Mục lục
Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 95.

Giờ phút này, Vương Hạo thật sự cũng hơi choáng váng, cảm thấy trong đầu vang lên ong ong.

Nhạc Thụy quỳ xuống rồi! Vương Hạo khó mà tin nổi, chỉ co ro người lùi về sau từng chút một, giờ phút này anh ta hận không thể chạy ra khỏi đây ngay lập tức, không bao giờ muốn ở.

trong chỗ này thêm nữa.

““Gậu Đường, xử lý thế nào?” Bùi Hạc nhẹ giọng hỏi.

“Bùi Hạc, anh không được động đến tôi, sau lưng tôi có nhân vật lớn, là nhân vật lớn anh không chọc vào được đâu…” Nhạc Thụy thấy Bùi Hạc không phản ứng lại anh ta, vội vàng hốt hoảng nói.

Bùi Hạc giơ chân lên đá văng anh ta ra ngoài, thân thể trượt một đường thật dài trong căn phòng, cuối cùng đập lên bàn trà.

Choang một tiếng, bàn trà đầy vết nứt bị thân thể Nhạc Thụy va vào vỡ nát, dọa đám sinh viên trong phòng lại sợ hãi hét chói tai.

Nhạc Thụy vội vàng bò dậy, hốt hoảng nói: “Bùi Hạc, tôi biết anh có thủ đoạn, nhưng chỗ này không phải anh muốn động là có thể động vào được, hôm nay nếu anh dám động vào tôi… Không quá ba ngày, nhất định sẽ có người đánh anh tàn phết” Bùi Hạc nhíu mày, mắt đã hiện sát ý.

Đường Ân phất tay, ngăn Bùi Hạc lại, bước từng bước một về phía Nhạc Thụy.

Sắc mặt Nhạc Thụy cũng cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Đường Ân: “Tốt nhất là anh đừng có động vào tôi…” Bốp…

Một tiếng, Đường Ân tát mạnh lên mặt anh ta, trong mắt lại hiện lên ý cười: “Tôi không động vào anh sao? Cũng được…

Nếu không thế này đi, tôi mượn lời của anh, cũng là người rất nhân từ! Vừa nãy tôi đã nói rồi, đánh bạn tôi, đánh bạn học tôi, như vậy dù sao anh cũng nên bồi thường đi chứ…” “Tôi…” Nhạc Thụy há miệng, sắc mặt thay đổi: “Tôi không biết chuyện gì xảy ra, tôi thật sự không biết… Đều là Vương Hạo, đều là thằng ranh Vương Hạo kia làm…

Đường Ân lạnh mặt, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Vương Hạo chăm chẵm.

Vương Hạo cảm thấy thân thể lạnh như băng, vội vàng thay đổi sắc mặt: “Đường Ân, thật xin lỗi, tôi thật sự không biết đây là người của anh, nếu tôi biết, cho dù có cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám động đến người của anh! Anh cho tôi một cơ hội, cầu xin anh…

Chúng ta cũng coi như không đánh không quen nhau, sau này có chuyện gì, anh cũng có thể tìm tôi…” Đường Ân đi tới, ngồi xổm xuống mặt đất, vỗ vào mặt anh ta: “Cho anh một cơ hội nữa sao? Nếu cho anh một cơ hội tôi còn có thể đi ra khỏi nơi này không.” “Anh đi… Anh cứ mặc sức thích đị thế nào thì ‘Vương Hạo vội vàng nói, gương mặt gần như mang theo vẻ cầu xin.

Bùi Hạc liếc mắt ra hiệu với thuộc hạ, đã thấy mấy người dưới tay đi tới, xách ‘Vương Hạo lên, đi ra khỏi phòng khách.

“Đừng mài! Đừng mài!” Vương Hạo khàn giọng gào thét, bởi vì anh ta biết rõ chỉ cần mình bị xách ra ngoài, sợ rằng mình không giữ được tính mạng này nữa rồi, nhìn thấy Vu Thành Quang liều mạng kêu to: “Anh Thành! Anh Thành cứu tôi với, anh Thành! Tôi là người dưới tay anh mài Tôi cầu xin anh cứu tôi với!” Vu Thành Quang cười lạnh, lùi về phía sau, ông ta hiểu rõ năng lực của mình lúc này, hoàn toàn không thể nhúng tay vào. Huống chỉ những lời nói vừa nãy của Vương Hạo đã khiến Vu Thành Quang cực kỳ đau lòng, làm sao còn giúp đỡ được nữa? Đường Ân đứng dậy, ánh mắt nhìn sang Nhạc Thụy. Anh tin tưởng thủ đoạn của Bùi Hạc chắc chắn có thể cho mình một câu trả lời thuyết phục hài lòng, nếu lần này có thể để Vương Hạo thoải mái rời đi, vậy Bùi Hạc cũng không xứng ngồi ở vị trí này.

