Địch Nãi không hiểu gì cả, thầm nghĩ, này là tình huống gì a? Tiểu gia hỏa của Tiểu Nhị cũng quá yếu ớt đi? Chỉ búng có một cái có cần kích động tới vậy không? Còn tuyết linh nữa, bình thường luôn cao ngạo lạnh lùng, sao tự nhiên kích động vậy a?
Địch Nãi vuốt cằm nghĩ nghĩ: hai nhóc con này thoạt nhìn tình cảm không tồi! Nếu tìm thư thú cho Tiểu Nhị thì sẵn tiện tìm cho tuyết linh một bầu bạn mới được? Bằng không để nó lẻ loi một mình thì không tốt a! Bất quá, tìm một con tuyết linh hay thú càu nhàu đều không dễ! Quên đi, vợ mình thì phải tự tìm, cứ để chúng nó tự thân vận động đi vậy.
Địch Nãi chép chép miệng, nhìn sơn động lại trở nên trống rỗng, cảm thấy có chút nhàm chán. Đứng dậy, nhìn mớ nho vừa hái về.
Trái nho nho nhỏ có màu tím rịm sáng bóng, Địch Nãi cảm thấy đây là nguyên liệu tốt nhất để làm rượu nho.
Đương nhiên, Địch Nãi kì thực không có kinh nghiệm nhưỡng rượu. Vài năm trước, lúc còn trong bộ đội từng được uống rượu nho tự nhưỡng mà chiến hữu mang tới, khi đó cậu ngốc hồ hồ hỏi, có phải là bỏ nho vào thùng xong dùng chân giẫm nát rồi nhưỡng đúng không. Đám chiến hữu lập tức cười ầm lên hỏi lại, nếu thật sự dũng chân giẫm, cậu có dám uống không?
Địch Nãi sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười hắc hắc. Nếu thật sự là do người nhà chiến hữu dùng chân giẫm thành, kia cậu mới không thèm uống!
Rượu nho chiến hữu mang tới, hương vị cũng coi như không tồi, rất nhanh đã bị cả đám uống hết.
Lại nói tiếp, Địch Nãi kì thực cảm thấy rượu nho không đủ mạnh, nồng độ cồn quá thấp, cậu vẫn thích loại rượu gạo hoặc rượu trắng ở quê nhà hơn. Bất quá, ngẫu nhiên uống một chút vẫn không tệ. Khi đó, Địch Nãi có chút tò mò nên hỏi chiến hữu phương pháp chế tác, không ngờ hiện giờ lại phát huy công dụng.
Phương pháp sản xuất rượu nho cũng khá đơn giãn, nho hái về phơi khô rồi bóp nát, nhào với đường rồi bỏ vào hũ bịt kín, chờ lên men thì lọc cặn là được.
Bất quá, nói thì dễ mà làm thì có. Tỷ như hiện tại, ngay cả đường cát thông thường nhất cũng không có cách nào tìm ra. Bất quá này không phải vấn đề lớn. Không có đường tinh luyện thì có thể dùng đường mía thay thế.
Từ khi có người vô tình nấu ra đường, mọi người đều học theo đi tìm mía về nấu.
Hiện giờ đang là mùa hè, là mùa mía trưởng thành. Vài ngày trước đó, Luân Ân đi săn thấy một khóm mía nên liền chặt ôm về, còn tặng cho Địch Nãi hơn mười cây. Địch Nãi róc một cây làm đồ ăn vặt, số còn lại vẫn còn chất trong sơn động!
Nhìn sắc trời, Địch Nãi mang số nho hái được ra phơi nắng, sau đó róc mía đường bỏ vào nồi, chế nước bắt đầu ngao. Cậu để lửa khá lớn, không bao lâu sau đường trong mía đã bắt đầu chảy ra. Lúc này Địch Nãi mới nhớ ra nước đường không thể để nguội, nguội sẽ kết lại thành khối. Nếu cứ để vậy bỏ vào thì đại khái sẽ rất khó hòa tan, như vậy rượu nho sẽ không hình thành.
Địch Nãi chỉ đành tạm thời dừng việc ngao đường lại, bóp nát nho rồi nói sau. Lúc trước hỏi mới biết, nho sau khi hái xuống không cần rửa, cứ trực tiếp bóp nát bỏ vào hũ là được. Bởi vì muốn dùng phần nấm vốn có trên quả nho làm chất lên men.
Địch Nãi ôm tới một cái hũ to, rửa sạch hai tay rồi vui tươi hớn hở ngồi trên ghế dựa bắt đầu bóp nho. Mới đầu, cậu còn cảm thấy khá thú vị, đặc biệt là cái tiếng ‘xì xì’ khi bóp nát quả nho, quả thực thỏa mãn dục vọng phá phách của con người ta.
Bất quá, rất nhanh Địch Nãi phát hiện kỳ thực công việc này cũng không phải việc chuyện thoải mái. Động tác bóp bóp đơn điệu cứ lặp đi lặp lại, tuy không cần phí nhiều sức lực nhưng làm một hồi tay vẫn nhức mỏi. Cậu hái về một đống lớn, giờ nhìn lại thì cảm thấy thực đau đầu.
Cuối cùng, Địch Nãi vẫn thực nhàn hạ. Số nho hái về không bóp hết, vẫn dư lại hơn phân nửa. Dù sao nho cũng không dễ hư, giữ lại đãi khách cũng không sai.
Rửa sạch đôi tay dính đầy nước nho, lại róc thêm một cây mía bỏ vào ngao đường. Sau khi nước đường ngao xong, Địch Nãi vốn định rót vào ngay, bất quá nghĩ lại, nước đường nóng như vậy còn không phải làm hỏng hết nho à? Trước kia mọi người ở quê nhà nhưỡng rượu gạo, gạo sau khi nấu chín cũng phải để nguội mới bắt đầu bỏ men a.
Chính là, nếu để nguội thì nước đường sẽ đông cứng lại thành khối. Nghĩ nghĩ, Địch Nãi có chút lúng túng.
Nghĩ nghĩ, cầm lấy hai chiếc đũa bắt đầu khuất nước đường. Quả nhiên làm vậy nước đường nguội nhanh hơn, tới lúc nguội rồi thì vẫn còn ở dạng lỏng. Địch Nãi vội vàng trút nước đường vào hũ, sau đó bịt kìn.
Bịt xong, nhìn khe ở bên mép bình, Địch Nãi lại tiếp tục không biết nên làm gì bây giờ. Rốt cuộc có nên bịt kín hoàn toàn không a? Nếu không bịt, mùi rượu sẽ bốc hơi hết? Mà bịt thì khí có thoát ra được hay không?
Lúc trước Địch Nãi không nghĩ tới vấn đề này nên không hỏi, giờ muốn hỏi thì biết đi đâu tìm người?
Nghĩ nghĩ, nếu bịt kín, ở đây không có vải mỏng để bịt. Nếu dùng da thú thì mùi vị sẽ rất khó ngửi, mà bịt cũng không kín được. Cân nhắc nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định không che.
Dù sao lần nãy cũng chỉ là thí nghiệm, cho dù không thành công cũng không sao.
Địch Nãi đặt hũ rượu nho vào góc sơn động, sau đó xoa xoa tay vuốt cằm, bắt đầu tưởng tượng tới lúc có rượu uống. Ai, thứ rượu này, nếu chưa từng uống thì không sao, nhưng nếu đã từng nếm qua mà không còn để uống nữa thì quả thực làm người ta nóng ruột nóng gan!
Địch Nãi ngây ngốc không bao lâu thì nghe tiếng Phất Lôi gọi mình ra ngoài ăn cơm. Ưỡn thắt lưng, đi ra ngoài. Phất Lôi xé một cái đùi gà đã nướng chín đưa qua. Địch Nãi ngồi xuống nhận lấy, cắn một ngụm mới nhớ ra hỏi: “Tiểu Nhị cùng tuyết linh đâu? Ngươi có thấy chúng nó không?”
Phất Lôi lắc đầu: “Vừa nãy ta bận rộn nướng thịt nên cũng không chú ý. Chắc chạy ra ngoài chơi rồi.”
Địch Nãi gặm chân gà hô to một tiếng: “Tiểu Nhị!” Chỉ là qua một hồi lâu cũng không thấy Tiểu Nhị chạy về. Địch Nãi cảm thấy có chút kỳ quái, phải biết trước kia khi ăn gì, không cần gọi Tiểu Nhị đã vui vẻ lon ton chạy tới.
Bất quá, Địch Nãi cũng không nghĩ nhiều. Tiểu Nhị hiện giờ ở cùng một chỗ với tuyết linh, cũng thường xuyên chạy ra ngoài chơi thật lâu không quay về. Hai vật nhỏ này đều là quỷ ranh ma, mọi người trong bộ lạc cơ bản đều quen thuộc chúng nó, sẽ không tìm chúng gây chuyện.
Nhìn xung quanh một chút, không tìm được Tiểu Nhị, lại ngồi xuống vui vẻ gặm chân gà rừng.
Phất Lôi dùng xiên xiên gan gà rừng, sau khi nướng thì bôi lên chút ớt rồi đưa qua cho Địch Nãi. Địch Nãi kì thực rất muốn ăn món quay, chỉ là dụng cụ làm món này không có cách nào làm ra được. Vì thế, cậu mới phát minh ra phương pháp này, cũng coi như quay.
Địch Nãi cùng Phất Lôi ăn gà rừng xong, lại bắt đầu nướng thỏ. Thịt thỏ rất non mềm, cắn vào giòn giòn, có cảm giác đổi khẩu vị.
Địch Nãi nhịn không được hồi tưởng lại món thịt thỏ cay mà mình từng nếm qua ở Thành Đô, nhớ tới nước miếng liền chảy ròng ròng, đáng tiếc cậu không biết làm nước sốt nên không có cách nào làm ra hương vị thơm ngon đó. Lại nói tiếp, món kho ở quê nhà Tứ Xuyên của Địch Nãi cũng rất tuyệt a, đủ món cho cả bốn mùa, hiện giờ cậu chỉ có thể hồi tưởng lại hương vị trong kí ức mà thôi.
Lúc hai người gần ăn xong thì Địch Nãi nhìn thấy tuyết linh xuất hiện, miệng còn ngậm Tiểu Nhị co rụt thành một đoàn. Địch Nãi kinh hách, vội ném khúc xương trong tay chạy qua xem xét. Tiểu Nhị trước nay vẫn luôn vui vẻ năng động, sao lúc này lại uể oải như vậy?
Tuyết linh đặt Tiểu Nhị xuống đất, sau đó ó chút cầu xin nhìn Địch Nãi.
Địch Nãi không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng ôm Tiểu Nhị đặt lên đùi mình xem xét. Tiểu Nhị cảm nhận được mùi của chủ nhân, yếu ớt mở mắt hướng Địch Nãi ‘càu nhàu’ hai tiếng, sau đó nhắm mắt lại.
Địch Nãi sờ sờ lông Tiểu Nhị, có chút lo lắng hỏi han: “Hey, vật nhỏ, ngươi làm sao vậy?” Bộ dáng Tiểu Nhị giống như khó chịu tới cực điểm, dùng đầu cọ cọ bàn tay Địch Nãi, sau đó lại cúi xuống, trong ánh mắt xanh lục to tròn còn loang loáng nước mắt.
Nhìn bộ dáng đáng thương của nó, trái tim Địch Nãi lập tức thít lại. Nhóc con này tuy thích làm nũng nhưng cơ bản sẽ không khóc, hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?
Địch Nãi ôm Tiểu Nhị lên nhìn trái nhìn phải một chút, không phát hiện vết máu hay vết thương nào khác, thực không rõ nó rốt cuộc bị gì.
Địch Nãi không có cách nào chiếm được đáp án từ Tiểu Nhị, liền quay đầu qua nhìn tuyết linh, vừa nhìn thì phát hiện trên đùi tuyết linh có vết thương buồn thiu, giống như bị cào lại giống như bị cắn.
Thân thủ tuyết linh rất nhanh nhẹn, động vật bình thường rất khó tóm được nó, càng không có khả năng lưu lại nhiều vết thương như vậy. Địch Nãi xem xét một chút, rất giống bị Tiểu Nhị cắn.
Cậu đoán, chẳng lẽ hai nhóc con này giận dỗi đánh nhau? Bất quá, lông trên người Tiểu Nhị tuy có chút hỗn độn nhưng rõ ràng không có vết thương a! Chẳng lẽ gãy xương?
Nghĩ tới đây, Địch Nãi liền hung hăng trừng tuyết linh một cái, sau đó bắt đầu cẩn thận kiểm tra cho Tiểu Nhị. Động động chân trước, không phát hiện dị thường, tiếp tục đụng chân sau. Lúc cầm chân sau giơ lên một chút, Tiểu Nhị liền nức nở một tiếng. Địch Nãi lập tức ý thức được vấn để ở ngay đây.
