“Chỉ một viên Hoàn Hồn đan mà đã gần như hao hết linh khí của mình…” Trương Húc Đông suy yếu nằm trên giường, thầm nghĩ: “Xem ra thực lực bây giờ của mình vẫn nên mượn công cụ thì tốt hơn, sau này cố gắng ít dùng loại lửa này một chút.”
Trương Húc Đông cất đan dược ngồi nằm trên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Xa Nhân đã đến khách sạn tư nhân chờ Trương Húc Đông từ sớm. Mấy người lên xe, Xa Nhân giải thích: “Hôm nay Cung Tiểu phải đi bàn hợp đồng nên chúng tôi phải đến công ty trước. Cậu không ngại chứ?”
“Không ngại.” Trương Húc Đông khoát tay.
Bên kia, Địch Thân Kình vẫn đang đau khổ tìm Trương Húc Đông. Nhưng Ninh Thành rộng lớn vô cùng, muốn tìm một người như mò kim đáy bể.
“Nhanh… Nhanh.” Địch Thân Kình đau đớn, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, ông ta đã sụt hơn 10 kg.
“Ông Kình, đã tìm thấy rồi.” Đúng lúc này, thuộc hạ của ông ta bỗng kêu lên: “Trước đó không lâu, Trương Húc Đông còn ở khách sạn tư nhân Phong Trần, mới được một chiếc xe Benz đón đi.”
“Mau.. Mau đi tìm cậu ta.” Địch Thân Kình mệt mỏi nói.
Công ty của Cung Tiếu nằm trong văn phòng cao ốc bên cạnh phố thương nghiệp của Ninh Thành. Cho dù là sáng sớm, nơi này vẫn đông nhung nhúc người.
“Chúng ta lên trên chờ một lát đi” Xa Nhân nói: “Chờ lát nữa Cung Tiểu ký hợp đồng xong, chúng ta sẽ xuất phát.”
Trương Húc Đông đồng ý, đi theo Xa Nhân lên lầu. Đến văn phòng công ty, bước vào trong thì thấy Cung Tiếu và Cung Duyên đang ngồi đó sửa soạn lại văn kiện.
Cung Duyên mới đi làm ngày đầu tiên nên còn hơi ngượng tay. Mặc dù Cung Tiểu liên tục mắng mỏ, nhưng vẫn luôn chỉ bảo cho Cung Duyên. Trương Húc Đông ngồi trên sofa thầm nghĩ: vừa hay mình thiếu tiền, hay là cũng mở công ty luôn đi. Công ty này có thể làm gì được đây? Vậy thì bán đan dược. Anh có tuyệt kỹ, tùy tiện lấy một hai viên đan dược ra đều là báu vật hiếm thấy.
Tầm tám chín giờ sáng, một người đàn ông trung niên tây trang giày da bước vào văn phòng. Người đàn ông trung niên này bị hói đầu, ăn mặc bóng bẩy, ánh mắt lấm lét, vừa thấy đã biết không phải là thứ tốt lành gì.
“Tổng giám đốc Lý.” Thấy người đàn ông trung niên này, Cung Tiếu vội lại gần bắt tay. Ông ta híp mắt nhìn Cung Tiếu, mãi mà không chịu buông ta ra.
“Tổng giám đốc Lý?” Cung Tiểu nhắc nhở, lúc này ông ta mới hoàn hồn, khẽ hắng giọng: “Tôi đã xem hợp đồng rồi, nhưng cô cũng biết đấy, bình thường công ty chúng tôi sẽ không hợp tác với người khác.”
Cung Tiếu vội nói: “Tôi biết chuyện này, được hợp tác với quý công ty là vinh hạnh của chúng tôi. Ông có điều kiện gì cứ việc đề suất.”
Tổng giám đốc Lý phất tay, trợ lý lập tức mang văn kiện đặt bên cạnh Cung Tiếu, nói: “Đây là hợp đồng tôi đã suy xét, cô xem đi.”
Cung Tiểu cầm hợp đồng đọc, liên tục cau mày, chắc hẳn đối phương đưa ra yêu cầu không được tốt cho lắm.
“Tôi đã đọc hợp đồng rồi, không có vấn đề gì.” Cung Tiếu cầm bút ký tên mình. Tổng giám đốc Lý rút hợp đồng lại, nhưng mãi mà vẫn không chịu ký tên. Ông ta nhìn Cung Duyên: “Đây là nhân viên mới hả?”
Cung Tiểu gật đầu: “Vâng, đây là em họ tôi, hôm nay mới đi làm ngày đầu tiên.”
“Em họ à.” Tổng giám đốc Lý háo sắc nhìn Cung Duyên: “Trông cũng xinh đẹp đấy chứ, ngực tấn công mông phòng thủ, làm trợ lý cho cô thì hơi đáng tiếc.”
Cung Tiểu cau mày. Cô đã sớm nghe nói tổng giám đốc Lý này là tên xôm, hôm nay quả nhiên là vậy.
“Cảm ơn tổng giám đốc Lý khen ngợi. Hay là để chúng ta ký tên trước đi?” Cung Tiểu nói.
Tổng giám đốc Lý khoát tay: “Không vội, dù sao ký lúc nào mà chẳng được.” Sau đó ông ta cười ha ha nhìn Cung Duyên: “Em gái năm nay bao nhiêu tuổi?”
Mặc dù hơi khó chịu, nhưng Cung Duyên không dám nổi giận, chỉ có thể cố gắng trả lời khách sáo: “Năm nay tôi 25 tuổi.”
“25 tuổi à, tuổi đẹp lắm.” Tổng giám đốc Lý cười ha ha: “Em gái, đưa tay em cho tôi đi.”
Sắc mặt Cung Duyên hơi khó coi, phản xạ nhìn chị họ. Cung Tiểu cau mày: “Tổng giám đốc Lý, ký hợp đồng mà còn phải xem tay à?”
“Ha ha, tôi học xem tướng mấy ngày nên muốn xem tay cho em gái này ấy mà.” Tổng giám đốc Lý vô liêm sỉ nói, sau đó ngang ngược muốn kéo tay Cung Duyên.