“Được chưa?” Trần Khải thử hỏi.
Trương Húc Đông gật đầu: “Ừ, để phu nhân nghỉ ngơi một lát, bồi bổ thân thể, mấy ngày nay đừng xuống giường.”
“Vâng vâng.” Trần Khải gật đầu lia lịa.
“Cậu Đông dùng dương khí à?” Bạch Thịnh khiếp sợ hỏi.
Trương Húc Đông kinh ngạc hỏi: “Thầy Thịnh còn biết về dương khí ư?”
Bạch Thịnh vội giải thích: “Nghe nói người càng chính khí thì dương khí càng dồi dào, cũng càng khó khiến những thứ dơ bẩn nhập vào người, nhưng ngoại phóng dương khí như cậu, tôi thật sự chưa từng thấy bao giờ.”
“Đây không phải là dương khí.” Trương Húc Đông lắc đầu, nhưng không giải thích, sau đó nhìn Trần Khải, nghiền ngẫm nói: “Ông Khải, tôi nhớ rõ lần trước từng nói nếu ông tới tìm tôi thì phải trả tiền. Ông định cho tôi bao nhiêu tiền?”
Trần Khải sửng sốt. Ông ta không phải là doanh nhân giàu có nên không thể tự tiện lấy tiền. Vì thế, Trần Khải rốt rắm một lát rồi nói: “Vậy thì tôi nợ cậu một ân tình, được không?”
Trương Húc Đông lắc đầu nói: “Mặc dù ông Khải có địa vị rất cao, nhưng ân tình của nhà họ Trần không đáng nhắc đến với tôi.”
Nghe vậy, Bạch Thịnh không khỏi âm thầm lắc đầu. Mặc dù Trương Húc Đông có bản lĩnh, nhưng hiển nhiên vẫn còn quá trẻ tuổi. Có những người ân tình còn đáng giá hơn cả tiền bạc.
Trần Khải suy nghĩ rồi nói: “Tôi không có nhiều tiền vào lúc này, hay là thế này đi, hôm sau tôi lại kêu người mang tiền tới cho cậu, được không?”
Trương Húc Đông cười nói: “Khỏi cần tiền. Cây nhân sâm mà ông Khải đặt trong tủ, tôi rất có hứng thú. Không biết ông Khải có thể nhường lại cho tôi được không?”
Nghe vậy, Trần Khải vội đi đến bên tủ lấy cây nhân sâm ra, đưa cho Trương Húc Đông.
“Chẳng qua là nhân sâm mà thôi, so với tính mạng của phu nhân tôi thì không đáng nhắc đến.” Trần Khải cười nói.
Cây nhân sâm này cực kỳ tầm thường, thậm chí đã mất hết dược hiệu, song trong mắt Trương Húc Đông, nó lại là bảo bối. Nếu đã ẩn chứa linh khí thì còn cần dược hiệu làm gì?
“Cảm ơn.” Trương Húc Đông nhận cây nhân sâm, khom lưng nói.
“Người nên nói cảm ơn là tôi mới đúng.” Trần Khải cười khổ.
Trương Húc Đông không nán lại mà cầm nhân sâm chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, Trương Húc Đông nhìn Trần Khải nói: “Ông Khải, tôi khuyên ông nên hỏi con trai ông là đã lấy vòng tay đó ở đâu thì sẽ tốt hơn.” Sau đó đi xuống lầu.
Bạch Thịnh đi theo anh. Sau khi xuống lầu, Bạch Thịnh chỉ vào chiếc Mercedes đỗ trước mặt, nói: “Cậu Đông, để tôi đưa cậu về.”
Trương Húc Đông cũng không khách khí, kéo cửa xe ngồi vào, sau đó tựa lưng lên ghế, khẽ nhắm mắt lại.
Chiếc xe thong thả lăn bánh. Trên đường đi, Bạch Thịnh bỗng nói: “Cậu Đông, về sau không chừng tôi còn phải làm phiền cậu nhiều lần, mong cậu đừng trách nóc.”
Trương Húc Đông mở mắt, thản nhiên nói: “Không thành vấn đề, cứ cầm tiền tới gặp tôi là được.”
Bạch Thịnh không khỏi bật cười, thầm nghĩ Trương Húc Đông đúng là mê tiền. Ông không biết rằng trong thời đại linh khí bị pha loãng này, tu luyện đã trở thành việc cực kỳ hao tài tốn của, không có tiền chỉ sợ sẽ rất khó tiến lên.
Sau khi trở về khu biệt thự Long An, Trương Húc Đông vội vã lấy cây nhân sâm ra.
“Có cây nhân sâm này thì mình có thể luyện chế ít nhất là 3 viên tiểu Tu Linh đan.” Trương Húc Đông thầm nghĩ.
Điều quan trọng nhất hiện nay là phải mau chóng tăng cường thực lực của bản thân. Chỉ cần mình đủ mạnh thì sẽ không có chuyện gì là không thể giải quyết.
Trương Húc Đông tốn mất một đêm mới luyện hóa xong cây nhân sâm này. Tiếc rằng thủ pháp luyện đan của Trương Húc Đông quá vụng về, một cây nhân sâm chỉ luyện chế được 2 viên tiểu Tu Linh đan.
“Một viên tiểu Tu Linh đan chẳng giúp gì nhiều cho mình. Muốn đột phá đến luyện khí kỳ tầng bốn thì e rằng phải cần ít nhất là 10 viên trở lên…” Trương Húc Đông cau mày suy nghĩ.
Nhưng dược thảo đâu dễ tìm như mình nghĩ, cho dù là cây nhân sâm này thì cũng trùng hợp lắm mới kiếm được. Thế là Trương Húc Đông lên mạng tìm những trung tâm đấu giá, tiệm thuốc gần đây. Ngược lại là phát hiện những thành phố gần đây có sự lựa chọn không tồi, nhưng được mua từ trung tâm đấu giá, số tiền cao ngất ngưỡng.