Mặc dù là vậy, Tiểu Nhị vẫn thực tò mò với hai thành viên mới. Tiểu Nhị thực muốn nhìn hai nhóc con kia, xem bọn nó rốt cuộc đáng yêu chỗ nào. Bất quá lúc Địch Nãi ôm bảo bảo sẽ không để Tiểu Nhị nhào lên người mình. Mỗi lần Tiểu Nhị nhảy lên đầu gối cậu đã bị túm xuống. Tiểu Nhị càng lúc càng hiếu kỳ hơn.
Hôm nay Tiểu Nhị rốt cuộc tìm được cơ hội. Phất Lôi ra ngoài giặt tã, mẫu phụ y đang nấu nướng, Địch Nãi thì ôm Địch Sâm nghịch ngợm dạo mát ngoài sơn động. Thế là, trong sơn động chỉ còn lại Hào Sâm đang ngủ trong nôi. Tiểu Nhị lén lút thăm dò, chủ nhân ở bên ngoài tựa hồ không có ý quay lại, nó lập tức bật dậy phóng tới chiếc nôi.
Tiểu Nhị dùng sức ngẩng đầu, muốn nhìn đứa nhóc trong nôi, chính là nó quá lùn, hoàn toàn nhìn không tới. Thế nên nó nâng chân trước, chân sau nhón lên, bất quá vẫn nhìn không tới. Lúc này Tiểu Nhị có chút mất thăng bằng, vì thế liền thuận thế ngã nhào vào thành nôi.
Chiếc nôi bị Tiểu Nhị động tới lắc lư lắc lư, Tiểu Nhị hoảng sợ có chút chật vật rụt móng vuốt lại. Cũng may ngã không nặng nên chiếc nôi chỉ lắc lư vài cái, không đánh thức bảo bảo bên trong.
Tiểu Nhị nơm nơm lo sợ chà chà móng vuốt, lại lén lút nhìn ra ngoài, không phát hiện gì cả. Sau đó nhìn lại cái kệ bên cạnh chiếc nôi, Tiểu Nhị lập tức bò lên, từ trên cao nhìn xuống, lần này nó rốt cuộc nhìn được tiểu bào bối trong nôi.
Nhóc con kia bị vây trong tã lót, chỉ lộ ra gương mặt tròn tròn trắng trắng, quả thực đáng yêu không thôi. Cái miệng nhỏ nhắn chu chu say ngủ, hơi thở phun ra tựa hồ mang theo mùi sữa.
Tiểu Nhị thựa muốn chọt chọt gương mặt tròn vo kia, xem thử xem nó có mềm như tưởng tượng hay không. Bất quá chỉ vừa vươn vuốt ra thì nó nhìn thấy Địch Nãi từ bên ngoài bước vào. Sợ chủ nhân phát hiện mình quấy rối, Tiểu Nhị soạt một tiếng nhảy xuống. Bất quá lúc đào tẩu nó vô tình đụng phải sợi dây thừng cột hai đầu nôi, lại làm chiếc nôi lắc lư lắc lư.
Lúc này biên độ dao động có hơi lớn, Hào Sâm trong nôi bị lay tỉnh, rất nhanh liền mang theo chút buồn ngủ ô ô khóc nháo. Địch Nãi vừa vào sơn động, thấy bảo bảo khóc thì kinh ngạc nói: “Di, sao bảo bảo lại khóc? Nhanh như vậy đã đói bụng à?”
Bất quá, Địch Nãi rất nhanh liền phát hiện nôi đang lay động, hiển nhiên đó cũng chính là nguyên nhân làm bảo bảo tỉnh giấc.
Địch Nãi cảnh giác liếc nhìn một vòng, rất nhanh liền phát hiện kẻ khởi xướng. Tiểu Nhị dúi mặt vào bụng Tuyết Linh, cả thân mình đều vùi vào trong, bất quá cái đuôi lại lộ ra bên ngoài, vẫn còn đang run run!
Địch Nãi buồn cười lắc đầu, không thèm để ý tới nó mà bước tới dỗ dành Hào Sâm, thấy bé lầm bầm như đang làm nũng thì cũng an tâm.
