Phất Lôi cởi áo khoác Địch Nãi, ôm cậu vào lòng mình. Địch Nãi cảm thấy có chút trói buộc, bất mãn né tránh, không tránh được thì cứ thế ngủ thiếp đi. Phất Lôi sáp qua hôn Địch Nãi một cái, cũng chậm rãi ngủ. Chuyến hành trình này, cả hai bọn họ đều thực mệt mỏi. Chỉ có ở hoàn cảnh quen thuộc mới có thể thực sự yên lòng, hảo hảo ngủ một giấc.
Ngủ thẳng một giấc, thức dậy thì trăng đã treo trên cao. Giữa trưa vẫn còn lại chút thịt nướng, hai bọn họ cũng không muốn phí sức lực, nướng nóng lại rồi dùng cho bữa tối.
Ăn xong miếng thịt nướng cuối cùng, Phất Lôi phủi phủi tay đứng dậy thu thập này nọ. Địch Nãi đưa tay bứt một cọng cỏ, lười biếng tựa vào vách đá xỉa răng. Cậu cảm thấy bản thân càng lúc càng lười, đại khái vì Phất Lôi rất chịu khó đi. Phất Lôi giống như vĩnh viễn dư thừa tinh lực vậy, nhiệt tình mười phòng.
Địch Nãi có chút mê muội nhìn Phất Lôi bận rộn. Phất Lôi đang khom người nhặt tạp vật trên mặt đất, nửa thân trên trần trụi lộ ra màu mật ong, dưới ánh lửa mong manh tựa hồ tỏa ra ánh sáng bóng loáng. Địch Nãi cảm thấy Phất Lôi hình như lại cao thêm một chút, dáng người cao lớn cường tráng. Bời vì tư thế khom lưng nên đường cong thắt lưng có vẻ dị thường lưu sướng. Dưới da thú là bắp đùi thon dài, cơ thể rắn chắc, tràn đầy sức mạnh.
Địch Nãi cười tủm tỉm thưởng thức, cảm thấy ánh mắt mình quả nhiên không tồi. Nếu là ở thế giới cũ, Phất Lôi khẳng định có thể trở thành hình mẫu của đàn ông. Nếu chơi bóng rổ, nói không chừng có thể trở thành cầu thủ siêu cấp. Phất Lôi đại khái cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Địch Nãi, quay đầu qua mỉm cười. Nụ cười kia hồn nhiên ấm áp lại có chút ngại ngùng.
Nhìn Phất Lôi mỉm cười, Địch Nãi đột nhiên cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm, tim cũng đập nhanh hơn. Gì mà ngoái đầu lại cười chứ! Phất Lôi, ngươi là nam nhân đó, đừng có cười câu nhân vậy được không a? Địch Nãi nhịn không được thầm kêu than. Cậu cảm thấy có một ngọn lửa chậm rãi phừng lên, thiêu đốt tới mức miệng khô lưỡi khô. Nhìn thân trên trần trụi của Phất Lôi, cậu thực muốn hăng hăng cắn một ngụm lên cơ ngực rắn chắc kia. No bụng thường kích tình, quả nhiên rất đúng a!
Địch Nãi nhịn không được bước qua, đưa tay ôm lấy thắt lưng Phất Lôi, áp mặt lên lưng đối phương, khàn khàn nói: “Này, Phất Lôi, chúng ta tới hồ nước kia tắm rửa đi?”
Phất Lôi sửng sốt một chút, buông thứ trong tay xoay người ôm lấy Địch Nãi. Thực thân thiết dùng cằm cọ cọ đầu Địch Nãi, cười nói: “Tốt!”
Địch Nãi nghe vậy, sắc mặt liền biến đen. Chỉ vì tư thế này, Địch Nãi rõ ràng cảm nhận được chênh lệch chiều cao của bọn họ. A! Vì cái lông gì Phất Lôi lại cao như vậy, thực đả kích lòng tự tin của ông đây mà.
