Chương 130.
“Cô cho tôi cách liên lạc đi, tôi sẽ chọn một bạch mã hoàng tử cực kỳ tốt cho cô! Nếu còn không hài lòng, tôi cảm thấy tôi có thể làm bạn trai của cô, có thế nào thì cũng được hơn người nằm trên giường kia đúng không?” Đỗ Kiến Vỹ nở nụ cười phóng đãng, nhìn chảm chăm gò má trắng như ngọc của Bùi Nhược, đáy lòng mơ hồ hơi hưng phấn.
Trong lòng anh ta hiểu rất rõ một vài vấn đề trên xã hội, ví dụ trong mắt nhiều người, nghề bác sĩ này luôn mang theo một vài quầng sáng vĩ đại, rất dễ đem lại cảm giác.
gần gũi.cho người ta. Hơn nữa người bệnh còn ở trong.
tay bọn họ, thỉnh thoảng anh ta đưa ra yêu cầu như thế, cho dù người nhà của bệnh nhân không vui cũng sẽ không trở mặt ngay tại chỗ với anh ta.
Nếu trở mặt thì còn muốn chữa bệnh nữa không? Vì lý do đó, lần nào Đỗ Kiến Vỹ cũng thành công, hơn nữa cái gọi là giới thiệu bạn trai giúp cũng chỉ là một lý do của anh ta thôi, chỉ cần có được cách liên lạc, người nhà của bệnh nhân nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay anh ta chứ? “Thật ra tôi thấy bạn trai cô không được tốt lắm..” Anh ta thấy sảc mặt Bùi Nhược không tốt thì tỏ vẻ thương tiếc.
“Chú ý lời nói của anh!” Chị ta lạnh lùng cảnh báo, lặng lẽ mở điện thoại lên.
Đỗ Kiến Vỹ hơi sửng sốt, không ngờ Bùi Nhược lại phản ứng dữ dội như vậy: “Cái tôi nói là sự thật, chàng trai này.
có thể đem lại hạnh phúc cho cô sao?”
“Có thể cho tôi hạnh phúc không là vấn đề cả tôi, có liên quan gì đến anh?” Chị ta xoay người, lạnh lùng nhìn anh ta, chỉ ra ngoài cửa: “Bây giờ, anh có thể cút ra ngoài được rồi!” Đỗ Kiến Vỹ ngơ ngác, ngẩn người nhìn Bùi Nhược, anh ta đã làm chuyện thế này không ít lần, nhưng thật sự chưa từng gặp người nào như Bùi Nhược cả.
“Đồ đàn bà thối tha, cô có biết mình đang nói chuyện với ai không? Tôi là ân nhân cứu mạng của các người mà cô.
có thể nói thế hả?” Sắc mặt anh ta trở nên u ám.
Bùi Nhược lạnh lùng quay đầu đi.
“Hừ! Vậy cô cứ canh chừng ở đây đi, để tôi xem lúc nào cậu ta có thể tỉnh lại..” Đỗ Kiến Vỹ hừ lạnh, xoay người đi ra ngoài cửa.
Đồ không biết tốt xấu! Bùi Nhược tức đến xanh mặt, híp mắt nhìn theo hướng anh ta biến mất, cuối cùng vãn läc đầu. Bây giờ Đường Ân vẫn chưa tỉnh lại, chị ta không muốn làm căng chuyện này, ít nhất phải đợi sau khi anh tỉnh lại mới tiện tính sổ với tên này.
Đỗ Kiến Vỹ rời đi, nhưng lúc mở cửa còn lạnh lùng nhìn thoáng qua mấy người Bùi Hạc, xoay người trở về phòng.
trực ban của bác sĩ.
‘Vừa vào cửa anh ta đã đá bay cái ghế, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Từ trước đến giờ, anh ta chưa từng gặp tình huống nào.
thế này, người phụ nữ này đúng là không hiểu lòng tốt của người khác! Mấy bác sĩ khác trong phòng trực ngạc nhiên nhìn Đỗ Kiến Vỹ, sau đó đều cúi đầu xuống.
Trong phòng cấp cứu này, tuy y thuật của anh ta không được tốt lắm, nhưng sức mạnh của người chống lưng không nhỏ. Bình thường ở chung với các đồng nghiệp cũng đều mang thái độ kiêu căng, khiến người ta rất khó chịu.
Âm một tiếng, Đỗ Kiến Vỹ đập tay lên bàn, bực bội ngồi xuống ghế, càng nghĩ càng thấy giận.
Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được! Nghĩ vậy, anh ta đứng lên, cầm lấy điện thoại xoay người đi ra ngoài cửa. Vừa đi vừa gọi cho khoa bảo vệ của bệnh viện, trên mặt mang nụ cười lạnh lùng.
“Trưởng khoa Triệu? Đúng đúng đúng… Tôi là Đỗ Kiến Vỹ đây, chỗ tôi có một người bệnh, trên người bị dao chém, vừa thấy đã không phải người tốt gì! Ông dẫn người sang đây xem thử, khống chế cậu ta trước rồi chúng ta đưa cho cảnh sát!” Gọi điện thoại xong, Đỗ Kiến Vỹ cảm thấy cả người sảng khoái, sau khi trở về phòng cũng thoải mái hơn không ít.
