Chương 223 Bùi Hạc?
Sao Bùi Hạc lại trở thành Chủ tịch của Đầu Tư Tài Chính?
Đồng Quân Hựu đâu? Nếu Bùi Hạc trở thành Chủ tịch, vậy Đồng Quân Hựu đi đâu rồi?
Sắc mặt Lý Vân Phong tái nhợt, sợ hãi nhìn Bùi Hạc phía trên, “` lábkhông YY W ở Lý Viện ở bên cạnh siết chặt tay, cả người đều run rẩy.
“Chào mọi người, tôi là Bùi Hạc, từ hôm nay sẽ đảm nhiệm chức Chủ tịch của Đầu Tư Tài Chính!” Bùi Hạc ngồi trên ghế đầu, bình tĩnh gật đầu.
Bên dưới lập tức dâng lên sóng to gió lớn, mọi người đều mở to mắt nhìn chảm chằm Bùi Hạc.
“Bùi Hạc, sao cậu có thể ở đây?” Lý Viện đứng lên đầu tiên, chỉ vào anh ta: “Cậu dựa vào cái gì mà ở đây? Tổng giám đốc Đồng đâu? Tổng giám đốc Đồng đi đâu rồi?”
Sắc mặt Bùi Hạc hờ hững, ngẩng đầu nhìn bà ta: “Đây cũng là điều tôi muốn nói! Mọi người, tôi đã nhận được tin tức, Đồng Quân Hựu muốn lợi dụng Kim Địch mưu sát ngài Rodin, hơn nữa còn chuyển tài sản đi, đã bị cục cảnh sát lập án điều tra rồi! Từ giờ trở đi, hội đồng quản trị đã loại trừ Đồng Quân Hựu..”
“Không thể nào!” Lý Viện khó tin lắc đầu, sắc mặt tái mét.
Bùi Hạc lạnh lùng nói: “Có phải hay không thì bà có thể tự trao đổi với cục cảnh sát! Hơn nữa, tôi cần phải nhắc nhở mọi người, Đầu Tư Tài Chính sẽ dốc sức phối hợp điều tra ở cục cảnh sát. Nếu có người dám giấu diếm thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Cậu… cậu nghĩ mình là ai?” Lý Viện rống to đứng lên: “Cho dù Tổng giám đốc Đồng không có ở đây, cũng không tới lượt cậu ngồi ở vị trí này. Cậu là người của Vương Thị Nữ và Tập đoàn Trung Ân, cậu dựa vào cái gì ngồi ở chỗ này?”
“Đúng vậy, dựa vào cái gì?”
“Bùi Hạc, anh và chúng tôi hoàn toàn không phải người cùng đường…”
Các cấp cao của Đầu Tư Tài Chính đều đứng lên, nhìn chằm chằm Bùi Hạc như hổ rình mồi.
“Chỉ dựa vào việc tôi có cổ phần, ok?” Lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói lạnh lùng, Đường Ân cất bước đi vào, hờ hững nhìn thoáng qua mọi người ở đây, giơ tài liệu trong tay lên: “Vương Thị Nữ chúng tôi có hai mươi lăm phần trăm cổ phần của Đầu Tư Tài Chính, bây giờ đã là cổ đông lớn nhất của nơi này, được rồi chứ?”
Dứt lời, cả phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh.
Hai mươi lăm phần trăm cổ phần?
Đường Ân lấy được hai mươi lăm phần trăm cổ phần của Đầu Tư Tài Chính từ lúc nào?
“Chắc hẳn mọi người cũng hiểu rõ sự đặc biệt của Đầu Tư Tài Chính, tôi là người của nhà họ Đường..” Đường Ân lạnh lùng lên tiếng, đảo mắt nhìn mọi người: “Tôi có quyền tiếp nhận nơi này! Nếu không phục, có thể lập tức rời khỏi đây. Tôi sẽ dựa theo hợp đồng nhà họ Đường ký lúc trước lấy đi quyền lợi tức của bất kỳ ai!”
Dứt lời, phòng họp càng yên tĩnh hơn, vì những người thế hệ cũ đều biết thân phận của Đường Ân. Hơn nữa trong tay anh có hai mươi lăm phần trăm cổ phần, tuyệt đối không phải con số nhỏ, cũng không thể nào là giả được.
“Còn nữa, Đồng Quân Hựu có một vài vốn xoay vòng, cần phải điều tra rõ ràng, bây giờ tạm dừng tất cả kế hoạch đầu tư lúc trước!” Đường Ân lạnh nhạt nói.
Lý Viện lập tức ngã ngồi trên ghế, sắc mặt hơi trắng bệch.
Đôi mắt Lý Vân Phong trở nên trống rỗng, cả người mơ hồ, giống như không còn chút sức lực nào vậy.
Tạm dừng? Hai người vẫn chưa lấy được tiền từ trên tay Đồng Quân Hựu đâu, nếu tạm dừng, có phải chuyện này sẽ thất bại không? Lúc trước cổ phần công ty của hai người cũng đều bán ra với giá thấp, lỗ không ít tiền, chỉ trông cậy vào Đồng Quân Hựu có thể bù tiền cho bọn họ sống lại. Lúc này dừng hết toàn bộ đầu tư? Không phải đang đòi mạng hai người sao?
Đường Ân đứng bên trên vẫn mang nét mặt lạnh nhạt: “Sau này, người phụ trách của Đầu Tư Tài Chính là Bùi Hạc, nếu mọi người còn có gì nghi ngờ có thể tự đến tìm tôi, ai không phục có thể đến nhà họ Đường kháng án..”