Thấy tư thế cuộn mình của Tiểu Nhị khó xem xét, dứt khoát lật người nó lại. Tiểu Nhị cảm nhận được tư thế biến hóa, bất an giãy dụa vài cái, Địch Nãi vội vàng xoa xoa phần lông bụng trấn an. Tiểu Nhị cảm nhận được ấm áp, im lặng nằm trong tay Địch Nãi.
Sau khi xoay người, cái đuôi lập tức rớt xuống, Địch Nãi rốt cuộc nhìn thấy nơi bị thương. Cái mông nhỏ vốn non mịn hồng hồng của Tiểu Nhị hiển giờ lộ rõ vết thương tinh tế, vẫn còn thấm máu ra ngoài.
Nhìn miệng vết thương nơi đó, Địch Nãi lập tức giơ giò đá tuyết linh một cú. Nếu là trước kia, có thể cậu sẽ nghĩ là Tiểu Nhị ăn bậy nên nóng trong người, chỉ là hiện giờ ở cùng một chỗ với Phất Lôi lâu như vậy, vừa thấy liền hiểu đã xảy ra chuyện gì. Mà có khả năng gây ra việc này, trừ bỏ tuyết linh thì còn ai nữa?
Địch Nãi thực không ngờ tuyết linh có chủ ý này, trước kia thấy nó liếm lông cho Tiểu Nhị chỉ nghĩ là trao đổi bình thường của nhóm động vật mà thôi! Không ngờ tuyết linh cư nhiên dám làm ra chuyện tổn thương Tiểu Nhị như vậy.
Trong lòng Địch Nãi, hiển nhiên càng thiên vị Tiểu Nhị hơn, dù sao Tiểu Nhị ngay từ đầu đã đi theo cậu. Bình thường Tiểu Nhị ngoan ngoãn lại nghe lời, còn biết chọc cậu vui vẻ, so với tuyết linh lạnh lùng cao ngạo, Tiểu Nhị khẳng định càng chọc Địch Nãi yêu thích hơn. Hiện giờ nó bị thương, bộ dáng hấp hối như vậy thực sự làm Địch Nãi đau lòng muốn chết.
Tuyết linh bị đá lộn nhào, bò dậy cuống cuồng chạy tới, đáng thương hề hề nhìn Địch Nãi. Địch Nãi hiện giờ lười phản ứng, bắt đầu nghĩ cách cứu trị cho Tiểu Nhị.
Địch Nãi xoay người Tiểu Nhị lại, cẩn thận đặt lên da thú, sau đó đi lấy hòm thuốc. Tuy cậu rất ít khi sử dụng nhưng hiện giờ cũng không còn lại bao nhiêu. Lấy ra một viên aspirin dùng đũa cà nát, sau đó nhúng ướt đầu đũa bằng nước ấm rồi đút vào miệng Tiểu Nhị.
Tiểu Nhị cảm thấy miệng thực đắng, có chút không vui giãy dụa né tránh, bất quá cuối cùng vẫn bị Địch Nãi ép uống hết.
Phất Lôi thấy tình huống như vậy cũng tới hỗ trợ, Địch Nãi bảo y đi hái thảo dược trị thương.
Sau khi hái về, Địch Nãi rửa sạch rồi bỏ vào bát giã nhuyễn. Tiếp đó, nhấc đuôi Tiểu Nhị lên, cẩn thận dùng bông vải nhúng nước thảo dược rồi bôi lên miệng vết thương.
Tiểu Nhị khó chịu nức nở, vặn vẹo thân mình muốn né tránh miếng bông quấy rối kia, bất quá Địch Nãi kiên định giữ chặt, đến tận khi bôi xong mới buông ra.
Bôi thuốc xong, Địch Nãi cẩn thận ôm Địch Nãi đặt vào trong ổ, để nó hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Tuyết linh trông mong nhìn Địch Nãi tới tới lui lui, cuối cùng cũng muốn chui vào ổ. Địch Nãi ngại nó vướng bận, lại giận nó làm Tiểu Nhị bị thương, đá đá đẩy nó ra ngoài.
…
Hoàn Chương 97.