Chương 79.
“Kỷ Du Du…” Sắc mặt Đường Ân liên tục thay đổi, trong phòng Kỷ Du Du vẫn không có tiếng đáp lại.
Sắc mặt Đường Ân trở nên cực kỳ tồi tệ, vội vàng lùi về sau hai bước, sau đó xông lên thật mạnh, đạp cửa phòng Kỷ Du Du ra.
Rầm một tiếng, cửa phòng bị Đường Ân đá văng.
Đường Ẩn vội vàng xông vào, nhìn thấy trong phòng bật đèn sáng nhưng lại chẳng có ai.
Phòng của Kỷ Du Du được dọn dẹp vô cùng gọn gàng, sàn nhà và đồ đạc bên trong, tất cả đều được lau cực kỳ sạch sẽ, có thể nhìn ra được Kỷ Du Du là một cô gái cẩn thận.
Đường Ân không thể để ý đến những thứ này được nữa, vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm số của Kỷ Du Du.
Tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên nhưng không có ai nghe máy.
Đường Ân cảm thấy không ổn, sau khi gọi liên tục mười mấy lần vẫn không có ai nghe máy.
Cúp điện thoại, Đường Ân bấm số máy của Đinh Huyên.
Sau khi điện thoại được kết nối, Đường Ân hốt hoảng hỏi: “Các cậu vẫn chưa tan học à?” “Tan học rồi mà? Đã tan học được một tiếng rồi!” Đinh Huyên khó hiểu, bây giờ cũng gần chín giờ rồi, tiết cuối cùng đã kết thúc lúc tám giờ, sao tự nhiên Đường Ân lại hỏi như vậy.
Trong lòng Đường Ân nặng nề, cảm thấy không ổn: “Kỷ Du Du đâu? Sau khi Kỷ Du Du tan học, cô ấy đi đâu rồi?” “Sau khi tan học sao? Sau khi tan học Kỷ Du Du đi một mình, tôi cũng không biết…’ Đinh Huyên cũng hơi ngơ ngác.
Đường Ân cúp điện thoại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Theo lý thuyết, đã tan học được một tiếng rồi, cho dù thường ngày Kỷ Du Du có đi chậm một chút thì cũng nên về đến nhà rồi chứ. Thời gian lâu như vậy, tuyệt đối không thể có chuyện vẫn chưa về đến nhà được, mà trong phòng có bật đèn, chứng tỏ Kỷ Du Du đã về đến nhà rồi, nếu không thì ai bật đèn chứ? Trong nhà không có dấu vết đánh đấm, chứng tỏ Kỷ Du Du tự mình đi ra ngoài sao? Sắc mặt Đường Ân rất khó coi, anh lại lấy điện thoại di động ra lần nữa, sau đó mở phần mềm chat, hỏi trong nhóm lớp học: “Có ai nhìn thấy Kỷ Du Du không? Có ai biết Kỷ Du Du đang ở đâu không?” Tin nhắn được gửi đi rất lâu nhưng không có ai để ý đến Đường Ân.
“Đường Ẩn, làm sao chúng tôi biết được Kỷ Du Du đang ở đâu chứ?” Lâm Thần Phong đáp lại.
Sắc mặt Đường Ân cực kỳ tối tăm: “Tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút, trong lớp có ai nhìn thấy Kỷ Du Du hay không, nếu có người nhìn thấy Kỷ Du Du, có thể nói với tôi, thưởng tol” “Ôi chao… Thưởng †o nữa sao?” Lâm Thần Phong trả lời lại một câu, còn gửi một biểu cảm khinh bỉ.
Đường Ân không thèm để ý đến người này, vội vàng đóng phần mềm chat lại, sau đó bấm số điện thoại của Bùi Nhược: “Không thấy Kỷ Du Du đâu cải! Bây giờ phát động tất cả mọi người ở thành phố Giang, tìm kiếm Kỷ Du Du…” Bùi Nhược sửng sốt, vội vàng gật đầu như nhận thấy có chút vấn đề: “Được!” Đường Ân ngồi trên giường Kỷ Du Du, không ngừng gọi vào điện thoại của Kỷ Du Du, trong lòng cực kỳ lo lắng.
Tình huống như thế này khiến anh không thể nào yên tâm được.
Lúc này Kỷ Du Du đang nằm một mình trong ký túc xá, nằm trên ván gỗ không có chăn, người co ro, lệ trào ra từ khoé mắt.
Kỷ Du Du cũng không biết mình bị làm sao, chỉ biết khi nhìn thấy hai tấm ảnh kia, tâm trí đều trở nên lơ mơ, cảm giác ấm ức đến mức không cách nào hít thở nổi. Tuy từ nhỏ đến lớn đều không có bạn bè gì, nhưng cô cảm thấy bình thường đọc sách, nghe giảng cũng sẽ vui vẻ. Nhưng giờ phút này, cô lại không thể tìm được niềm vui mình muốn từ việc đọc sách nghe giảng nữa.
Trong hai tấm ảnh kia, Đường Ân mặc âu phục thoải mái, bên cạnh có một người phụ nữ đang cười có vẻ rất hạnh phúc, đang ghé vào vai anh, trông thật sự rất thân mật.
Kỷ Du Du không hiểu được đây là cảm giác gì, chỉ biết rằng trong lòng rất khó chịu, rất ấm ức; rất muốn khóc.
Từ sau khi nhìn thấy hai tấm ảnh này, cô ngơ ngẩn rời khỏi căn biệt thự kia, lảo đảo đi về trường học, bước vào ký túc xá mà cô ta rất xa lạ này.
Mấy người trong ký túc xá đều lạnh lùng nhìn cô, tuy rằng cô đã không còn mọc mụn lở loét đầy mặt như trước kia nữa, nhưng họ cũng chẳng hề yêu thích cô ta, những chuyện như thế này tất cả mọi người đều không nói rõ ra ngoài, dù sao mấy hôm trước Tôn Kỳ bị bắt đi, đến bây giờ vẫn chưa được thả ra, dường như bọn họ cũng đã lờ mờ đoán được một số việc.
Mấy người bạn cùng phòng liếc mắt nhìn nhau, đều đảo mắt rồi quay đầu đi không để ý đến Kỷ Du Du.
Kỷ Du Du hít sâu một hơi, có thể cảm giác được điện thoại di động không ngừng rung lên, đó là Đường Ân gọi điện thoại đến, nhưng cô hoàn toàn không muốn nghe một chút nào.
Giờ phút này, Kỷ Du Du cảm thấy mình bị toàn thế giới vứt bỏ, cảm giác này vốn dĩ đã dần dần biến mất, một lần nữa lại bao phủ lấy cô.
Kỷ Du Du đã từng trải nghiệm cảm giác bị toàn thế giới vứt bỏ này rồi, cảm giác này khiến cho trái tim người ta tan vỡ.
Sau khi cô quen được Đường Ân, những tưởng cuối cùng cũng không phải đối mặt với cảm giác này nữa, nhưng không ngờ rằng cảm giác này lại tiếp tục nhấn chìm cô! Có khi nào đây chính là vận mệnh của mình? Kỷ Du Du lau nước mắt, mím môi, khi lấy điện thoại di động ra, trong đầu bỗng nghĩ đến, mình còn chưa hoàn toàn bị vứt bỏ, trên thế giới này mình vẫn còn có một người bạn.
Đúng vậy, chính là cô gái tên là Mạnh Quán kia.
Cũng không biết Kỷ Du Du nghĩ thế nào, cố lấy hết can đảm, mở Wechat của mình ra, gửi một tin nhắn cho cô gái kia.
“Tôi có thể mời cô ra ngoài ngồi một lát được không?” “Tôi đến đón cô!” Mạnh Quán nhanh chóng đáp lại.
Cuối cùng Kỷ Du Du cũng cảm nhận được một chút ấm áp, ngồi dậy khỏi ván giường bằng gõ, chào đón cô là ánh mắt khinh bỉ lạnh lùng của những người bạn cùng phòng.
Kỷ Du Du cúi thấp đầu, xoay người đẩy cửa ký túc xá ra.
“Khóa cửa lại, đừng cho cô ta quay về nữa…” “Đúng đấy, khóa cửa…” Kỷ Du Du nghe thấy những lời như vậy, trong lòng đau đớn, vội vàng cúi đầu đi xuống dưới tầng.
Khi xuống dưới tầng, tiếng động cơ xe vang lên từ phía xa, Mạnh Quán đã dừng xe dưới tầng ký túc xá của cô.
Kỷ Du Du mở cửa lên xe, tâm trạng vẫn không khá hơn được.
Mạnh Quán nhìn cô, nở nụ cười: “Sao vậy? Có phải anh Đường Ân bắt nạt cô không?” “Không… Không có gì…” Kỷ Du Du vội vàng thấp giọng nói.
Mạnh Quán hé miệng cười một tiếng, khởi động xe rồi lái ra ngoài trường học.
Tìm một quán cafe ở gần trường học, sau khi hai người ngồi xuống, gọi hai cốc cafe, Mạnh Quán mới nhìn về phía Kỷ Du Du.
“Cô… có phải có tâm sự gì không?” “Không có…’ Kỷ Du Du vội vàng phủ nhận.
