“Từ hôm nay trở đi, mình không cần sống uất ức như thể nữa. Trương Húc Đông âm thầm tự nhủ.
Đúng lúc này, bốn năm người cầm gây mau chóng chạy đến chỗ anh. Không phải ai khác mà chính là Triệu Sĩ, bạn trai Lâm Tuyết Trinh. Triệu Sĩ là một kẻ ăn chơi trác táng đúng tiêu chuẩn, kết bạn với một đám người giang hồ, nghe nói trước kia từng đánh gãy chân người khác để trút giận giúp Lâm Tuyết Trinh! Cho nên khi thấy Triệu Sĩ, trong lòng Trương Húc Đông hơi khẩn trương.
“Thằng nhóc, không ngờ mày chẳng những bất lực mà còn là thằng súc sinh!” Triệu Sĩ bước tới túm cổ áo Trương Húc Đông, đặt anh lên tường.
Trương Húc Đông cán răng giải thích: “Tôi không muốn đụng vào cô ta.”
“Nói vậy là cô ấy quyến rũ mày?” Sắc mặt Triệu Sĩ lạnh lẽo, giơ tay tát lên mặt Trương Húc Đông.
Mặt Trương Húc Đông đỏ lên, kiến trì nói: “Triệu Sĩ, tôi đã rời khỏi nhà họ Lâm, từ nay về sau sẽ không còn gặp Lâm
Tuyết Trinh nữa, cậu… buông tôi ra.”
“Buông mày ra á?” Triệu Sĩ cười khẩy: “Thế cháng phải là cho mày đụng chạm bạn gái tao miễn phi hay sao?”
Nói xong, hắn ta phất tay, mấy người bên cạnh lập tức cầm gây đưa lên.
“Tao cho mày một cơ hội, một là quỳ xuống nói xin lỗi Lâm Tuyết Trinh, hai là tao đánh gãy một tay của mày, chọn đi” Triệu Sĩ móc mũi, ngạo mạn nói.
Trương Húc Đông cần răng: “Triệu Sĩ, cậu đừng khinh người quả đáng”
“Khinh người quá đáng?” Triệu Sĩ lại giơ tay tát lên mặt Trương Húc Đông: “Mày đừng có nói nhảm với tao, quỳ không?”
Sắc mặt Trương Húc Đông vô cùng khó coi. Anh đã hạ quyết tâm sẽ không sống uất ức như trước kia, thế nên anh căn răng nói: “Có giỏi thì cậu đánh chết tôi đi!”
“Tao đậu mợ mày!” Nghe vậy, Triệu Sĩ giận tím mặt, giơ chân đá lên bụng Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông lùi lại mấy bước, lần đầu tiên siết chặt năm tay, nện lên mặt Triệu Sĩ. Nhưng mỗi ngày Trương Húc Đông đều ở nhà giặt quần áo nấu cơm, nào có sức lực? Cú đấm này chẳng những đe dọa Triệu Sĩ mà ngược lại chọc giận hắn ta.
“Mày còn dảm đánh trả hà? Mẹ nó, đảnh cho tao!” Triệu Sĩ ra lệnh, bốn năm người kia tức khác ùa lên. Gậy gộc đập lên người Trương Húc Đông như mưa, Trương Húc Đông chỉ có thế ôm đầu trốn tránh, Không lâu sau, hai tay của anh đã chết lặng, dần dần mất hết tri giác, sau đó rũ xuống.
“Bop!”
Rốt cuộc, sau một cú đánh lên đầu, Trương Húc Đông hoàn toàn mất thăng bằng, máu tươi chảy xuống trên trán anh. Ý thức của anh dần mơ hồ, cảm giác mệt mỏi lan tràn khắp cơ thể.
“Muốn ngủ một giấc quả. Cuối cùng cũng được giải thoát rồi sao?” Trước khi ngã xuống, lần đầu tiên Trương Húc Đông cảm thấy nhẹ nhõm như lúc này.
Thế giới lâm vào bóng tối, dường như có từng đốm sáng nhấp nháy hiện lên.
“Kẻ bất lực”.
Trong lúc hôn mê, Trương Húc Đông mơ màng nghe thấy một giọng nói xa lạ.
“Ai? Ai đang nói vậy?!” Nghe thấy giọng nói này, Trương Húc Đông nhất thời bối rối kêu lên.
“Thân là con trai của rồng mà lại sống uất ức như thế, thật làm mất mặt ta.” Giọng nói kia lại vang lên.
Sau đó, trước mặt Trương Húc Đông xuất hiện từng hình ảnh, trong hình ảnh là cảnh tượng máu chảy thành sông, thi thể ngổn ngang, dường như cả thế giới đều bị khỏi đen bao phủ, trông như địa ngục trần gian, khiến người ta kinh hãi. Mà cảnh tượng cuối cùng là một người đàn ông đứng trên đỉnh núi, lạnh lùng nhìn hết thảy. Khí chất bễ nghễ thiên hạ, giống hệt một vị quân vương, khiến người ta không nhịn được muốn quỷ lạy.
Song cánh tượng ấy chỉ khiển Trương Húc Đông sởn tóc gáy. Anh hoảng sợ nhìn người đàn ông này, khàn giọng kêu la: “Ông… Rốt cuộc ông là ai? Tôi đang ở đâu vậy?”
Người đàn ông kia không nói một lời, chi lạnh lùng nhìn chằm chầm Trương Húc Đông. Một lát sau, ông ta mới lên tiếng: “Nếu ta còn đứa con trai khác thì sẽ không giao truyền thừa cho con.”
Con trai? Trương Húc Đông cả kinh, người này chính là người cha không quen biết của mình? Nhìn người đàn ông cao lớn này, Trương Húc Đông bỗng nảy sinh cảm giác thân cận.
“Ngài. Ngài là cha tôi sao?” Trương Húc Đông kêu lên.
Bao nhiêu năm qua, anh nằm mơ cũng muốn biết cha mẹ mình là ai, song cụ Lâm chưa bao giờ nói cho anh biết. Trương Húc Đông được gặp cha mẹ trong giấc mơ không chỉ một lần, nhưng mỗi lần, cha đều quay lưng về phía minh. Bóng dáng cao lớn ấy dần dần trùng khớp với “Cha!” Giờ khắc này, Trương Húc Đông không thể nhịn được nữa, thậm chí không để ý tới thi thể dưới chân, ra sức chạy về phía ông ấy. Song bất kể Trương Húc Đông cố gắng đến mấy thi khoảng cách giữa hai người vẫn vô cùng xa xôi.
Người đàn ông kia cứ thế nhìn Trương Húc Đông, một lát sau mới chậm rãi nói: “Từ nay trở đi, con sẽ kế thừa truyền thừa của ta, mong rằng con đừng khiến ta thất vọng”