lôi chịu kích thích mãnh liệt, theo động tác của Địch Nãi phát ra tiếng hừ nhẹ. Cuối cùng, y nhịn không được đè đầu Địch Nãi, nhanh chóng đỉnh động thắt lưng kịch liệt di chuyển ra vào trong miệng Địch Nãi.
Địch Nãi cố gắng khống chế khoan miệng để Phất Lôi cảm nhận được an ủi, đồng thời dúng tay xoa nắn hai quả trứng nặng trịch bên dưới. Bụi cỏ rậm của Phất Lôi cọ cọ lên mặt làm Địch Nãi ngưa ngứa, hô hấp tràn đầy hương vị giống đực của Phất Lôi, hương vị này làm Địch Nãi cảm thấy có chút say mê.
Tốc độ ra vào của Phất Lôi càng lúc càng nhanh, Địch Nãi cảm thấy miệng bắt đầu tê dại, khóe môi không ngừng có chất lỏng tích xuống. Ngay lúc dục vọng của Phất Lôi sắp đạt tới đỉnh điểm thì một tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên, nhiễu loạn một phút xuân tình.
Địch Nãi sửng sốt một chút, lập tức ngậm lấy phần đỉnh mút mạnh, sau đó dùng đầu lưỡi quấn một vòng, rốt cuộc thành công làm Phất Lôi phát tiết.
Phất Lôi run rẩy phun ra bạch trọc, thân thể còn chìm đắm trong dư vị cao trào nhưng ánh mắt đã vô thức liếc về phía bảo bảo trong nôi đang khóc nháo càng lúc càng hung. Rút dục vọng ra khỏi miệng Địch Nãi, bất chấp lau rửa, cứ vậy vội vàng nhảy xuống giường, ôm lấy bảo bảo dỗ dành.
Liếm liếm nước bọt tích bên khóe môi, nhìn bộ dáng khù khờ dỗ dành đứa nhỏ của Phất Lôi, Địch Nãi nhịn không được nằm trên giường phì cười.
Xem ra, thời gian thân thiết của bọn họ không thể không tạm thời chấm dứt. Tiếng khóc của tiểu gia hỏa quả thực đúng lúc a!
…
Hoàn Chương 112.