Mục lục
ĐẶC CHỦNG BINH ĐÔ THỊ TRUYỀN KỲ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96:





Sau đó, cô ta kéo cánh tay Mộ Dung Cẩm làm nũng nói: “Anh Cẩm, anh đừng để anh ta ra tay, lỡ anh ta thắng, nhà chúng ta sẽ tổn thất rất lớn!”





Trong lòng Mộ Dung Cẩm cũng có chút khó chịu, lần này cậu ta đến đây cũng chỉ nhận mười ngàn tiền phí ra trận, còn thằng nhóc này lại sử dụng công phu sư tử ngoạm, lấy nhiều tiền như thế!





Nhưng chuyện thi đấu đã quyết định, Mộ Dung Cẩm không tiện nói thêm, chỉ đành xoa đầu Duẫn nhi, cười nói: “Anh Cẩm ra tay không có chừng mực, dễ xảy ra chuyện, vẫn nên để người anh em này giúp đỡ thôi.”





Phan Duẫn hung hăng trừng Trương Húc Đông, trong mắt tràn ngập vẻ khó chịu.





Với mấy cô nhóc này, Trương Húc Đông lười để ý.





Chính vào lúc này, hai người chủ quán Đồng và chủ quán Phan bước vào, đệ tử võ quán, đều đến đủ.





“Hai người này là đệ tử xuất sắc nhất của tôi.” Chủ quán Phan mỉm cười giới thiệu.





Chủ quán Đồng đánh giá Trương Húc Đông và Mộ Dung Cẩm, cười nhạt nói: “Đệ tử của chủ quán Phan vẫn hệt như lúc trước, ốm như khỉ vậy.”





Đối diện với sự châm chọc của chủ quán Đồng, chủ quán Phan không chịu yếu thế nói: “Vẫn còn mạnh hơn người nào đó, lâu như vậy, cũng chưa thấy người.”





“Haha, đệ tử của tôi đi thay đồ rồi, có lẽ rất nhanh sẽ đến.” Chủ quán Đồng cười nhạt nói.





Trong lúc trò chuyện, một thanh niên tướng mạo thanh tú nhưng cơ thể cường tráng bước vào.





Anh ta có làn da màu đồng, càng tôn thêm cơ bắp rắn chắc như sắt thép của anh ta khiến người ta kinh sợ.





“Đây là đệ tử của tôi, Vạn Hải.” Chủ quán Đồng cười nhạt nói.





Khoảnh khắc nhìn thấy Vạn Hải, Mộ Dung Cẩm lập tức kinh ngạc nói: “Là anh?”





Vạn Hải đánh giá Mộ Dung Cẩm, cười nhạo nói: “Cậu chẳng phải là tên ẻo lả sao? Thế nào, hôm nay người đánh với tôi là cậu à?”





Chủ quán Đồng sửng sốt, lập tức điên cuồng cười lớn: “Hahaha, chủ quán Phan, xem ra đệ tử của ông quen với đệ tử của tôi.”





Trong lòng chủ quán Phan thầm nói không ổn, nghe giọng điệu Vạn Hải, Mộ Dung Cẩm hình như không phải đối thủ của anh ta?





“Haha, cậu chuẩn bị cho tốt đi, tôi ở trên đài đợi cậu” Vạn Hải híp mắt, vẻ mặt như muốn ăn thịt người.





Sau khi vứt lại câu đó, Vạn Hải cùng chủ quán Đồng đi qua một bên.





Sắc mặt chủ quán Phan cực kỳ khó coi, ông ta cau mày nhìn Mộ Dung Cẩm, nói: “Cậu quen cậu ta?”





Mộ Dung Cẩm khẽ gật đầu, nói: “Ừm, người này hoàn toàn không phải đệ tử của chủ quán Đồng, sư phụ anh ta là đại sư hoành luyện, nghe nói xương cốt anh ta cứng cáp như sắt thép.”





“Vậy…vậy cậu có nắm chắc không?” Chủ quán Phan thăm dò hỏi.





Mộ Dung Cẩm tự nhiên không phải đối thủ của Vạn Hải, nhưng cậu ta lại cười nhạt nói: “Nắm chắc sáu phần.”





“Vậy thì tốt.” Chủ quán Phan thở phào: “Hôm nay nếu thua, võ quán của tôi không cần mở nữa.”





Rất nhanh đã đến thời gian thi đấu, Vạn Hải đã sớm đứng trên lôi đài, anh ta nhìn về phía Mộ Dung Cẩm, làm một động tác chặt đầu.





“Dựa vào cậu đấy.” Lúc này, chủ quán Phan dứt khoát ngó lơ Trương Húc Đông.





Mộ Dung Cẩm khẽ gật đầu nói: “Không thành vấn đề, bây giờ tôi sẽ gây da…ây da, đột nhiên đau bụng quá…không được, tôi phải đi vệ sinh.”





Sau khi vứt lại câu đó, Mộ Dung Cẩm xoay đầu bỏ chạy, chủ quán Phan muốn kéo cũng không kéo kịp.





“Đây…phải làm sao?” Vẻ mặt chủ quán Phan mờ mịt, sớm không đi muộn không đi, lại đi vệ sinh vào lúc này?





“Hahaha, lão Phan, đệ tử ông chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?” Chủ quán Đồng thấy vậy, không nhịn được cười lớn.





Chủ quán Phan bèn căng da đầu nói: “Đệ tử của tôi đi vệ sinh, đi xong sẽ giải quyết các người!”





Chủ quán Đồng khẽ hừ: “Đi vệ sinh? Chúng tôi không có nhiều thời gian đợi cậu ta đâu! Thế nào, võ quán nhà họ Phan chỉ có một người đánh được thôi à?”





“Ông nói bậy gì đó!” Đệ tử vây xem tức giận, một người trong đó nhảy lên lôi đài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK