Dứt lời, Trương Húc Đông nhấc tay, tung một chưởng lên đầu lão Phí.
Phần đầu lão Phí lập tức chịu lực xung kích kịch liệt, mắt trừng lớn, lập tức mất mạng.
Vương Húc trên xe sắc mặt cực kỳ khó coi, anh ta không có chút võ công nào, hoàn toàn không phải là đối thủ của Trương Húc Đông.
“Cốc cốc cốc.”
Lúc này, Trương Húc Đông gõ cửa xe, nói:
“Xuống đây.”
Vương Húc cắn răng, anh ta cầm theo nhân sâm xuống xe.
“Trương Húc Đông, chỉ cần cậu thả tôi đi, nhân sâm này tặng cho cậu.” Vương Húc cúi đầu, lo lắng bất an nói.
“Nếu cậu giết tôi, Thập Long Môn sẽ không tha cho cậu!” Vương Húc hung ác nói.
Trương Húc Đông cười lạnh nói: “Cho dù thả anh đi, Thập Long Môn cũng sẽ không tha cho tôi.”
Chính vào lúc này, Vương Húc đột nhiên móc một khẩu súng từ trong túi ra, chĩa về phía Trương Húc Đông.
“Đến đây!” Vương Húc điên cuồng cười lớn: “Cậu có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh bằng súng nhỉ? Cút ra cho ông, nếu không một phát bắn chết cậu!”
“Bap!”
Gần như chỉ trong chớp mắt, cây súng trong tay Vương Húc đã bị Trương Húc Đông cướp.
“Chỉ như vậy?” Trương Húc Đông không ngừng cười lạnh: “Còn có bản lĩnh gì nữa, lấy ra hết đi.”
Đôi chân Vương Húc mềm nhũn, “rầm” một tiếng quỳ dưới đất.
“Xin…xin cậu tha cho tôi…” Vương Húc chẳng còn chút kiêu căng nào, vì mạng sống, tôn nghiêm gì đó cũng có thể không cần!
Chỉ cần thoát về Thập Long Môn, sẽ có thể rửa mối nhục này!
Nhưng Trương Húc Đông chưa từng nghĩ đến sẽ cho anh ta cơ hội này, anh đặt tay lên đầu Vương Húc, khẽ thở dài nói: “Nếu có kiếp sau, nhớ kỹ đừng đến trêu chọc tôi nữa.”
Dứt lời, tay Trương Húc Đông khẽ dùng sức, ánh mắt Vương Húc lập tức ngưng trọng.
Sau đó cơ thể mềm oặt, ngã xuống đất.
“Nhân sâm này tôi lấy đấy nhé.” Trương Húc Đông cầm nhân sâm, gương mặt hiện lên vẻ vui mừng.
“Chỉ là…giết nhiều người như vậy, e rằng sẽ phiền phức.” Trương Húc Đông nhìn camera xung quanh, không nhịn được thở dài.
Lấy nhân sâm, Trương Húc Đông nhanh chóng biến mất trong một con hẻm nhỏ.
Sau khi về nhà, Lâm Tâm Di hỏi: “Anh đi đâu vậy? Trễ như vậy mới về?”
Trương Húc Đông khẽ thở dài, không biết nên giải thích thế nào với Lâm Tâm Di.
“Có chút chuyện.” Cuối cùng, Trương Húc Đông vẫn quyết định không nói cho Lâm Tâm Di sẽ tốt hơn.
Luôn gây phiền phức cho nhà họ Tô, cũng có chút xấu hổ.
Lâm Tâm Di thấy vậy, cũng không hỏi thêm.
Hôm sau, Trương Húc Đông lo lắng hãi hùng trải qua một ngày, nhưng kỳ lạ là, không có ai tìm đến.
Lại qua một ngày, Trương Húc Đông đọc một tiêu đề trên báo: Kẻ đào tẩu ở nước ngoài bị giết ngay tại chỗ, kẻ tấn công đáng lo ngại.
Bên dưới công ba hình ảnh và thông tin của mấy kẻ đó, chính là nhóm người Vương Húc và lão Phí.
Thông tin nêu rõ, mấy người này tội ác đa đoan, nhưng lại có tuyệt kỹ, ở nước ngoài, cho nên vẫn không bắt được chúng.
Phía sau, còn một đoạn công khai hình ảnh camera, trong camera là bóng lưng của Trương Húc Đông, không nhìn rõ mặt.
“Nói như vậy, họ không biết là mình làm?” Trương Húc Đông khẽ cau mày, sau đó thở phào một hơi.