Trương Húc Đông nhìn Lâm Tâm Di trong lòng, anh hít sâu một hơi nói: “Anh đảm bảo với em, chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai.”
Lâm Tâm Di hé môi, cuối cùng vươn tay xoa mặt Trương Húc Đông, cười nói: “Không trách anh, thật sự không sao hết…”
Trương Húc Đông không nói gì, anh ôm Lâm Tâm Di lên xe, thấp giọng nói: “Giờ anh đưa em về…”
Xe chạy suốt đoạn đường, rất nhanh đã về tiểu khu Long An.
Đội bảo vệ vẫn còn lo lắng đứng trước cửa, mà Kiếm Hổ cũng vừa mới đuổi đến.
Trừ những người đó ra, mặt thẹo cũng nhận được tin, gã đứng trước cửa, cực kỳ áy náy.
“Cậu Tần, xin lỗi…” Mặt thẹo cúi đầu, ảm đạm nói.
Trương Húc Đông lắc đầu, không nói gì cả.
“Cậu Tần, chúng tôi không tìm thấy…cô Tô? Cô trở về rồi?” Kiếm Hổ còn chưa nói xong đã ngơ ngẩn.
Hắn ta đã tìm hết các mối quan hệ, đều không biết Lâm Tâm Di ở đâu, Trương Húc Đông lại tìm được người trở về trong thời gian ngắn như vậy?
Trương Húc Đông nhìn hắn ta, nói: “Tìm mấy người, trông chừng Lâm Tâm Di.”
“Vâng, vâng!” Kiếm Hổ vội vàng đáp lời.
Đứng dưới chân núi, Trương Húc Đông thấp giọng nói: “Em trở về trước đợi anh.”
“Anh muốn đi đâu?” Lâm Tâm Di kéo cánh tay Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông nhìn về phía nhà họ Dương, giọng nói lạnh lẽo: “Giết người.”
“Nhà họ Lâm sẽ xử lý chuyện này.” Lâm Tâm Di vội vàng lắc đầu: “Anh theo em về đi.”
Trương Húc Đông cười cười, nói: “Nhà họ Lâm là nhà họ Tô, anh là anh, yên tâm, anh sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Nói xong, Trương Húc Đông bèn bước nhanh về phía nhà họ Dương.
Tỉnh thành, Địch Sáng đang kinh ngạc thất sắc đứng trước mặt Địch Thân Kình.
“Đồ ngu này! Ai bảo con động đến cô chủ lớn nhà họ Lâm hả!” Lồng ngực Địch Thân Kình phập phồng, hận không thể tát chết Địch Sáng.
Địch Sáng có chút uất ức nói: “Ba, con làm việc rất sạch sẽ, không ai biết đâu…”
“Mẹ nó chứ!” Địch Thân Kình cầm một cuốn sách trên bàn, ném vào mặt Địch Sáng.
“Mẹ nó con tưởng cụ Lâm cũng là người ngu sao?! Chút thủ đoạn này của con, lão hồ ly kia không nhìn ra à?” Địch Thân Kình tức đến muốn sụp đổ.
Gần như tất cả mọi người đều biết, Lâm Tâm Di là vảy ngược của cụ Tô, một khi chạm vào, chỉ có con đường chết.
“Vậy…vậy bây giờ phải làm sao?” Địch Sáng có chút sợ hãi hỏi.
Địch Thân Kình liếc anh ta, ông ta hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, chuyện này không có bất kỳ quan hệ gì đến con, bất kể ai hỏi con, con cũng phải phủ nhận, hiểu chưa?”
“Vâng, vâng.” Địch Sáng liên tục gật đầu.
“Còn nữa, tìm sát thủ gần Đạm thành, giải quyết Dương Nghị” Trong mắt Địch Thân Kình xẹt qua vẻ hung ác.
Bất kể thế nào, cũng không thể lưu lại điểm yếu.
Với năng lực của nhà họ Địch, mời một sát thủ hoàn toàn không khó, Địch Thân Kình lập tức xử lý chuyện này.
Sau đó, ông ta lại nhấc điện thoại, gọi cho cụ Tô.
Dương Nghị ngồi trên sô pha, trong tay hết điếu này đến điếu khác không ngừng hút.
Anh ta gọi điện cho người đàn ông bắt cóc kia, nhưng không gọi được, cho nên trong lòng cảm thấy không nắm chắc.