Nói xong, anh ta đóng sầm cửa rời đi.
“Xong đời, có kẻ sắp bị đánh rồi!” Từ Thư Tiêu hưng phấn nói.
Trương Húc Đông, cậu thừa dịp này mau đi đi.” Cung Duyên lo lắng nói: “Anh họ cậu ta là người của Kiếm Hổ, chúng ta không thể trêu vào được đâu.”
Trương Húc Đông lắc đầu, cười nói: “Tôi lại muốn được kiến thức thử xem.”
Thái độ nhẹ nhàng của Trương Húc Đông khiến Cung Duyên càng sốt ruột. Trương Húc Đông không khỏi cảm thán, có lẽ tính cách của một người đã được quyết định từ hồi còn đi học. Cả phòng riêng này chỉ có mình Cung Duyên lo mắng cho mình, những người khác đều cười trên nỗi đau của người ta.
“Thằng ngốc này, chắc còn chưa biết Kiếm Hổ là ai đâu nhỉ?” Từ Thư Tiêu cười nhạo.
“Cô Tiêu, dù gì cô cũng từng là giảng viên của bọn em, có cần thiết phải trào phúng học sinh như vậy không? Đang họp lớp yên lành, tại sao lại nhất định phải làm đến mức này?” Cung Duyên nổi giận chất vấn.
Từ Thư Tiêu cười lạnh nói: “Làm người không có bản lĩnh thì khiêm tốn một chút, làm màu bị đánh là xứng đáng!”
Nghe vậy, Trương Húc Đông lập tức nhìn Từ Thư Tiêu.
“Thân là người làm nghề giáo mà lại phát ngôn như vậy, thật sự không xứng làm thầy người khác.” Trương Húc Đông lạnh mặt nói: “Chính vì có loại người như cô nên mới phân chia con người thành ba bảy loại.”
“Cậu đừng có nói nhảm với tôi!” Từ Thư Tiêu hùng hổ nói: “Loại người như cậu thì nên bị người khác đánh chết!”
Cung Duyên còn muốn nói gì, nhưng Trương Húc Đông kéo tay cô lại, lắc đầu. Đúng lúc này, cửa lại bị mở ra, Trương Hoán dẫn theo mấy gã cao to lực lưỡng vào phòng.
“Anh họ, chính là thằng đó! Đánh chết nó cho em!” Trương Hoán cắn răng nói.
Anh họ của Trương Hoán liếc nhìn Trương Húc Đông, thấy Trương Húc Đông ăn mặc giản dị thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Sau khi xác định Trương Húc Đông không có chỗ dựa, hắn ta nhanh chóng bước tới trước mặt Trương Húc Đông, nói: “Thằng nhóc, mày biết chỗ này là địa bàn của ai không?”
“Biết.” Trương Húc Đông lạnh lùng nói: “Kiếm Hổ, đúng không?”
“Mẹ mày, tên của anh Hổ mà mày cũng dám nói thẳng hả?” Anh họ Trương Hoán giận tím mặt.
Trương Húc Đông gõ bàn, nói: “Tôi khuyên anh gọi Kiểm Hổ tới đây đi, nếu không xảy ra ra chuyện gì thì anh không gánh tội được đâu.”
“Ái chà chà, Trương Hoán, thằng bạn học của mày giỏi làm màu phết.” Anh họ Trương Hoán không nhịn được cười phá lên: “Anh Hổ mà mày đòi gặp là gặp được à? Tốt nhất mày hãy quỳ xuống nói xin lỗi đi, nếu không tạo sẽ đánh cho mày tàn phế!”
Trương Húc Đông thở dài, xem ra hôm nay thật sự phải đánh nhau rồi.
Đúng lúc này, điện thoại của Trương Húc Đông bỗng vang lên. Anh lấy điện thoại ra thì thấy người gọi tới chính là Kiếm Hổ. Lúc này Kiếm Hổ đang sốt ruột chờ trong phòng riêng, muốn gọi điện thoại hỏi mà lại sợ chọc giận Trương Húc Đông. Nhưng đã một tiếng trôi qua, Kiếm Hổ thật sự không thể nhịn được nữa. Bên kia vừa bắt máy, Kiếm Hổ cẩn thận hỏi: “Cậu Đông, cậu đã đến chưa? Có cần tôi lái xe đi đón cậu không?”
“Tôi đang ở Royal Palace đây.” Giọng Trương Húc Đông có phần lạnh lùng: “Thuộc hạ của anh đang đòi đánh chết tôi đây này.”
Nghe vậy, Kiếm Hổ nhất thời kinh hãi, vội đứng dậy hỏi: “Cậu… Cậu Đông, thế là sao vậy?”
Trương Húc Đông lạnh lùng nói: “Giám đốc đại sảnh của anh yêu cầu tôi quỳ xuống xin lỗi. Xem ra tôi không nên đến nơi này.” Dứt lời, Trương Húc Đông trực tiếp cúp máy.
Kiếm Hổ nhất thời hoảng sợ vô cùng, cúp điện thoại rồi chạy xuống đại sảnh, vừa chạy vừa kêu: “Giám đốc đại sảnh đầu? Cút ra đây cho tao!”
Trong phòng riêng, anh họ Trương Hoán đang cười như không cười nhìn Trương Húc Đông.
“Thằng nhóc, mày diễn cũng rất giống đấy.” Hắn ta cười lạnh: “Tao làm việc ở Royal Palace này mấy năm, từng gặp hết bạn bè của anh Hổ, tạo không nhớ rõ là có người như mày.”
“Lỡ như vừa quen biết thì sao?” Trương Húc Đông nửa đùa nửa thật.
“Thôi, anh đừng nghe nó chém gió nữa, thằng này chỉ là thằng ở rể thôi, à, còn bị đuổi ra khỏi nhà nữa chứ.” Trương Hoán nói.
“Đúng thế đúng thế, tôi là giảng viên của cậu ta, nếu cậu ta quen biết với Kiếm Hổ thì tôi sẽ ăn luôn cái bàn này.” Từ Thư Tiêu chanh chua nói.
Lúc này, Cung Duyên đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Trương Hoán, chúng ta đều là bạn học, hay là coi như bỏ đi…”