Không biết tốt xấu? Vậy để tất cả các người chơi cho đã! Anh ta cười lạnh, đáy lòng còn nghĩ đợi lát nữa nếu cảnh sát đến rồi mình nên khoe công lao với bên trên thế nào.
Lúc này, không ai hay biết suy nghĩ bẩn thỉu của Đỗ Kiến ‘Vỹ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, mọi người đều biết người này lại có âm mưu độc ác gì rồi.
¡ vang lên ngoài cửa, nghe không † người.
Tiếng bước chân l giống như chỉ có Đỗ Kiến Vỹ nghe thấy âm thanh này thì hơi tức giận, chẳng cần nghĩ cũng biết chắc chắn là đám côn đồ kia lại đến! Nghĩ vậy, anh ta phân nộ, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa phòng trực ban ra, đúng lúc nhìn thấy ba bóng.
lưng đi về phía phòng bệnh của Đường Ân.
Đỗ Kiến Vỹ gị thế? Không người vào đây?” dữ chạy qua: “Các người đang làm gì ở đây là bệnh viện sao? Ai cho các Bệnh viện! Đây là bệnh viện đấy! Đám người hỗn tạp không nên đến nơi thế này, đặc biệt là đám côn đồ kia, ở bên ngoài đánh nhau với người khác bị thương chỉ biết chạy đến đây, thật sự khiến người ta rất tức giận. Cái tên này nên chết ở bên ngoài, chứ dựa vào cái gì mà chạy vào trong bệnh viện? Khi nãy chữa trị cho Đường Ân kia, anh ta còn tiêm tới hai mũi, để anh ngủ luôn cho khoẻ!
“Ba người kia, đang nói các người đó? Còn đi vào trong nữa? Các người bị mù à?” Đỗ Kiến Vỹ quát to.
Lúc này, ba người đằng trước dừng chân lại, một người trong đó quay đầu, lông mày nhướng lên.
Anh ta cực kỳ phân nộ xông lên, nhưng khi nhìn thấy một người trong đó quay đầu, sắc mặt lập tức thay đổi: “Phó… Phó viện trưởng Từ?” “Khi nãy anh đang nói tôi à?” Ánh mắt Từ Cương lạnh lão.
Đỗ Kiến Vỹ thật sự có bối cảnh, nhưng Từ Cương cũng không phải dạng ăn chay, tuổi còn trẻ đã leo lên vị Phó viện trưởng, ở bệnh viện cũng có chút tiếng tăm.
“Tôi..” Sắc mặt Đỗ Kiến Vỹ hơi khó coi: “Viện trưởng Từ, khi nãy không phải tôi nói các anh, mà đang nói mấy người kia!” Dứt lời, anh ta chỉ vào Bùi Hạc ở phía xa.
Từ Cương sửng sốt, sác mặt lại nặng nề hơn mấy phần: “Anh chắc chứ?” “Phó viện trưởng Từ, mấy người này là côn đồ, người bệnh đi vào khi nãy còn đánh nhau với người ta, trên người bị dao đâm..” Đỗ Kiến Vỹ vội vàng nói, chỉ vào Bùi Hạc: “Những người này đều là đàn em của cậu tai” Từ Cương lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì, xoay người nhìn sang Bùi Hạc, nhẹ nhàng gật đầu, hơi lấy lòng hỏi: “Anh Hạc, cậu Đường bên trong sao rồi?”
“Nếu chỗ anh không phải lang băm thì có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu!” Bùi Hạc lạnh lùng nhìn Đỗ Kiến Vỹ một cái.
Đỗ Kiến Vỹ biến sắc đứng yên tại chỗ, miệng hơi há ra, hơi khó tin nhìn cảnh này.
Sao giọng điệu Từ Cương nói chuyện với Bùi Hạc lại cung kính thế? Sao có thể chứ? Đây thật sự là tên côn đồ ư? Anh ta hơi sợ hãi, nhưng vẫn cố kiềm chế.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Bùi Nhược đi ra ngoài, lơ đãng nhìn thoáng qua Từ Cương, gật đầu: “Tới rồi à?” “Ừm, anh tới đây xem thử? Sao em không gọi điện thoại cho anh? Chuyện thế này anh đến xử lý là được, còn cần người khác làm gì?” Từ Cương hơi oán trách nói.
Đỗ Kiến Vỹ run lên, nét mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Nếu giọng điệu Từ Cương nói chuyện với Bùi Hạc khi nãy là có chút nịnh nọt, thì giọng điệu Từ Cương nói chuyện với Bùi Nhược thật sự dịu dàng đến khó tin.
Trong giọng điệu dịu dàng đó còn mang theo lấy lòng? Cuối cùng cô gái này là ai?
Khi nấy mình bị mỡ heo che mắt rồi à? Còn muốn ra tay với người ta nữa? “Anh vào xem thử…” Từ Cương gật đầu, đẩy cửa phòng bệnh ra.
Đỗ Kiến Vỹ nuốt một ngụm nước miếng, lặng lẽ lùi về sau. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bệnh viện vang lên âm thanh ầm ÿ, người của phòng bảo vệ đúng lúc đi đến.
“Ai là côn đồ? Đưa đi hết.”