Chương 104.
Hình nền trên màn hình điện thoại di động là một tấm ảnh chụp góc nghiêng của Đường Ân, dường như đang nhìn thẳng về phía trước! Trước mặt Đưè Ân là một cô gái tóc ngắn, hai người như cúi đầu, dựa trán vào nhau, có vẻ cực kỳ thân thiết.
Nhìn kỹ cô gái tóc ngắn kia, chẳng lẽ không phải người trước mặt này sao? “Sao vậy? Rơi vỡ rồi sao?” Viên Chi Am vội vàng hồi “Không…” Kỷ Du Du cúi đầu, vội vàng trả điện thoại di động lại cho cô ta: “Đây…” “Ừ, cảm ơn cô!” Viên Chỉ Am vội vàng đứng dậy, sắc mặt hơi ửng hồng: “Thật ngại quá, oan gia này của tôi quá bám người, nếu không phải bạn học của anh ta sắp trở về, có lẽ thời gian này chúng tôi vẫn còn năm trên giường đấy…” Kỷ Du Du nghe những lời này, trong lòng như bị ai nhéo chặt, cảm thấy mũi chua xót, nước mắt không nghe sai khiến mà tích tụ trong vành mắt.
“Cảm ơn cô!” Viên Chỉ Am nhận lại điện thoại, sau đó lắc lư đi về phía xa.
Kỷ Du Du đứng tại chỗ, lẻ loi nhìn về Viên Chi Am phía xa, cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Mẩy ngày hồm nay ở bền cạnh Đường Ân, trong lòng cô dần có bóng dáng Đường Ân, chẳng qua cô là người hướng nội, hoàn toàn không biết phải thể tình cảm của mình như thế nào, cho nên cho dù cô thật sự thích người này, trong lòng cũng cực kỳ bị động.
Chung sống thời gian dài như vậy, đương nhiên cô biết rõ, có lẽ Đường Ân không phải là một người đơn giản.
Chàng trai như vậy, xung quanh hẳn sẽ có rất nhiều người đẹp bao vây, cô gái như cô nào có thể xứng với Đường Ân được chứ? Kỷ Du Du hơi thất vọng, vuốt vuốt tóc mình, cầm hộp cơm trong tay rồi cúi đầu đi về phía biệt thự.
Khi về đến nhà, Đường Ân đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn vẻ mặt thất vọng của Kỷ Du Du, hơi kinh ngạc.
“đỏ chuyện gì vậy?” “Không… Không có gì!” Kỷ Du Du vội vàng đáp lại, đặt hộp cơm lên bàn.
Đường Ân đứng dậy, hơi chần chừ đi tới, nhìn sắc mặt Kỷ Du Du, khẳng định chắc.
chắn là có chuyện gì xảy ra rồi. Nếu không cảm xúc của Kỷ Du Du sẽ không.
sa sút như vậy, chẳng qua Kỷ Du Du không muốn nói, thời gian này anh cũng.
không muốn hỏi nhiều Hai người im lặng mở hộp cơm ra, ăn bữa tối của hai người.
Trong lòng Kỷ Du Du càng thất vọng hơn nữa, vì cô đã ngửi được mùi nước hoa giống hệt như mùi nước hoa của người phụ nữ vừa ngã xuống kia! Trên người Đường Ân có mùi nước hoa của người phụ nữ kia! Giờ phút này Kỷ Du Du hơi ấm ức cúi đầu, trái tim Vỡ nát như thủy tinh: Đường Ân vừa ăn vừa quan sát vẻ mặt Kỷ Du Du, muốn phát hiện chuyện gì đó từ trên mặt cô, lại phát hiện mặc dù tâm trạng Kỷ Du Du sa sút, nhưng vẫn không có ý định mở miệng ra “Khu…” Đường Ân ho khế một tiếng, ngồi thẳng dậy.
Kỷ Du Du hơi run rẩy, len lén liếc Đường Ân một cái.