Bất quá, nhìn bảo bảo đang lèm nhèm muốn ngủ trong nôi, lại nhìn Tiểu Nhị đang trốn tránh, đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Tiểu bại hoại này nếu muốn chơi với tiểu bảo bảo như vậy thì cứ để nó hỗ trợ một tay. Tiểu Nhị thông minh như vậy, đưa nôi hẳn không thành vấn đề.
Địch Nãi bước qua túm lấy đuôi Tiểu Nhị, xách nó đặt lên bàn.
Tiểu Nhị biết chủ nhân phát hiện mình quấy rối, liền đáng thương hề hề vươn vuốt bụm mặt, lấy lòng kêu càu nhàu nhàu nhàu, từ khe hở lén lút nhìn ra ngoài. Địch Nãi ngồi trên chiếc ghế dựa ở bên cạnh, buồn cười kéo móng vuốt nó, tiếp đó ôm Địch Sâm tới trước mặt nó nói: “Đến đến đến, làm quen một chút, đây là tiểu chủ nhân Địch Sâm của ngươi, chào hỏi đi.”
Tiểu Nhị liền hưng phấn cẩn thận đánh giá tiểu bảo bảo nửa ngày, cảm thấy bộ dáng nhóc này cùng bảo bảo trong nôi giống nhau như đúc, đều phấn phấn nộn nộn. Nó nhịn không được nhích tới liếm mặt Địch Sâm một ngụm. Quả nhiên thực non mềm hệt như tưởng tượng của nó.
Tiểu Địch Sâm cảm giác trên mặt dính dính nên nhíu mày nghiêng đầu đi, đồng thời quơ nắm tay đẩy đẩy cái đầu béo tròn của Tiểu Nhị.
Địch Nãi vội ôm lấy Tiểu Địch Sâm: “Này, tiểu bại hoại đừng liếm loạn a! Không được thương tổn tiểu chủ nhân, biết không? Nếu tiểu chủ nhân khóc, ngươi phải dỗ.” Địch Nãi nói xong thì xách Tiểu Nhị xuống cạnh nôi, tiếp đó đặt Địch Sâm vào nôi.
Tiểu bảo bảo còn muốn nằm trong lòng mẫu phụ, vừa thấy Địch Nãi không ôm mình nữa thì quơ quơ nắm tay kháng nghị, cái miệng nhỏ nhắn mếu mếu muốn khóc.
Địch Nãi vội vàng nắm vành nôi lay động, đồng thời nâng móng vuốt Tiểu Nhị đặt lên nôi nói: “Đến, ta chỉ cho ngươi biết làm thế nào dỗ tiểu chủ nhân a! Tiểu chủ nhân mà khóc thì ngươi phải lay nôi thế này này, hiểu không?”
Tiểu Nhị tò mò học theo Địch Nãi đưa nôi, nghe thấy tiếng khóc của tiểu bảo bảo nhỏ lại, đồng thời cảm thấy cái nôi lúc la lúc lắc thực thú vị, thế nên bắt đầu hăng say đẩy nôi. Địch Nãi vội vàng cản lại: “Không thể đưa mạnh như vậy, bảo bảo sẽ bị ngươi lắc tới hôn mê mất.”
Sau khi Tiểu Nhị nắm giữ được tiết tấu, Địch Nãi liền vui vẻ chạy qua phòng bếp bên cạnh phụ mẫu phụ Phất Lôi nấu nướng.
Tiểu Nhị thực hứng thú đẩy nôi, thẳng tới khi không còn nghe thấy tiếng khóc của tiểu bảo bảo mới ngừng lại.
Từ khi Tiểu Nhị học được cách đưa nôi, Địch Nãi rốt cuộc cũng thở phào, rút ra chút thời gian làm việc khác. Sau đó, cậu cảm thấy chỉ có mình Tiểu Nhị vẫn chưa đủ, dứt khoát gọi Tuyết Linh tới cùng dỗ bảo bảo. Tuyết Linh mặc dù có chút khó chịu, bất quá Địch Nãi hiện giờ cũng có thể xem là nửa chủ nhân, nó chỉ đành nghe lệnh làm việc.
Vì thế, lúc hai tiểu bảo bảo vừa cất tiếng khóc thì Tiểu Nhị cùng Tuyết Linh phải chạy tới đưa nôi. Nếu Tuyết Linh dám nhàn hạ thì Địch Nãi sẽ lập tức rống nó, nếu rống vẫn không sợ thì sẽ thực thi hình phạt. Địch Nãi cũng không cắt xén khẩu phần ăn của nó, chỉ là lúc tối sẽ túm Tiểu Nhị tới giường ngủ với bọn họ.
Tuyết Linh không muốn buổi tối phải lạnh lẽo một thân một mình thì chỉ có thể tận tụy dỗ bảo bảo.
Bất quá, có đôi lúc đưa nôi cũng không dỗ được. Hôm nay Địch Nãi cũng Phất Lôi đều thực bận rộn, Tiểu Nhị nghe thấy Địch Sâm khóc thì liền chạy tới đưa nôi. Đưa một hồi mà bảo bảo vẫn khóc, Tiểu Nhị dứt khoát bò lên kệ.
Tiểu bảo bảo trong nôi đang đạp loạn hai chân khóc thực hăng say, bất quá lúc nhìn thấy Tiểu Nhị ở trên đầu thì lập tức tò mò trợn to mắt. Nhìn một hồi thấy Tiểu Nhị không chút cục cựa, Tiểu Địch Sâm cảm thấy không có ý nghĩa, lại khóc tiếp.
Tiểu Nhị thấy Tiểu Địch Sâm không nghe lời thì dứt khoát thè lưỡi nhăn mặt dọa bảo bảo. Bất quá tiểu bảo bảo ngược lại cảm thấy vui vẻ, liền nhếch cái miệng vẫn chưa mọc răng cười khanh khách.
Sau đó Tiểu Nhị thường xuyên thừa dịp Địch Nãi không ở mà nhảy lên kệ chọc bảo bảo, có đôi khi còn liếm chúng dính đầy nước miếng, thấy bảo bảo khóc thì nhăn mặt chọc cười. Tiểu Nhị thừa dịp tiểu bảo bảo chưa biết nói khi dễ không ít. Mỗi lần Địch Nãi tiến vào chỉ nhìn thấy Tiểu Nhị đang nghiêm túc đưa nôi, liền khích lệ thưởng cho nó vài con cá nướng.
Tuyết Linh thấy Tiểu Nhị phá rối nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản. Nó phải chiếu cố Hào Sâm. Hào Sâm không thích khóc, ngẫu nhiên khóc cũng chỉ vì đói bụng hoặc đi tiểu, Tuyết Linh vừa thấy dỗ không được thì liền chạy tới cắn quần Địch Nãi, ý bảo cậu tới xem.
Có hai nhóc này trợ giúp, Địch Nãi quả thực thoải mái không ít. Hiện giờ cậu có thể nhín thời gian dệt vải làm quần áo cho tiểu bảo bảo. Vượt dự đoán có thêm một tiểu bảo bảo, phải chuẩn bị nhiều một chút mới được.
Hôm nay Mã Cát lại tới xem tiểu bảo bảo, thấy hai nhóc con kia chăm chỉ giúp Địch Nãi dỗ tiểu bảo bảo thì thích thú không thôi. Hắn đi qua sờ sờ cái đầu tròn của Tiểu Nhị, hâm mộ nói: “Ai, Địch Nãi đúng là không uổng công nuôi ngươi, cư nhiên có thể bảo tụi ngươi giúp đỡ.”
Địch Nãi vừa rửa mấy cành hương xuân Phất Lôi hái về vừa đáp: “Đó là đương nhiên, chúng nó cũng là một thành viên trong gia đình, thấy ta mệt muốn chết mà vẫn an nhàn sao được chứ? Ta cũng không rảnh đưỡng đám ăn không ngồi rồi.”
Mã Cát nghe vậy thì thực hết chỗ nói. Tiểu Nhị bình thường chọc Địch Nãi vui vẻ không thôi, cư nhiên lại biến thành ăn không ngồi rồi. Mã Cát thực muốn bắt cóc Tiểu Nhị mang về nhà, ít nhất hắn cũng không hà khắc như Địch Nãi, nhất định sẽ để nó ăn ngon ngủ say. Bất quá nhìn bảo bảo nằm trong nôi, tâm tình Mã Cát liền mềm mại. Đương nhiên, vẫn là bảo bảo đáng yêu nhất, bảo bảo vui vẻ cũng là quan trọng nhất.
Mã Cát vừa chu mỏ chọc bảo bảo vừa hâm mộ nói: “Địch Nãi, ngươi thực may mắn a, thoáng cái đã sinh bảo bảo rồi, hơn nữa còn là một cặp song sinh. Ta hâm mộ ngươi muốn chết, ngươi dứt khoát chia một bảo bảo cho ta dưỡng đi.”
