Chương 99.
Đường Ân lập tức ngẩn ra, cười hỏi: “Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?” “Bởi vì… Vì Bùi Nhược là em gái của tôi…” Sắc mặt Bùi Hạc khó coi.
Sắc mặt Đường Ân cũng không tốt, giống như bị người ta nhét cho một đống ruồi: “Em gái anh… rất tốt!” Bùi Hạc sửng sốt một lát, cẩn thận lặp.
lại những lời này, nhất thời không biết có phải Đường Ân đang chửi mình hay không. Mà lúc này Đường Ân đã lên xe taxi, trong lòng trầm mặc.
Tuy Bùi Hạc dáng vẻ không tệ, nhưng mà hàng ngày đều lộ ra gương mặt như người chết, gần như hoàn toàn khác hản với Bùi Nhược! Hai người kia là anh trai và em gái sao? Đường Ân cũng cảm thấy có phải ông trời trêu chọc hay không, có điều cũng không nghĩ nhiều như vậy nữa, trực tiếp.
chỉ huy tài xế: “Đến phố tài chính…” Tài xế gật đầu, vội vàng tăng tốc độ.
Gương mặt Đường Ân trắng bệch như tờ giấy, liếc nhìn bầu trời xanh bên ngoài, trong lòng có chút bay bổng.
Phố tài chính toàn là tòa nhà cao tầng san sát, người đẹp như mây.
Chỗ này mới chính là trung tâm thật sự của thành phố Giang, là nơi có ảnh hưởng nhất của thành phố Giang, tập trung tất cả tài sản ở thành phố Giang.
Đường Ân nhìn con phố, lắc đầu rồi đi vào bên trong.
Đi đến trước mặt tòa nhà có kiến trúc cao nhất, lắc đầu nhìn vào bên trong.
Ngay lúc này, một chiếc xe Land Rover lái đến, nhanh chóng lái vào bên trong, xì một tiếng dừng lại bên cạnh Đường Ân.
Đường Ân sửng sốt một lát, còn chưa kịp rời đi, cửa xe đã mở ra, chặn đường anh.
Một người phụ nữ trang điểm đậm có chút tức giận nhìn anh một cái: ‘Anh đứng ở đây làm gi? Không nhìn thấy.
đang chặn đường ra vào của xe tôi sao?” Đường Ân nhíu mày lại, gương mặt lạnh lùng.
“Nói anh đấy, còn chưa tránh ra!” Trên ghế lái, một người đàn ông trẻ tuổi đi xuống, có lẽ khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc tây phục đi giày tây, nhìn qua giống người thành đạt trong xã hội.
Đường Ân nghiêng đầu, nhường đường.
Người phụ nữ xuống xe, hung dữ lườm Đường Ân một cái, đi vào trong tòa nhà cao tầng: “Thật là xúi quẩy, ra ngoài cũng gặp được một tên nghèo kiết xác, trên người còn có mùi chua nữa!” Sắc mặt Đường Ân sầm xuống, đang định trách mắng, nhìn thấy người phụ nữ này đã đi vào tòa nhà cao tầng, hoàn toàn không cho anh cơ hội. Có điều anh đã nhớ kỹ bộ dạng người phụ nữ này rồi, dù sao cũng trang điểm đậm y như yêu tỉnh, người ta có muốn quên cũng rất khó.
Một đường đi thẳng vào tòa nhà cao tầng, Đường Ân nhìn hai bên một lượt, lập tức đi thẳng đến quầy phục vụ, nhìn người đẹp gương mặt mỉm cười trong đó, cười nói: “Tôi lên tầng tám mươi tám, phiền cô thông báo một câu!” “Tâng tám mươi tám sao?” Một giọng nói kinh ngạc vang lên.
Đường Ân quay đầu lại, liếc nhìn một cái, chính là người phụ nữ trang điểm dày đặc vừa nãy, điều này khiến sắc mặt Đường Ân hơi lạnh đi.
“Tâng tám mươi tám là nơi loại người nào cũng có thể lên được sao? Dựa theo sắp xếp cấp E, bảo anh ta xếp hàng ở đây đi chứ!” Người phụ nữ cười lạnh.
“Sắp xếp cấp E sao?” Đường Ân cười lạnh một tiếng, lớn như vậy, còn chưa từng xếp hàng bao giờ. Nhất là khi đến nơi có tài sản nhà mình, còn phải xếp hàng nữa sao? Nếu quả thật xếp hàng còn chưa tính, còn lấy ra sắp xếp cấp E nữa sao? Trong tài sản về tài chính của nhà họ Đường, đều đã được quy định rõ ràng bằng văn bản, dựa theo thân phận địa vị của người thăm hỏi, cho bọn họ xếp hàng theo cấp bậc. Việc sắp xếp này từ cấp A cho đến cấp E, chia làm năm cấp bậc. Đường Ân là cấp E, nói trắng ra là cấp bậc thấp nhất, chỉ cần có người của cấp A, B, C, D đến đây, cho dù còn đến muộn hơn anh, cũng sẽ tự động được xếp lên trước anh.