“Tôi rất tò mò… Tại sao trong hộp cơm của cô có trứng gà, trong hộp cơm của tôi lại không cớ?” Đường Ân nghiêng đầu, hơi nghỉ ngờ nhìn Kỷ Du Du.
Kỷ Du Du hơi đỏ mặt: “Có lẽ… có lẽ là dì bán hàng căn tin quên không bỏ vào cho anh!” “Vậy sao?” Đường Ân kéo âm cuối thật đài, có chút không chắc lắm hỏi lại.
“Ừm..” Kỷ Du Du gật đầu, chột dạ.
Thật ra bỏ thêm trứng gà vào hộp cơm là chuẩn bị cho Đường Ân, nhưng sau khi gặp được người phụ nữ kia ở bên ngoài, Kỷ Du Du đã đổi ý, dứt khoát để mình ăn phần cơm có thêm trứng gà kia.
Đường Ân nhìn cô chãm chẫm rất lâu, chép miệng ăn hết hộp cơm, sau đó xoay người đi vào phòng sách Mấy hôm nay bỏ quá nhiều tiết học, anh thật sự phải học bù rồi, nếu không sẽ không theo kịp
Chương trình học của nhà trường, nếu không sau này lại thi trượt nữa thì chính là sỉ nhục của đời người.
Chỉ một lát sau, Kỷ Du Du cũng vào.
phòng sách, chẳng qua chỉ liên tục cúi đầu.
Đường Ân nhếch miệng nở nụ cười, lấy đồng hồ tính giờ ra: “Một tiếng hai nghìn… Không mặc cả, thế nào?” Kỷ Du Du nhìn đồng hồ tính giờ kia, hơi do dự, lần trước cũng vì mấy giây đồng hồ mà bị mắc lừa, chẳng lẽ lần này vẫn muốn tiếp tục sao?” “Yên tâm, con người tôi ngây thơ dễ bị lừa…” Đường Ân nhếch miệng cười một tiếng: “Đừng trì hoãn thời gian, mau mau.
giảng cho tôi nghe mấy chỗ này…” Kỷ Du Du bị động ngồi xuống bên cạnh Đường Ân, có điều vẫn giữ một khoảng cách.
Đường Ân theo bản năng cảm giác được.
hôm nay thật sự xảy ra chuyện gì với Kỷ.
Du Du rồi.
Lấy sách vở ra, Đường Ân chỉ vào nội dung trong sách, Kỷ Du Du nhỏ giọng giảng giải. Thỉnh thoảng sẽ đưa ra ví dụ, thỉnh thoảng sẽ giải thích với lời lẽ dễ hiểu, khiến Đường Ân cảm giác được mạch lạc rõ ràng, thật sự giống như chất lọc được tỉnh túy.
Đường Ân vừa gật đầu vừa ghi chép cẩn thận, vết thương trên tay cũng gần như khỏi hẳn rồi, chỉ còn có hai ngày nữa là có thể quay về trường học được rồi. Hai ngày này bảo Kỷ Du Du giảng bài, thật sự có thể theo kịp tiến độ.
Lần này, trong thời gian gần sáu mươi phút, sắc mặt Đường Ân hơi đen đi một chút.
Lần này Kỷ Du Du thật sự học khôn rồi, khi thời gian đến con số năm mươi tám phút, thế mà lại trực tiếp ngậm miệng, mắt nhìn chằm chằm đồng hồ tính giờ.
Học hư rồi! Không giảng nữa sao? Gương mặt Đường Ân tối sầm, khi thời gian nhảy lên con số sáu mươi, Kỷ Du Du mới đỏ mặt tiếp tục mở miệng.
Đường Ân nhìn cô như cười như không, thật sự khiến cô gái này đỏ mặt, giọng nói càng nhỏ hơn, hai ngón tay xoắn vào.
nhau, giống như đang che giấu ngại ngùng trong lòng.
Hai người học đến hơn mười giờ mới quay về phòng riêng của mình.