Mạnh Quán chần chừ rồi tươi cười rạng rỡ, rung động lòng người: “Nếu anh Đường Ân bắt nạt cô, tôi sẽ giúp cô dạy cho anh ấy một bài học!” Kỷ Du Du vội vàng lắc đầu: “Không phải…
Mạnh Quán nhìn bộ dạng cô gái này, sao lại không hiểu suy nghĩ của cô, chẳng qua cảm thấy bộ dạng Kỷ Du Du bây giờ thật đáng yêu, cảm giác trong sạch sẽ đáng thương còn có chút cô đơn.
“Bạn học Mạnh Quán, trùng hợp vậy?” Lúc này sau lưng vang lên một giọng nói ngạc nhiên.
Mạnh Quán quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng.
Nguyễn Thấm! Nguyễn Thấm cười, đứng bên cạnh: “Tôi cũng ra ngoài uống ly cafe, không ngờ được lại gặp được các cô ở chỗ này, không ngại để tôi ngồi cùng chứ?” Mạnh Quán nhíu mày, rất muốn nói là có ngại, nhưng Nguyễn Thấm đã ngồi xuống rồi.
Nguyễn Thấm ngoan ngoãn gật đầu, cười cười rồi nói rất biết điều: “Gần đây.
tôi vừa mới lấy được một tập tài liệu học tập, cho nên mỗi ngày đều học đến rất khuya, hôm nay đúng lúc đi ngang qua đây, định lén vào nghỉ ngơi một chút…” Mạnh Quán không nói gì, từ tận đáy lòng cô vẫn rất ác cảm với cô gái này, nếu không phải vì cùng học một trường, loại người như Nguyễn Thấm, cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện đến gần Mạnh Quán.
“Vị này chính là bạn học Kỷ Du Du sao?” Nguyễn Thấm cười: “Trước đây đã từng gặp gỡ hai lần, không ngờ hôm nay lại gặp nhau rồi…” Kỷ Du Du nhíu mày ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Ánh mắt Nguyễn Thấm quét qua toàn thân Kỷ Du Du, thấy tâm trạng Kỷ Du Du không tốt, trong lòng lập tức dâng lên cảm xúc mừng như điên. Sở dĩ cô ta đến đây, nào có tình cờ gặp gỡ gì? Hoàn toàn là vì mấy ngày nay vẫn luôn tìm cơ hội.
Đường Ân từ chối cô ta ở nhà hàng Liên Hợp, cô ta đã oán hận trong lòng từ lâu, mấy ngày nay vẫn luôn đi theo Mạnh Quán là muốn tiết lộ bộ mặt thật thấp kém dối trá của Đường Ân kia trước mặt Mạnh Quán.
Hôm nay vừa đúng dịp, vừa mới bắt gặp Mạnh Quán và Kỷ Du Du đang cùng bước vào quán cafe, chuyện này đối với cô ta mà nói thật sự là trời ban cơ hội tốt! Cô không cho tôi sống thoải mái, làm sao tôi lại để cô dễ chịu được? “Kỷ Du Du, cô làm sao vậy?” Nguyễn ‘Thấm hỏi như quan tâm.
Kỷ Du Du lắc đầu: “Không… Không sao cải” “Ồ?”Nguyễn Thấm quan tâm nhìn cô ta: “Không phải là cô gặp phải chuyện gì đó chứ? Nếu gặp phải chuyện gì, có thể nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô…” “Không cần!” Kỷ Du Du đáp.
“Không sao đâu, chúng tôi đều biết cả, tôi cũng sẽ không thấy chết không cứu đâu!” Nguyễn Thấm cười cười, đột nhiên nhìn Kỷ Du Du vẻ thông cảm: “Kỷ Du Du, không phải Đường Ân vứt bỏ cô đấy chứ? Tôi hiểu rất rõ Đường Ân này, thật ra không có bản lĩnh gì, nhưng lại cực kỳ dối trá, hơn nữa một tay còn bắt tận mấy con cá kia… Hơn một tuần trước, ở quán cơm mà anh ta làm thêm, tôi còn nhìn thấy anh ta cực kỳ thân thiết với một người phụ nữ, lúc đó thật sự là chẳng còn gì để nói…” Trong lòng Kỷ Du Du chấn động, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt hơn mấy phần.
Sắc mặt Mạnh Quán xấu đi, cô nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thấm.
Nguyễn Thấm giống như cảm nhận được, vội vàng nói: “Có điều người này rất biết che giấu, người bình thường rất khó nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta, tôi cảm thấy có lẽ bạn Mạnh Quán đây cũng bị anh ta lừa gạt rồi…”