“Ha ha, sau này thiên hạ là của thanh niên các cậu, phải trao đổi nhiều một chút.” Cụ Lâm nói.
Trương Húc Đông gật đầu: “Vâng.”
Trương Húc Đông ngồi ở đây một lát rồi về núi Long An. Lần này Lâm Tâm Di không đi theo, bởi vì cô muốn làm bạn với cụ Lâm lâu một chút.
Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Tô, Địch Thân Kình vội vã nhìn thanh niên áo trắng: “Sao rồi?”
Thanh niên áo trắng nhíu mày: “Cậu ta rất khỏe, vừa rồi tôi không chiếm được ưu thế nào.”
Địch Thân Kình nhắn mày: “Vậy ra cậu không phải là đối thủ của cậu ta hả?”
Thanh niên áo trắng lắc đầu: “Ông Kình, ông đã từng nói về thủ đoạn của cậu ta, nếu tôi đoán không nhầm thì chắc cậu ta là thuật sĩ.”
“Thuật sĩ?” Địch Thân Kình mờ mịt.
Thanh niên áo trắng nói: “Trên giang hồ đồn rằng, võ giả đừng chọc thuật sĩ, bởi vì thuật sĩ quỷ kế đa đoan, hành tung khó lường, một khi trúng phép thuật của họ thì sẽ không còn lối thoát.”
Sắc mặt Địch Thân Kình thay đổi, thầm mắng: “Sao mày không nói sớm, nói sớm thì ông trực tiếp mời thuật sĩ luôn cho rồi.”
Thanh niên áo trắng nói tiếp: “Nhưng một khi bị tôi tiếp cận thì cậu ta chỉ còn đường chết. Tôi là võ sĩ chân chính, cậu ta không thể sánh bằng.”
“Vậy là được rồi.” Địch Thân Kình thở phào nhẹ nhõm: “Chờ cụ Lâm rời khỏi Đạm Thành, chúng ta lập tức ra tay.”
“Ông cứ yên tâm.”
Tại biệt thự nhà họ Tô.
“Ông nội, sao ông bỗng nhiên muốn đi tỉnh thành? Đi thì đi, tại sao còn muốn bán nhà?” Lâm Tâm Di càng nghĩ càng không hiểu. Biệt thự này không đáng là bao với nhà họ Tô, cụ Lâm cũng đâu thiếu chút tiền ấy.
Cụ Lâm cười bí ẩn: “Bởi vì Địch Thân Kình muốn ông rời đi.”
“Ông ta muốn ông rời đi á?” Lâm Tâm Di mờ mịt.
Cụ Lâm hừ nhẹ: “Thoạt nhìn Địch Thân Kình đã bỏ qua Trương Húc Đông, nhưng thực tế lại chơi trò rút củi dưới đáy nồi. Ông rời đi thì sức đe dọa của ông ở Đạm Thành cũng sẽ biến mất, lúc đó chỗ dựa của Trương Húc Đông sẽ không còn nữa.”
Lâm Tâm Di kinh hãi: “Ông đã phát hiện hết luôn ạ?”
“Chút thủ đoạn của cậu ta chỉ là trò con nít với ông” Cụ Lâm hừ nhẹ, giọng nói kiêu căng.
“Thế sao ông còn..” Lâm Tâm Di đang định đặt câu hỏi thì bỗng giật mình nói: “Tương kế tựu kế?”
“Đúng.” Cụ Lâm khẽ gật đầu: “Chỉ cần ông còn ở Đạm Thành thì Trương Húc Đông sẽ không bao giờ gặp nguy hiểm. Cho nên ông phải rời đi.”
Lâm Tâm Di im lặng. Xem ra ông nội thật sự muốn bồi dưỡng Trương Húc Đông như người kế nghiệp.
Biệt thự núi Long An, Trương Húc Đông sung sướng cầm cây linh chi.
“Có cây linh chi này, mình ít nhất có thể lên tới luyện khí kỳ tầng năm.” Trương Húc Đông thầm nghĩ. Tầng năm có thể coi là một giới tuyến nhỏ, không nói là khác nhau một trời một vực, song cũng đã chênh lệch rất lớn.
“Cậu Đông, Kiếm Hổ đã đến.” Mặt thẹo đi vào nói.
Trương Húc Đông gật đầu: “Kêu anh ta vào đi. Vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn nhờ anh ta xử lý.”
Chốc lát sau, Kiếm Hổ xách một đống đồ đi vào. Hắn cười ngượng ngùng: “Cậu Đông, nghe bảo cậu đã về nên tôi bỏ hết công việc đang dang dở, chạy đến đây trước.”
“Đừng khách sáo nữa, đi vào việc chính đi.” Trương Húc Đông khoát tay.
Kiếm Hổ xấu hổ sờ mũi: “Tôi muốn hỏi cậu… Còn có thuốc lần trước không?”
Trương Húc Đông thoáng nhướng mày: “Vừa đúng ý tôi.”
“Cái gì?” Kiếm Hổ sửng sót.