“Được rồi, quản lý Tiết!” Người của quầy phục vụ cười khẽ không nói thêm gì nữa.
“Cấp E cũng coi như là đánh giá anh cao rồi đấy…’ Tiết Bạch cười lạnh, xoay người đi.
“Tiểu Bạch, nhanh lên nào, nếu không lát nữa sẽ lỡ việc mất!” Từ phía xa, thanh niên vừa nãy đã xuống xe, vẫy tay nói với Tiết Bạch: “Chấp nhặt với loại người thấp kém này làm gì? Vô duyên vô cớ tự hạ thấp thân phận của mình…” “Thấy chướng mắt thôi…” Tiết Bạch nói, bước vào thang máy, còn lạnh lùng nhìn về phía Đường Ân.
Trong lòng Đường Ân tức giận, nhưng mà người phụ nữ này đã bước vào thang máy rồi.
“Thưa anh, mời anh đến khu vực xếp.
hàng của cấp E để chờ đợi…” Người đẹp trong quầy phục vụ mỉm cười, không nói thêm gì nữa, chẳng qua trên mặt vẫn lộ ra một nụ cười giêu cợt nhàn nhạt.
Đường Ân vất vả lắm mới kiềm chế được phẫn nộ trong lòng mình, gật đầu cười lạnh: “Được, vậy thì xếp hàng cấp E đi, dù sao chuyện này cũng do các cô quyết định!” Người đẹp ở quầy phục vụ cười một tiếng, nhưng lại liếc mắt nhìn Đường Ân, không đi để ý đến anh nữa.
Đường Ân xoay người đi về phía khu vực xếp hàng cấp E, yên lặng ngồi xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt.
Lúc này, Tiết Bạch và Cảnh Kiếm đã bước vào thang máy, sắp lên đến tầng tám mươi tám.
Sắc mặt hai người đều trịnh trọng lên, nhìn không chớp mắt.
“Tiết Bạch, cô nói xem lần này-tổng giám đốc Đồng long trọng như vậy, rốt cuộc là vì chuyện gì?” Cảnh Kiếm thấy sắp đến nơi rồi, vội vàng dò hỏi.
Tiết Bạch bĩu môi: “Tôi nào có biết được? Có điều tôi nghe nói, hình như bên trên muốn phái người đến! Dù sao.
dựa vào thân phận của tổng giám đốc Đồng, người bình thường làm sao có thể khiến ông ta long trọng như vậy được chứ?” “Vậy cũng phải! Lần này chính là giám đốc khu quay về, đều là tinh anh trong tỉnh chúng ta…” Cảnh Kiếm nói một câu, có chút không kiềm chế được ni ôi nghe người ta nói, lần này ngay cả mười mấy người trong hội đồng quản trị cũng sẽ đến…” Tiết Bạch sửng sốt một lát, sắc mặt nghiêm túc.
Người của hội đồng quản trị, không phải người mà cô ta có thể so sánh được, lần này nhất định phải đối đáp thật cẩn thận, nói không chừng đến lúc đó còn có thể thăng chức một chút.
Tỉnh tỉnh…
Cuối cùng thang máy đã lên đến tầng tám mươi tám, hai người vội vàng bước đi nghiêm túc ra khỏi thang máy.
Vừa mới ra khỏi thang máy, hai người đều sững sờ, vừa nấy còn nói người của hội đồng quản trị cũng đến, bây giờ nào chỉ có người của hội đồng quản trị? Ngay cả những nhân vật cấp lão thành trước đây cũng đều đang ngồi bên trong.
Tiết Bạch vội vàng cười cười, chỉnh sửa lại trang phục trên người, ung dung bước vào.
Mấy nhân vật lão thành bên trong nhìn thấy hai người đều nở nụ cười: “Nhìn xem, tỉnh anh Tiết Bạch của khu chúng †a, thật sự là gương mặt như tiên kìa!” Mọi người mở miệng cười.
Tiết Bạch cười khẽ, sắc mặt cung kính.
Cho dù là bất kỳ ai đang có mặt ở đây tùy tiện nói một câu thôi, cũng có thể làm cho bốn, năm năm phấn đấu này của cô ta trôi theo dòng nước, cho nên lúc này nhất định phải cẩn thận đáp lời.
Đồng Quân Hựu đứng giữa sảnh lớn, liếc mắt nhìn hai người, sau đó hơi chần chừ nói: “Ngồi đi!” Tiết Bạch và Cảnh Kiếm gật đầu, tìm một vị trí khuất nhất, ngồi xuống.
Đồng Quân Hựu chần chừ, nhìn đồng hồ: “Không phải chứ, giờ này hẳn là phải đến rồi mới đúng!”.
“Đúng là nên đến rồi, đã hẹn là chín giời” Thư ký đứng bên cạnh mở miệng.
Trong mắt Đồng Quân Hựu lộ ra vẻ nghi ngờ, sau đó nói: “Gọi điện thoại cho.
quầy phục vụ, hỏi xem có ai tên là Đường Ân đến đây không…”