Cứ như vậy, sẽ tránh được phiền phức không cần thiết.
Buổi chiều, Trương Húc Đông đang ngồi thiền trên đỉnh núi, chính vào lúc này, mặt thẹo bước qua nói: “Cậu Tần, có người muốn gặp cậu.”
“Có người muốn gặp tôi?” Trương Húc Đông nhướng mày, cau mày nói: “Ai vậy?”
“Chủ quán Phan” Mặt thẹo nói.
Trương Húc Đông cau mày, chủ quán Phan? Ông ta đến đây làm gì?
Trong phòng khách biệt thự, Trương Húc Đông ngồi đợi trên sô pha.
Một lúc sau, chủ quán Phan bước vào.
“Chào cô Tô.” Đầu tiên ông ta chào hỏi Lâm Tâm Di trước, sau đó mới nhìn về phía Trương Húc Đông.
“Chủ quán Phan, mời ngồi.” Trương Húc Đông đứng lên nói.
Chủ quán Phan ngồi đối diện Trương Húc Đông, ông ta cười nói: “Lần trước tạm biệt nhau ở buổi họp mặt, tôi luôn nhớ mãi không quên thân thủ của cậu Tần.”
Trương Húc Đông cười nói: “Thân thủ của chủ quán Phan cũng rất tốt.”
Chủ quán Phan lộ vẻ ngượng ngùng, ông ta ho khan một tiếng: “Cậu Tần, hôm nay tôi đến, là có chuyện cần nhờ cậu giúp đỡ, không biết cậu có đồng ý không.”
“Chuyện gì?” Trương Húc Đông uống một hớp trà nói.
Chủ quán Phan trầm mặc một lúc, nói: “Tôi là võ giả, khi còn trẻ vì muốn giao lưu kinh nghiệm võ thuật, vào nam ra bắc, thường tỷ võ với người ta, bây giờ lớn tuổi rồi, đánh không nổi nữa, cho nên…
“Chủ quán Phan có thể nói đến trọng điểm không?” Trương Húc Đông nghe thấy ông ta lèm bèm không dứt, thật sự không nghe nổi nữa.
Chủ quán Phan xấu hổ nói: “Có một ông bạn già đưa đệ tử đến khiêu chiến, nhưng tôi không yên tâm với mấy đứa bên dưới, cho nên…”
“Cho nên muốn tôi làm đệ tử của ông?” Trương Húc Đông nhướng mày nói.
Chủ quán Phan vội vàng gật đầu nói:
“Đúng vậy.”
Trương Húc Đông cười nói: “Chỉ cần có tiền, không thành vấn đề.”
Chủ quán Phan cười nói: “Cái này cậu yên tâm, sau khi thành công, tất nhiên không thiếu lợi ích cho cậu.”
“Vẫn phải nói rõ trước đã.” Trương Húc Đông đặt ly trà xuống: “Nếu tôi thắng, tôi muốn 20% hoa hồng võ quán của ông.”
Chủ quán Phan khẽ biến sắc, trong lòng không nhịn được mắng thầm: “Thẳng nhóc này quả nhiên là chúa tham lam! 20% hoa hồng, mẹ nó cậu cũng dám mở miệng!”
Tuy có chút không nỡ, nhưng danh tiếng võ quán đại diện tất cả, một khi bị người ta khiêu chiến thành công, võ quán sau này không cần mở nữa.
Cho nên, chủ quán Phan chỉ đành căng da đầu đồng ý: “Được! Nhưng…nếu cậu thua thì sao?”
“Tôi sẽ không thua.” Trương Húc Đông nhàn nhạt nói.
Nửa tiếng sau, Trương Húc Đông theo chủ quán Phan đến võ quán của ông ta.
Võ quán nhà họ Phan là sự tồn tại đứng đầu Đạm thành, thu nhập của họ không chỉ đến từ học phí, đồng thời còn cung cấp vệ sĩ cho xã hội thượng lưu, từ đó được hưởng hoa hồng cao.
Điều này dẫn đến địa vị của chủ quán Phan ở Đạm thành cao hơn tưởng tượng, ngay cả loại người như Kiếm Hổ cũng không dám trêu chọc.
Cùng chủ quán Phan đến phòng tiếp khách, lúc này trong phòng tiếp khách, có một cặp nam nữ thanh niên.
Nam thanh niên tướng mạo anh tuấn, thân hình cao lớn, tóc dài vàng kim, cực kỳ giống oppa Hàn Quốc.
Mà thiếu nữ bên cạnh cậu ta tuổi tác khá nhỏ, khoảng chừng mười bảy.
“Ba, sao ba còn tìm anh ta! Có anh Cẩm ở đây, cần gì người khác nữa!” Thiếu nữ bĩu môi có chút không vui nói.
“Duẩn nhi, không được nói lung tung!” Chủ quán Phan lớn tiếng trách mắng.
Ông ta nhìn Trương Húc Đông giải thích: “Ngại quá, dạy dỗ con gái không nghiêm, mong cậu đừng để ý.”