“Bữa tiệc thương nghiệp lần này con làm là vì Trương Húc Đông đúng không?” Cụ Lâm vuốt râu cười hỏi.
Lâm Tâm Di không nhịn được giật mình xấu hổ: “Ông nội, sao ông biết?”
“Ông nhìn con lớn lên từ nhỏ đến lớn, sao lại không biết tâm tư của con?” Cụ Lâm cười nói.
Thấy vậy, Lâm Tâm Di không hề che giấu, vén tóc cười khẽ: “Đúng, con muốn mượn bữa tiệc thương nghiệp lần này nói cho mọi người biết, người nhà họ Lâm không cần thì con cần.”
“Con làm thế chẳng khác nào đẩy Trương Húc Đông lên đầu sóng ngọn gió” Cụ Lâm khẽ thở dài.
Lâm Tâm Di cười khẽ nhìn cụ Tô: “Con muốn. anh ấy đứng trên đầu sóng ngọn gió mà, nếu ngay cả chút áp lực ấy mà anh ấy cũng không chịu được thì chỉ có nói… Con đã nhìn nhầm người.”
Nói chuyện một lát, cụ Lâm không khỏi vui sướng. Cháu gái của mình mặc dù chưa đến mức có thể gánh vác một phía, nhưng cũng không tệ chút nào.
“Chàng trai, chỉ mong cậu có thể xứng đối với bé Di…” Cụ Lâm có mấy phần mong chờ.
Mặt trời vừa lặn xuống, Trương Húc Đông đã bắt taxi đến khách sạn Royal Palace. Chủ nhân của khách sạn không phải ai khác mà chính là Kiếm Hổ. Nội thất trong khách sạn cũng đúng như cái tên của nó, trừ vàng son lộng lẫy thì còn tụ tập cả ăn uống, phòng hát Karaoke, hộp đêm, trung tâm xông hơi… Rất nổi tiếng ở Đạm Thành, rất nhiều người đều sẽ chọn gặp mặt ở đây.
Trương Húc Đông đứng trước cửa khách sạn Royal Palace, ăn mặc có vẻ không hợp với người chung quanh.
“Trời đất, đây không phải là Trương Húc Đông sao?” Đúng lúc này, một chiếc xe bỗng đổ trước mặt Trương Húc Đông. Sau đó một người vuốt tóc ngược ra sau thò đầu ra.
Thấy người này, Trương Húc Đông không khỏi cau mày. Người này tên là Trương Hoán, bạn thời đại học với Trương Húc Đông. Hồi còn đi học, hai người đã đối đầu với nhau, có thể nói là gây khó dễ cho Trương Húc Đông mọi lúc mọi nơi.
“Cậu cũng tới dự buổi họp lớp hả? Sao tôi nhớ là không ai gọi cậu nhỉ?” Trương Hoán bước xuống xe, cười hì hì nói.
“Buổi họp lớp?” Trương Húc Đông cau mày. Kể từ khi tốt nghiệp, anh đã không bước chân ra khỏi nhà, sớm không liên lạc với bạn bè cùng lớp.
“Chậc chậc, họp lớp mà cũng không ai gọi cậu, nếu đã để tôi gặp thì cùng đi nhé?” Trương Hoán cười như không cười.
Trương Húc Đông lắc đầu nói: “Tôi bận việc, không đi được.”
Nghe vậy, Trương Hoán vội kéo tay Trương Húc Đông: “Không đi? Bao nhiêu năm không gặp bạn bè, vất vả lắm mới được tụ tập một chỗ, sao cậu lại không đi? Huống chi giảng viên của chúng ta cũng đến!”
Giảng viên? Trương Húc Đông nhớ rõ người này, bà ta tên là Từ Thư Tiêu, một kẻ nịnh giàu ghét nghèo đúng tiêu chuẩn, đối xử với học sinh nghèo và học sinh giàu bằng hai thái độ, còn từng khẳng định cả đời này Trương Húc Đông sẽ không có tiền đồ.
Nghĩ đến đây, Trương Húc Đông lập tức đồng ý: “Đi thôi.”
Trương Hoán nhất thời vui vẻ. Anh ta nhiệt tình như thế đương nhiên không phải là vì tình cảm cùng lớp, mà là vì anh ta nghe được một tin tức, đó là vợ Trương Húc Đông cắm sừng anh. Nếu nói chuyện này trước mặt mọi người thì chắc chắn Trương Húc Đông sẽ mất hết mặt mũi.
Hai người cùng nhau vào phòng riêng. Vừa mở cửa ra đã thấy một đám bạn học đang thân thiết bắt chuyện.
“Anh Hoán, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
“Ôi chao anh Hoán, bọn em chờ anh lâu lắm đấy.”
“Đúng thế, sao anh đến trễ vậy?”
Trương Hoán cười khẽ: “Trên đường gặp Trương Húc Đông nên tán gẫu mấy câu.”
“Trương Húc Đông?” Lúc này mọi người mới đưa mắt nhìn Trương Húc Đông. Thấy cách ăn mặc giản dị của anh, trong lòng mọi người không khỏi nhạo báng.
“Trương Húc Đông, bây giờ cậu đang làm việc ở đầu?” Có bạn học hỏi.
Trương Húc Đông liếc nhìn cậu ta: “Tôi không đi làm.”
Tức là dân thất nghiệp chứ gì?” Vừa dứt lời, bạn học cùng lớp đều cười phá lên.
Trương Húc Đông không để ý tới họ, coi như không nghe thấy gì.
“Chậc chậc, mấy năm không gặp, cậu vẫn bủn xỉn như trước kia.” Lúc này, giảng viên cũ Từ Thư Tiêu lại lộ ra bộ mặt của cô ta.
Trương Húc Đông cười nhìn cô ta: “Mấy năm không gặp, cô vẫn hám lợi như trước kia nhỉ, nhưng bây giờ trông cô già hơn ngày xưa nhiều.”