“Đáy biển ư..” Trương Húc Đông lập tức hiểu ra. Con người tuy đã phát triển trên mặt đất nhưng lại chưa thể thăm thú quá nhiều dưới đáy biển, việc bên dưới hải dương bao la vẫn còn vật chứa đựng linh khí thì cũng không quá kỳ lạ.
“Cái này xem như là cái giá các người phải trả khi mạo phạm tôi.” Trương Húc Đông nhàn nhạt nói.
“Thứ này rất quan trọng với chúng tôi, anh…”
“Thứ này đối với tôi cũng rất quan trọng.” Trương Húc Đông nhàn nhạt nói. “Đã làm sai thì phải trả giá, nếu muốn trách thì trách Điền đại sư đi.”
Lệ Na há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể thở dài. “Vậy tôi có thể rời đi chưa?” Lệ Na hỏi.
Trương Húc Đông tuỳ tiện vẫy tay. Lệ Na lập tức đứng dậy, đi ra bên ngoài.. Đúng lúc này Trương Húc Đông mở miệng nhắc nhở: “Về nói với trưởng lão của các người, đừng có vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện lớn”
Câu nói này lập tức khiến Lệ Na giật mình. Rõ ràng Trương Húc Đông đang nhắc nhở
Huyền Minh phủ phải cân nhắc, nếu muốn vì mấy viên thuốc mà đối đầu với anh thì ắt sẽ chuốc lấy tai ương ngập đầu. Lệ Na đáp một tiếng rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm. “Đã biết.”
Trương Húc Đông vuốt viên thuốc này, trên miệng không khỏi nở một nụ cười. Huyền Minh phủ thế mà lại có thể cung cấp cho mình không ít tin tức.
Màn đêm buông xuống, Trương Húc Đông đem toàn bộ viên thuốc đen ngòm nuốt xuống bụng. Một luồng linh khí nhẹ nhàng dâng lên, nhập vào đan điền của anh.
“Quá ít! Thực sự là rất ít rồi.” Trương Húc Đông cau mày. “Nếu chỉ dùng linh khí từ trong viên thuốc này mà muốn đột phá thì ít nhất phải cần đến trăm viên.”
Thế nhưng trong túi da rắn kia lại không có tới trăm viên thuốc.
Phía bên kia, Lệ Na sau khi rời đi thì đem việc này toàn bộ nói với cấp cao của Huyền Minh phủ.
Trong một căn biệt thự ở Tây Sơn, bảy tám người đang ngồi quanh một chiếc bàn dài, mọi người đều khoác một chiếc áo khoác dài hai màu đen trắng, nhìn qua rất có cảm giác cổ xưa.
“Tên kia không muốn trả lại.” Một người trong đó chậm rãi nói. “Đồ vật của nhà họ Phùng, nếu nhà họ Phùng không lấy được thì sẽ trách tội chúng ta.”
Toàn trường lập tức rơi vào trạng thái im lặng. Một lát sau, một ông lão đầu đã bạc hết một nửa chậm rãi nói: “Để nhà họ Phùng tự mình giải quyết.”
“Có ý gì?”
Lão già nói: “Cứ nói với nhà họ Phùng là đồ đã được đưa tới trong tỉnh, nhưng lại bị người khác cướp mất. Người của chúng ta cũng xảy ra chuyện trên khu vực của bọn họ, tất nhiên phải để bọn họ tự mình gánh trách nhiệm.”
Hôm sau, sau khi Trương Húc Đông tỉnh lại thì lập tức đi tới phòng của Liễu Thành Dương. Thấy Liễu Thành Dương đang nằm trên giường, không ngừng xoa đầu chính mình, lẩm bẩm: “Hôm qua mình uống nhiều quá hay sao? Sao không nhớ gì cả hết vậy.”
Trương Húc Đông cười cười cũng không trả lời cậu ta mà chỉ nói: “Đi thôi, phải quay về rồi.”
Sau khi rời khách sạn thì Trương Húc Đông đi thẳng về biệt thự của nhà họ Tô. Hiện giờ anh còn không có dự định rời khỏi tỉnh, thứ nhất là vì anh phải đi Cẩm Khê tham gia cuộc thi so tài.
Thứ hai là vì cụ Lâm không còn sống được lâu lắm, Trương Húc Đông hy vọng thời gian này Lâm Tâm Di có thể ở cùng ông. Buổi chiều hôm ấy, Trương Húc Đông đi ra ngoài đi dạo một vòng, khi đi qua một phố đồ cổ thì đột nhiên có một chiếc xe dừng lại bên cạnh anh. Sau khi xe dừng lại thì có hai người đàn ông mặc âu phục đi xuống.
“Xin chào, anh có phải là Trương Húc Đông, anh Tần không?” Hai người cười hỏi.
Trương Húc Đông gật đầu, nói: “Các người là ai, có chuyện gì không?”
“Chúng tôi là người của nhà họ Phùng, cậu chủ Phùng – Phùng Minh Thần muốn mời anh tới nói chuyện một chút.” Hai người đó nói.
“Cậu ấy đang ở quán trà phía trước, không biết anh có tiện hay vào ngồi một chút hay không?”
“Nhà họ Phùng ư?” Trương Húc Đông cau mày: “Tốc độ truyền tin cũng nhanh đấy, hai người dẫn đường đi.
Hai người vội vàng đưa Trương Húc Đông đi tới một quán trà ngay phía trước khu phố đồ cổ. Ở vị trí cạnh cửa sổ trong quán trà có một người đàn ông phong độ nhẹ nhàng đang ngồi uống trà.
“Cậu chủ Phùng, anh Tần tới rồi.” Hai người đàn ông mặc âu phục nói. Người được gọi là cậu chủ Phùng kia giật nhẹ đầu, duỗi tay nói: “Mời ngồi.”