Đẩy Phất Lôi, cầm lấy áo cộc tay cùng váy da thú để chốc nữa thay đổi, Địch Nãi sải chân leo lên lưng y. Dọc theo đường đi, Địch Nãi ở trên lưng Phất Lôi trằn trọc nghĩ một chuyện. Trước kia đều là Phất Lôi công thành đoạt đất chiếm hết tiện nghi. Không được, cậu nhất định phải xoay chuyển tình thế trước khi cục diện đã định. Phản công, tối nay ông nhất định phải phản công! Nghĩ tới đây, Địch Nãi nhịn không được nhiệt huyết sôi trào, anh bạn phía dưới cũng cứng rắn đỉnh lên lưng Phất Lôi.
Phất Lôi cảm nhận được nhiệt tình của Địch Nãi, tốc độ bay cũng tăng lên. Đương nhiên, hiện giờ y không biết ý tưởng của Địch Nãi, bằng không tuyệt đối sẽ không bay nhanh như vậy. Hiện giờ, y chỉ cảm thấy, bầu bạn đối với mình tràn ngập nhiệt tình là một chuyện phi thường tốt đẹp.
Tới hồ nước, Địch Nãi nhanh chóng nhảy xuống khỏi lưng Phất Lôi, ném quần áo, nhảy ùm xuống nước. Vốc nước lên rửa mặt, chậm rãi thở hắt một hơi. Không thể kích động, nhất định phải bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh, cậu tự nhủ. Hôm nay ở hồ này, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa có đủ, cậu không tin mình không túm được Phất Lôi!
Địch Nãi chậm rãi xoay người, mỉm cười thực dụ hoặc với Phất Lôi đã hóa thành hình người ở trên bờ, vẫy vẫy tay: “Còn thất thần ở đó làm gì, mau xuống đây a!” Địch Nãi không biết bộ dáng mình lúc này nhìn thế nào cũng giống một con hồ ly đang khiêu khích con mồi.
Nhìn nụ cười sáng lạn của Địch Nãi, Phất Lôi có chút mê hoặc, ngây ngốc bước xuống hồ, bơi về phía Địch Nãi.
Địch Nãi tiến tới hai bước, kéo thấp đầu Phất Lôi, liếm nhẹ bên khóe môi y, cười nói: “Hey, anh bạn, ngươi thực suất. Ta thực thích ngươi a.”
Khen ngợi trắng trợn như vậy, quả thực có chút không giống tác phong của Địch Nãi. Chỉ là Phất Lôi nghe vậy thì liền cảm giác toàn thân khô nóng, hô hấp trở nên ồ ồ, cúi đầu hung hăng ngậm lấy môi Địch Nãi, đầu lưỡi nóng rực xuất động, liếm mút khoang miệng cậu. Địch Nãi ôn nhu tiếp nhận, nhợt nhạt đáp lại. Đó là một nụ hôn nhiệt tình mà ngọt ngào. Hôn xong, khóe miệng cả hai đều vươn lại sợi chỉ bạc ám muội.
Phía dưới Phất Lôi lập tức phản ứng, cây trụ lớn lập tức phấn chấn run run.
Địch Nãi cười hì hì, cách lớp da thú búng phần đỉnh đại gia hỏa kia một chút. Phất Lôi run bắn, có chút bất mãn nhìn Địch Nãi. Địch Nãi liếm liếm môi, áp sát bên tai Phất Lôi nỉ non: “Anh bạn, chúng ta thương lượng một chút đi? Ngươi cao quá, mỗi lần hôn ta đều phải ngẩng đầu thực vất vả, bằng không, ngươi ngồi lên tảng đá kia đi, được không?”
Phất Lôi không chút nghi ngờ, thuận theo ngồi lên tảng đá bên bờ. Tảng đá này có một phần chìm dưới nước, Phất Lôi vừa ngồi lên đó thì lập tức lùn hơn Địch Nãi một khúc. Địch Nãi thầm cười trộm một chút, ôm đầu Phất Lôi, hôn lên môi y, thuận thế áp đảo y lên mặt đá.
Đối với bản thân bị vây vào thế yếu, Phất Lôi có chút vô thố. Y giãy dụa muốn xoay người lại, chỉ là Địch Nãi đè ép thực chặt, đồng thời còn dùng những nụ hôn nóng bỏng làm y từ bỏ chống cự. Quả nhiên, Phất Lôi lập tức thành thật, nhắm mắt lại hưởng thụ.
Địch Nãi lén lút thở phào, bắt đầu từ cổ y một đường liếm hôn xuống dưới. Tay cũng không nhàn rỗi, nhẹ nhàng cấu nhéo một viên đậu đỏ. Phất Lôi hít một hơi, hơi thở cũng dồn dập hơn.
Địch Nãi vừa lòng hé miệng cười cười, hung hăng hôn một cái thật kêu trên cơ ngực rắn chắc của Phất Lôi. Bàn tay tiếp tục lướt xuống, túm lấy anh bạn cao ngất kia nhẹ nhàng vuốt ve. Đáy mắt Phất Lôi tràn đầy lửa nóng, đưa tay kéo Địch Nãi qua, cuồng nhiệt hôn môi. Hôn xong, Địch Nãi trượt xuống, ngậm lấy đại gia hỏa nóng bỏng, hút mạnh một cái.
Phất Lôi hô nhỏ một tiếng, kìm không được ngửa đầu. Kích thích mãnh liệt như vậy quả thực làm người ta muốn phát điên.
Miệng Địch Nãi không ngừng hoạt động, bàn tay thì vuốt ve chiếc túi da. Đồng thời, cậu thử thăm dò từ phần túi da đi xuống nơi bí ẩn kia. Chính là, phương pháp này không hiệu quả lắm. Cơ mông Phất Lôi phi thường săn chắc nên cửa sau hoàn toàn đóng chặt. Địch Nãi không có cách nào duỗi tay vào trong thăm dò.
Nghĩ nghĩ, Địch Nãi chen chân vào giữa khai mở hai chân Phất Lôi. Đáng tiếc Phất Lôi khép chặt chân, cậu thì đang ở tư thế khom người nên hoàn toàn không có biện pháp dùng lực. Phất Lôi, ngươi phối hợp một chút được không a! Địch Nãi quả thực khóc không ra nước mắt.
Nửa ngày cũng không mở được cánh cửa này, Địch Nãi bắt đầu nôn nóng. Một phút phân tâm liền không cẩn thận cắn vào phân thân trong miệng. Phất Lôi giật bắn người, tỉnh táo lại. Y đẩy Địch Nãi ra, thở hổn hển. Địch Nãi nhìn đại gia hỏa thoáng chốc mất tinh thần xìu xuống, có chút xấu hổ nói: “Thực xin lỗi a! Ta không phải cố ý.”
Phất Lôi lắc đầu biểu thị không có việc gì, vươn tay kéo Địch Nãi, cắn lên vành tai non mềm, trầm giọng cười nói: “Không có việc gì, ta cũng nên hầu hạ ngươi.
Cả người Phất Lôi run lên, giãy dụa đẩy Phất Lôi, khẽ cắn môi nói: “Phất Lôi, ta không cần như vậy, ta muốn làm ngươi.”
Phất Lôi thực không thể nào lý giải những lời này của Địch Nãi. Trước kia Địch Nãi vẫn luôn kháng cự kết hợp, Phất Lôi cứ tưởng nguyên do là vì cậu vẫn chưa toàn tâm toàn ý thích mình. Khoảng thời gian trước Địch Nãi rốt cuộc cũng tiếp nhận, Phất Lôi nghĩ cậu đã tiếp nhận hai người là bầu bạn sinh sống cùng nhau. Không ngờ, lúc này Địch Nãi lại đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy.
Nghĩ tới đây, Phất Lôi hoang mang nhíu nhíu mày, nhìn Địch Nãi một hồi mới hỏi: “Ý của ngươi là muốn làm chuyện ta đã làm với ngươi ở bờ biển? Chính là, ngươi là giống cái a.”
Địch Nãi nhướng nhướng mi, bất mãn nói: “Trừ bỏ không thể biến thân, ta toàn thân cao thấp có chỗ nào không giống? Ngươi có thể làm ta, thì ta cũng có thể làm ngươi.”
Phất Lôi nghe Địch Nãi nói xong thì giật mình, chẳng lẽ vì Địch Nãi là người thế giới khác nên mới không hiểu, không biết điểm khác biệt của giống đực cùng giống cái. Vì thế, y dùng giọng điệu nhẹ nhàng giải thích: “Địch Nãi, giống đực cùng giống cái không giống nhau. Giống đực không thể sinh đứa nhỏ, chỉ có giống cái mới có thể sinh đứa nhỏ.”
Sắc mặt Địch Nãi biến thành đen xì: “Ông đây đương nhiên biết giống cái mới có thể sinh đứa nhỏ! Chính là, thú nhân cũng đâu phải không thể làm bên tiếp nhận? Trong bộ lạc, không phải cũng có vài thú nhân kết bầu bạn với thu nhân à?”
Phất Lôi gật gật đầu: “Đúng là vậy. Bất quá bình thường hai thú nhân kết bầu bạn sẽ có một người uống nước thánh, cải tạo thành giống cái.” Phất Lôi dừng một chút, có chút suy sụp nói: “Vì cái gì ngươi nhất định muốn làm ta? Ngươi là giống cái, làm bên tiếp nhận dễ dàng đạt được khoái cảm hơn. Chẳng lẽ, ta không làm ngươi vui sướng?”
Địch Nãi điên cuồng gào thét trong lòng, đương nhiên không phải như vậy, ta cũng cảm thấy vui sướng, chỉ là, ta là một người nam nhân có tự trọng, không thể nào cứ bị ngươi ép tới gắt gao như vậy. Đương nhiên, những lời này hiển nhiên không có cách nào nói ra.
Địch Nãi có chút buồn bực quát: “Đừng nói dông dài, ý ngươi là không muốn để ta làm đúng không?”
Kỳ thật, trong bộ lạc thú nhân, một giống cái nói muốn làm giống đực quả thực là chuyện lạ chưa từng có. Dù sao, sức mạnh của thú nhân cùng phi thú nhân cách biệt quá xa, cấu tạo thân thể cũng khác. Phi thú nhân tuyệt đối không muốn áp đảo thú nhân, mà thú nhân cũng không dễ dàng khoan nhượng để phi thú nhân làm vậy. Chỉ là, Phất Lôi thực sự rất yêu Địch Nãi, cũng tùy ý cậu tùy hứng. Y nghĩ, có lẽ Địch Nãi chỉ nhất thời tò mò, cứ để cậu thử một lần để sau này chặt đứt suy nghĩ này cũng tốt. Không phải chỉ bị thương một chút thôi sao? Vì cậu muốn y chết cũng được, chút thương tổn này có là gì.
Phất Lôi nhìn Địch Nãi, do dự một hồi lâu mới lộ ra biểu tình bi tráng sẵn sàng hi sinh nói: “Được rồi, nếu ngươi nhất quyết kiên trì thì ngươi làm đi!” Nói xong, Phất Lôi siết chặt nắm tay, nhắm mắt lại, nằm ngửa trên tảng đá. Chỉ là, theo cơ thể run rẩy khe khẽ có thể nhìn ra, sự nhẫn nại của y đã đạt tới cực hạn.
Nhìn bộ dáng thấy chết không sờn của Phất Lôi, Địch Nãi lại có chút do dự. Kỳ thực nghĩ lại, cậu cũng hiểu được cảm thụ của Phất Lôi. Nếu ở thế giới cũ, trường hợp này cũng giống như một người nữ nói ‘tôi muốn đè anh’ với một người nam. Địch Nãi nghĩ thử một chút cũng cảm thấy kinh hoàng.
Phất Lôi là một thú nhân cường tráng, thế nhưng không để ý tới quan niệm truyền thống của bộ lạc, đồng ý với đề nghị ngược ngạo của cậu, này quả thực là Địch Nãi cảm động.
Y nhân nhượng như vậy nhất định là vì yêu tới cực điểm đi?
…
Hoàn Chương 78.