Biệt thự Long An được bao phủ trong linh khí.
“Sau này anh huấn luyện ở đây đi.” Trương Húc Đông nói với mặt thẹo: “Sẽ có ích cho thân thể anh, chờ đến lúc thích hợp, tôi sẽ tặng anh một viên đan dược.”
“Cảm ơn cậu Đông.” Mặt thẹo phấn khởi đáp.
Bởi vì chữa chân cho Địch Sáng nên Trương Húc Đông hao tổn số lượng linh khí nhất định, cảm thấy hơi mệt mỏi, thế nên tối hôm đó anh không sốt ruột luyện chế cây linh chi mà chọn nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, ánh nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ, Trương Húc Đông đã thức giấc. Anh nằm trên giường, nhàm chán cầm điện thoại đọc tin tức trong vùng.
“Theo tin nóng cho biết, nhà họ Lâm sẽ toàn diện rút lui khỏi thành phố Đàm Lý.” Một tin tức thu hút sự chú ý của Trương Húc Đông, không khỏi kinh ngạc vì cụ Lâm rời khỏi Đạm Thành lại gây ra ảnh hưởng lớn đến thế, ngay cả báo chí cũng đăng tin.
Trương Húc Đông mở bình luận, chỉ thấy mọi người đã nổ tung rồi. “Cuối cùng ngọn núi nhà họ Lâm cũng đã rời đi.”
“Nhà họ Lâm vừa đi, có lẽ cục diện của Đạm Thành sẽ bị thay đổi.”
“Đúng thế, ở Đạm Thành, nhà họ Lâm vĩnh viễn độc tài, bây giờ họ rời đi, rất nhiều sản nghiệp đều sẽ bị tái cơ cấu lại.
“Còn ai nhớ Trương Húc Đông trong bữa tiệc nhà họ Lâm không? Nhà họ Lâm vừa rời đi, chẳng phải chỗ dựa của anh ta sẽ biến mất hay sao?”
“Ha ha, nghe tin nội bộ thì là vì Trương Húc Đông đắc tội nhà họ Địch.”
Đa số bình luận khiến Trương Húc Đông không hiểu ra sao. Sao tự nhiên lại lôi mình ra?
Lúc này tại nhà họ Lâm, Lâm Khinh Thiền đang mừng rỡ như điên.
“Chồng ơi, nhà họ Lâm sắp đi rồi! Tuyệt quá!” Lâm Khinh Thiền phấn khởi cầm điện thoại đưa cho Dương Nghị. Dương Nghị sửng sốt, không khỏi vui mừng: “Thật hả?”
Kể từ sau chuyện lần trước, hai nhà Dương Lâm không dám hó hé gì, có thể nói là cắp đuôi làm người, sợ bị vạ lây cho cả gia tộc. Mặc dù nhà họ Lâm mãi vẫn chưa ra tay, nhưng trong lòng họ vẫn áp lực rất lớn.
“Tốt quá!” Dương Nghị thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần nhà họ Lâm rời đi, đối tượng hợp tác của chúng ta đều sẽ quay về.”
Lâm Khinh Thiền không biết gì về kinh doanh. Thân là một người phụ nữ cực kỳ hẹp hòi, cô ta chỉ lo nghĩ đến chuyện phải xử lý Trương Húc Đông như thế nào.
Trương Húc Đông không hề hay biết chuyện này, thậm chí suýt nữa quên mất Lâm Khinh Thiền là ai.
Buổi sáng, rất đông người tụ tập trước cửa nhà họ Tô, thậm chí cả tòa thị chính cũng phái người tới đưa cụ Tô. Cụ Lâm thong thả bước vào một chiếc xe thương vụ trong ánh mắt của mọi người.
“Cụ Tô, Đạm Thành vĩnh viễn chào mừng cụ trở về.” Thị trưởng nắm tay cụ Lâm nói.
Cụ Lâm thản nhiên nói: “Tôi đã chừng này tuổi rồi, lần này đi e rằng sẽ không trở về được đâu.”
Cụ Lâm là cáo già, mỗi câu nói đều tràn đầy ẩn ý. Ông biết rõ câu nói này nhất định sẽ được đăng lên báo chí trong vùng. Lúc đó e rằng cuộc sống của Trương Húc Đông sẽ không thoải mái được như trước.
Trương Húc Đông và Lâm Tâm Di đứng bên nhau nhìn cụ Lâm rời đi. Ánh mắt quyến luyến của Lâm Tâm Di khiến người ta đau lòng.
“Chờ một khoảng thời gian sau, chúng ta sẽ đến tỉnh thành thăm ông ấy.” Trương Húc Đông an ủi.
“Vâng.” Lâm Tâm Di gật đầu.
Sau khi tiễn bước quan khách, Lâm Tâm Di đóng cổng nhà họ Tô, chuẩn bị cùng Trương Húc Đông trở về núi Long An. Đúng lúc này, thanh niên áo trắng bỗng xuất hiện, tươi cười bước tới chào hỏi.
“Sao anh không đi?” Trương Húc Đông cau mày.
Thanh niên áo trắng nói: “Ông Kình muốn dẫn tôi rời đi, nhưng bị tôi từ chối, bởi vì… Tôi là người say mê võ học, có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo cậu Đông.”
Say mê võ học?” Trương Húc Đông cau mày, trong lòng cười lạnh. Mặc dù thanh niên áo trắng ngụy trang rất tốt, ngay cả cáo già cũng chưa chắc nhận thấy, nhưng anh ta không biết Trương Húc Đông là người tu tiên, thế nên chỉ cần liếc nhìn đã phát hiện trò mèo của anh ta.
“Được.” Trương Húc Đông gật đầu đồng ý: “Vậy thì cùng lên xe đi.”
“Cảm ơn.” Trong mắt thanh niên áo trắng hiện lên một tia ác độc, khóe miệng cười lạnh.