Sáng ngày hôm sau, Đường Ân gọi điện thoại cho Đỉnh Huyên, hỏi thăm tình trạng vết thương mấy câu, trạng thái của Đinh Huyên bây giờ cũng rất tốt, thân thể khôi phục rất nhanh, khiến trong lòng Đường Ân yên tâm hơn rất nhiều.
“Tìm người hỏi giúp tôi một chứt, gân đây trong trường học, có chuyện gì xảy ra với Kỷ Du Du hay không…” Trước khi cúp điện thoại, Đường Ân thuận miệng nói một câu.
“Được, tôi nhờ người hỏi thăm một chút” Định Huyên ngơ ngác đáp Sau khi Đường Ân cúp điện thoại, chần chừ một lúc. Tối hôm qua chắc chản có chuyện gì đó xảy ra với Kỷ Du Du, nếu không tuyệt đối sẽ không như vậy.
Reng reng reng..
Chuông điện thoại vang lên, là Đinh Huyên gọi đến.
“Đường Ân, Kỷ Du Du không xảy ra chuyện gì mà? Có phải cậu nhìn nhầm rồi không?” “Ð?” Đường Ân hơi,nghi ngờ, gật đầu cúp điện thoại Không xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ chính vì bản thân Kỷ Du Du sao? Chẳng lẽ là người thân đến đây sao? Không phải chứ! Nếu người thân đến đây, có xấu tính đi chăng nữa, tâm trạng cũng sẽ không sa sút như vậy chứ? Đường Ân sờ lên cẵm, cho rằng có lẽ là vấn đề trong nhà của Kỷ Du Du chăng? Quen biết Kỷ Du Du lâu như vậy, cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghe cô nhắc đến chuyện trong nhà, như vậy cũng là một vấn đề.
Gác chuyện của Kỷ Du Du lại, Đường Ân gọi mấy cuộc điện thoại cho Bùi Nhược, trò chuyện về vấn đề quán bar Dạ Lai Hương.
Tuy Nhạc Thụy đã bị đâm ba đao sáu lỗ rồi, nhưng vấn đề sau đó, chắc chắn phải để Bùi Nhược đi giải quyết.
Thông báo mấy câu đơn giản cho Bùi Nhược, xoay người quay về phòng ngủ một giấc.
Đến gần tối, có một chiếc BMW từ bên ngoài lái đến.
Viên Chỉ Am bước xuống từ xe BMW, quay đầu liếc nhìn phía cuối con đường, trong tai nghe vang lên âm thanh ào ào.
“Ra rồi đây…” Khóe miệng Viên Chi Am cười lạnh, xoay.
người đi về phía biệt thự của Đường Ân.
Leng keng một tiếng, ấn chuông cửa biệt thự vang lên.
Đường Ân hơi lười biếng mở cửa, nhìn thấy Viên Chí Am tươi cười khéo léo.
đứng ngoài cửa ra vào, nghiêng đầu đánh giá cô ta.
“Đường Ân, ông cụ Thẩm đã đồng ý lời yêu cầu của anh rồi!” “Hử? Đồng ý rồi sao?” Đường Ân sửng sốt một lát, không ngờ ông cụ Thẩm lại đồng ý với yêu cầu của anh.
“Ừ, nếu anh mở miệng, ông cụ sẽ giúp anh…” Viên Chỉ Am mở miệng nói Đường Ân gật đầu: “Được rồi, bảo ông.
cụ đợi tôi thông báo, mấy ngày sắp tới tôi sẽ liên lạc với bác sĩ Steve…” “Được…” Viên Chi Am gật đầu.
Đường Ân thuận tay đóng cửa lại.
Sắc mặt Viên Chi Am khó coi, có điều nghe thấy giọng nói trong tai nghe, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười tươi như hoa, bộ dạng gương mặt đỏ bừng: “Oan gia đáng chết này, cũng không thềm tiên người ta…” Đúng lúc này, Kỷ Du Du từ phía sau đi tới cửa biệt thự, nghe thấy lời nói của Viên Chi Am, thân hình sững sờ đứng ngay tại chỗ.