“A…” Ngoài phòng khách vang lên từng tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, sau đó nghe thấy âm thanh xương cốt gãy nát.

Sắc mặt những người trong phòng đều thay đổi cực kỳ khó coi.

‘Vương Hạo tàn phế rồi! Trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, tình hình đã xoay chuyển bất ngờ, Vương Hạo vừa nấy còn ngông cuồng không ai sánh nổi, lúc này e rằng đã chân tay gãy nát.

Đường Ân nghiêng đầu nhìn Nhạc Thụy.

Sắc mặt Nhạc Thụy cực kỳ khó coi, thân thể không kiềm chế được run rẩy, ánh mắt né tránh, vẫn không dám nhìn vào mắt Đường Ân.

Lúc này, Ân Nhất từ ngoài cửa bước vào.

Trong tay Ân Nhất xách theo một chàng trai đang mặc áo choàng tắm, chính là Vương Ngạn Siêu.

Vương Ngạn Siêu vừa đến, hai chân như nhũn ra, lập tức ngã xuống mặt đất. Vừa nãy anh ta vẫn luôn trốn trong một căn phòng cách đây không xa, những chuyện xảy ra ở đây, thật ra anh ta đã biết từ lâu rồi, nhưng vẫn không có can đảm bước ra.

Ban đầu Vương Ngạn Siêu còn nghĩ, chỉ cần đợi mấy người Đường Ân bị đuổi đi, anh ta còn có thể ra ngoài mang Kỷ Dừ Du đi, đến lúc đó chỉ cần thuốc mê chưa hết tác dụng, anh ta vẫn còn có cơ hội ép buộc. Ai ngờ được tình hình lại thay đổi nhanh như vậy, Đường Ân lại dẫn nhiều người đến như thế.

‘Vương Ngạn Siêu bị Ân Nhất ném xuống đất một cách thô bạo, vội vàng bò dậy, gần như quỳ xuống mặt đất, có chút hốt hoảng nói với Đường Ân: “Đường Ân, cậu nghe tôi giải thích đã, cậu nghe tôi giải thích đã…” Gương mặt Đường Ân lạnh lùng: “Tay nào động vào Kỷ Du Du?” “Tôi thật sự vô cùng thích cô ấy…” Giọng nói Vương Ngạn Siêu run rẩy.

Đường Ân bước từng bước một lên, nắm chặt tóc Vương Ngạn Siêu, sắc mặt dữ tợn nói: “Ông đây hỏi anh, tay nào động vào Kỷ Du Du?” “Tôi…” Vương Ngạn Siêu bị Đường Ân dọa cho sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, thân hình không kiềm chế được run rẩy: “Tôi… Tay phải!” Đường Ân không nói hai lời, nắm chặt tay phải của Vương Ngạn Siêu, sau đó giãm mạnh lên.

“A…” Tiếng kêu rên của Vương Ngạn Siêu lập tức vang lên, từ nhỏ đến lớn anh ta chỉ biết đàn piano, chăm sóc đôi tay cực kỳ cẩn thận, giờ phút này lại bị Đường Ân dùng chân giẫm mạnh, thế mà đã giẫm gãy ba ngón tay rồi.

Đường Ân nhấc chân lên, lạnh lùng nhìn Vương Ngạn Siêu: “Tay trái đã động vào chưa?” “Tay trái…” Tinh thần Vương Ngạn Siêu hoảng hốt.

Đường Ân Kéo tay trái anh ta lên, lần này không dùng chân, mà chỉ dùng ba toong trong tay quất mạnh lên cổ tay anh ta.

Rắc…

Vương Ngạn Siêu mở to mắt, vì đau đớn mà nhất thời ngất xỉu.

Trên mặt Đường Ân không gợn sóng chút nào, quay đầu cất ba toong đi, lại nhìn về phía Nhạc Thụy lần nữa: “Ông chủ Nhạc, vấn đề bồi thường của anh, có phải là nên bồi thường cho tôi không…” “Tôi…” Sắc mặt Nhạc Thụy trở nên cực kỳ khó coi: “Đường Ân, thật xin lỗi, tôi thật sự biết sai rồi, lần này cho tôi một cơ hội nữa thôi…” “Nói vậy là anh không có tiền sao?” Đường Ân nghiêng đầu nhìn anh ta.

Một trăm năm mươi triệu, cho dù có cắt từng miếng thịt trên người Nhạc Thụy.

xuống, cũng không gom đủ một trăm năm mươi triệu này.

“Theo quy tắc của giang hồ!” Đường Ân híp mắt lại, phất tay với Bùi Hạc.

Sắc mặt Nhạc Thụy đột nhiên thay đổi, lập tức kêu to: “Đường Ân, tôi xin anh…” Đường Ân nhìn đám người đưa Nhạc Thụy ra ngoài, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Giang Yến và Lâm Thần Phong.

Hai người kia thật sự không xứng làm bạn học của mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK