“Lẽ nào cậu Tần gạt anh chắc?” Kiểm Hổ có chút mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, mau đi thôi, muốn lấy thì mang dược liệu đến chỗ tôi đổi!”
Sau đó, Kiếm Hổ đi đến trước mặt Dương Nghị, hắn ta dùng ngón tay chỉ hà thủ ô, nói: “Mười hai viên bổ nhỏ, đổi hà thủ ô trong tay cậu!”
Dương Nghị cắn răng, phẫn nộ quát: “Ông đây không đổi!”
“Không đổi?” Trương Húc Đông nhướng mày: “Dương Nghị, nếu vừa rồi tôi trực tiếp ra tay, anh cảm thấy mình có thể lấy được hà thủ ô không?” Dương Nghị sửng sốt.
Phải đó, trong tay Trương Húc Đông có nhiều viên bổ nhỏ như vậy, nếu cậu ta ra giá, mình làm gì có cơ hội?
Nhưng tại sao cậu ta lại làm như vậy?
Lâm Khinh Thiền bên cạnh ánh mắt cong lên nhìn chằm chằm Trương Húc Đông, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ: “Lẽ nào anh ta là vì mình? Haha, quả nhiên, trong lòng anh ta vẫn không quên được mình!”
Vào lúc Dương Nghị còn suy nghĩ lung tung, Trương Húc Đông vươn tay, hà thủ ô kia rơi vào tay anh.
Sau đó, Trương Húc Đông như bố thí, vứt mười hai viên bổ nhỏ cho Dương Nghị, nói: “Anh có thể đi rồi.”
Tuy trong lòng Dương Nghị cực kỳ không tình nguyện, nhưng nếu tiếp tục như vậy cũng chỉ tự rước lấy nhục.
Cho nên, anh ta chỉ đành cầm lấy mấy viên bổ nhỏ kia, chạy vọt ra ngoài.
“Trương Húc Đông này!” Ngồi trên xe, Dương Nghị hung hăng nện lên vô lăng.
Không còn viên bổ nhỏ, e rằng việc làm ăn của nhà họ Dương sẽ sa sút.
Sao anh ta có thể ngờ được, vận mệnh của nhà họ Dương, lại bị một “phế vật” nắm giữ trong tay!
“Nhất định phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách!” Dương Nghị không cam lòng, vẻ mặt vặn vẹo.
Chính vào lúc này, điện thoại Dương Nghị đột nhiên vang lên.
“Ai vậy?” Dương Nghị phiền chán hỏi.
“Tôi, Địch Sáng” Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nói.
Nghe thấy cái tên này, Dương Nghị lập tức thay đổi sắc mặt, cung kính nói: “Anh Địch, sao anh lại đột nhiên gọi điện cho tôi vậy?”
Địch Sáng cười nhạt nói: “Nghe nói gần đây cậu đang làm việc cho nhà họ Địch chúng tôi? Phát triển thế nào rồi?”
Dương Nghị căng da đầu nói:
“Rất…rất tốt, bây giờ nhà họ Dương chúng tôi gần như trở thành số một ở Đạm thành!”
“Ừm, không tệ.” Trong lòng Địch Sáng vui vẻ, sau đó anh ta thăm dò hỏi: “Trương Húc Đông thì sao?”
Dương Nghị vì muốn thể hiện năng lực của mình, bèn nói dối: “Từ sau khi nhà họ Lâm rút khỏi Đạm thành, Trương Húc Đông bị tôi chèn ép đến không sống nổi…cho tôi the chút thời gian, tôi đảm bảo sẽ khiến Trương Húc Đông cút khỏi Đạm thành!”
“Làm tốt lắm!” Địch Sáng lập tức vui vẻ, anh ta cười nói: “Cậu có muốn đến tỉnh thành phát triển không?”
Dương Nghị sửng sốt, trong lòng lập tức mừng như điên.
Quả nhiên, ông trời không tuyệt đường con người! Mắt thấy nhà họ Dương không thể làm ăn ở Đạm thành nữa, cơ hội liền đến!
Nếu có thể đến tỉnh thành phát triển, ai còn để ý đến viên bổ nhỏ phân chó kia!
Địch Sáng híp mắt, nói: “Tôi nhờ cậu giúp tôi một chuyện, nếu thành công, tôi sẽ để cậu đến tỉnh thành phát triển, đến lúc đó, nhà họ Địch sẽ hợp tác với cậu.”
“Thật sao?! Anh Địch, anh có gì căn dặn cứ việc nói!” Dương Nghị kích động nói.
Địch Sáng u ám nói: “Tôi muốn cậu bắt cóc Lâm Tâm Di.”
Nghe thấy câu này, Dương Nghị lập tức rùng mình.