Bên dưới không ai nói gì, nhưng sắc mặt đều rất khó coi.
Đường Ân xoay người ra khỏi phòng họp, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Lúc này, Lý Viện mới tỉnh táo lại, vẻ mặt phức tạp. Chỉ mới mấy ngày trôi qua, Đường Ân đã nắm được quyền chủ động rồi? Ngay cả Đồng Quân Hựu cũng bị anh ép đi? Sớm biết vậy, lúc trước đã không đứng về phía Đồng Quân Hựu, bây giờ hay lắm, rõ ràng ông ta là một con hổ giấy!
Không được! Cổ phần bán ra với giá thấp lúc trước đã phải lỗ nhiều như vậy, nếu không lấy được vốn thì sẽ lỗ đến thê thảm luôn. Tuy từng có mâu thuẫn với Đường Ân, nhưng anh chỉ là một chàng trai nhỏ chưa hiểu sự đời, bây giờ nghiêm túc nói xin lỗi, nịnh hót mấy câu, nói không chừng có thể vãn hồi tình thế.
Nghĩ đến đây, Lý Viện vội đứng lên đi ra ngoài.
Không ít người nhìn qua, nhưng đa số đều không quen bà ta, cho nên không quan tâm nữa.
Lý Vân Phong thấy Lý Viện đi ra ngoài, trong lòng lập tức tính toán, vội vàng đuổi theo.
Ra khỏi phòng họp, Lý Viện ổn định lại tâm trạng, nở nụ cười cứng đờ đi về phía Đường Ân: “Tổng giám đốc Đường, tôi thật sự không ngờ Đồng Quân Hựu lại có thể là người như vậy..”
Đường Ân nghe thấy giọng nói phía sau, cau mày quay đầu lại, nhìn thấy Lý Viện và Lý Vân Phong lần lượt chạy tới, đáy mắt loé lên chút chán ghét.
“Tổng giám đốc Đường, lúc trước tôi đã cảm thấy Đồng Quân Hựu là một người không đáng tin cậy… Lý Viện cười gượng: “Nửa đêm cứ ép tôi bán cổ phần, nếu không, chác chắn tôi sẽ đứng về phía cậu!”
“Vậy sao?” Đường Ân cong môi, nghiêng đầu nhìn bà †a: “Thật ra bà có bán hay không cũng chẳng liên quan đến tôi, nhưng bán cũng tốt, tôi thu mua hết cũng không tệ “Đúng thế..” Lý Viện cười gượng: “À Tổng giám đốc Đường, gần đây tôi…
“Gần đây tốt nhất bà nên cách xa tôi một chút, tôi nhìn thấy bà là phiền..” Đường Ân lạnh lùng nhìn bà ta, thật sự có cảm giác chán ghét phát ra từ sâu trong lòng.
Lý Viện cứng đờ người, cười gượng: “Tổng giám đốc Đường, tôi cảm thấy mình còn có thể lấy về công ty kia, tôi ra giá cao thu mua cổ phần, chúng ta hợp tác nhé…”
“Bà mua không nổi đâu!” Đường Ân cười nhạt, cay nghiệt nói: “Cút!”
Lý Viện hơi sửng sốt, cắn môi dưới của mình, trái tim như rơi vào hầm băng. Đường Ân này hoàn toàn không phải chàng trai trẻ cái gì cũng không biết, mà là một tên thù dai mài Lúc này, bà ta thậm chí còn muốn chết luôn cho rồi, công ty của mình lớn như vậy lại bán ra cổ phần với giá thấp, bây giờ lỗ đến mất cả vốn.
Sắc mặt Lý Vân Phong thay đổi, anh ta còn nhớ lúc trước ở cửa lầu Như Ý, Đường Ân hỏi anh ta sẽ hối hận không, anh ta lại còn dứt khoát nói không! Bây giờ anh ta rất muốn nói hối hận nhưng đã muộn rồi.
Đường Ân không thèm nhìn bọn họ nữa, xoay người biến mất trong hành lang, chỉ để lại hai người sắc mặt tái nhợt.
“Chị Lý, phải làm sao đây?” Lý Vân Phong không biết làm sao dò hỏi.
Lý Viện khẽ thở dài: “Phải làm sao à? Còn có thể làm sao chứ? Chúng ta tính toán sai hết rồi! Đi thôi, rời khỏi thành phố Giang, không bảng chúng ta đến Thượng Hải phát triển đi, đừng để ý tới Đồng Quân Hựu cái gì nữa..”
Lý Vân Phong run rẩy, cảm thấy khó mà thở nổi, khó khăn lắm mới gầy dựng được giang sơn ở thành phố Giang, bây giờ lại mất hết vì sự ngu xuẩn của mình!
Trời gây họa còn tránh được, tự gây họa không thể sống!
Lúc này, Đồng Quân Hựu mà hai người vẫn quan tâm đã lái xe thương vụ tới bên ngoài một căn biệt thự.
Ông ta biết rõ, nếu lần này không thể thành công, vậy chỉ có thể chết ở thành phố Giang này thôi.
“Đến rồi, ở ngay bên trong, đi..” Đồng Quân Hựu nhanh chóng xuống xe.
Ở sau xe, bà Thẩm hôn mê, trong túi trước người lóe lên ánh sáng màu đỏ, chớp loé chớp loé, cực kỳ khó thấy.