Địch Nãi không ngẩng đầu lên nói: “Này không được, song sinh sao có thể tách ra dưỡng! Ngươi đừng nhớ thương bảo bảo nhà ta nữa, tự mình sinh đi. Đúng rồi, ta nói này Mã Cát, hiện giờ đang là mùa xuân, ngươi cùng Hách Đạt ra ngoài du ngoạn một phen!”
Mã Cát nghi hoặc nói: “Ra ngoài du ngoạn? Ý ngươi là rời khỏi bộ lạc?”
Địch Nãi giải thích: “Đúng vậy! Dù sao hiện giờ trong bộ lạc cũng không có việc gì quan trọng, mảnh ruộng của ngươi cứ để ta trông hộ. Bên ngoài có rất nhiều cảnh sắc xinh đẹp, hai ngươi ra ngoại dạo chơi ngắm cảnh, thuận tiện ở dã ngoại hey hưu hey hưu một phen, nói không chừng tâm tình tốt liền hoài thượng bảo bảo thì sao?”
“Hey hưu hey hưu?” Mã Cát có chút không hiểu.
Địch Nãi cười bỡn cợt: “Này mà cũng không biết à? Chính là cái chuyện mà ngươi cùng Hách Đạt làm để có bảo bảo a! Hey hưu hey hưu!”
Mặt Mã Cát thoáng cái đỏ bừng: “Nga, là vậy a! Ngươi nói cũng không sai, có lẽ thay đổi hoàn cảnh sẽ tốt hơn. Ngươi nói xem chúng ta nên đi đâu?”
Địch Nãi sờ sờ cằm: “Này a, cứ theo ý thích của ngươi đi. Khắp nơi đều có cảnh đẹp, chỉ cần ngươi muốn thưởng thức.”
Mã Cát nghĩ nghĩ nói: “Lần trước ngươi đi tìm dạ minh châu đã thấy được biển rộng. Nghe nói rất đẹp đúng không?”
Địch Nãi gật đầu: “Đúng vậy, biển rất đẹp, bao la rộng lớn, cảnh sắc hoàn toàn bất đồng với bộ lạc.”
Mã Cát vỗ vỗ tay: “Tốt lắm, ta liền cùng Hách Đạt đi ngắm biển!”
Địch Nãi gật gật đầu, bất quá có chút lo lắng nói: “Muốn thấy biển phải băng qua sa mạc, ngươi nhớ rõ loài quái vật bò cạp trong sa mạc mà ta từng nói không? Đường qua đó rất nguy hiểm!”
Mã Cát khoát tay: “Yên tâm, ta cùng Hách Đạt sẽ cẩn thận.”
Thấy hắn đã quyết tâm, đồng thời cũng cảnh giác với nguy hiểm, Địch Nãi cũng không nhiều lời.
Mã Cát quyết định chủ ý, vừa thấy Hách Đạt tới thì liền nói lại đề nghị của Địch Nãi. Hách Đạt cảm thấy cùng Mã Cát ra ngoài chơi một chuyến cũng tốt, ngắm nhìn phong cảnh, có lẽ tâm tình Mã Cát cũng không còn khẩn trương nữa. Vì thế, bọn họ quyết định ngay hôm sau sẽ xuất phát.
Địch Nãi cười hì hì giữ bọn họ lại ăn cơm: “Hôm nay ở chỗ ta ăn cơm đi. Ta làm cơm hoa hòe cùng trứng chiên hương xuân, này là món ngon khó có a!”
Mã Cát vừa nghe thấy có ăn ngon liền không chút khách khí lưu lại.
Lúc ăn cơm, Địch Nãi cố ý đẩy dĩa rau cho Mã Cát: “Đến, ăn nhiều một chút. Bữa cơm này coi như tiệc tiễn biệt, chúc hai ngươi lên đường thuận lợi, sớm ngày hoài thượng tiểu bảo bảo.”
Mã Cát cười tủm tỉm gật đầu, ăn thực vui vẻ. Hắn cơ hồ có thể đoán được thời điểm hoài bảo bào. Lần này, hắn nhất định sẽ được đền bù mong muốn.
…
Hoàn Chương 113.