Chương 181
“Dượng, dượng muốn làm gì?” Kỷ Du Du hoảng hốt la lên, co người vào trong góc, sợ sệt nhìn cảnh này.
Trương Hán đã bò lên giường, cười bỉ ổi: “Du Du à, lúc trước dượng cũng không ngờ con lại xinh đẹp thế, dù sao con ở trong thành phố cũng bị người ta ngủ rồi, thêm dượng cũng chẳng sao đâu, chắc chắn dượng sẽ yêu thương con thật tốt.”
“A… Ông đừng có tới đây!” Kỷ Du Du sợ hãi tới mức liều mạng kêu to.
“Mày còn dám kêu?” Ông ta nổi giận, không ngờ Kỷ Du Du bình thường nhát gan lại phản kháng dữ dội vì chuyện này như thế, vội vàng tát một cái: “Ai cho mày kêu? Ai cho mày kêu hả?”
Chát chát chát…
Kỷ Du Du bị đánh đến trước mắt biến thành màu đen, sợ tới ôm chặt lấy mình, nước mắt liên tục rơi xuống.
“Tự tìm đường chết! Ở trong thành phố không biết đã ngủ với bao nhiêu người rồi, ở chỗ tạo còn giả vờ trung trinh nữa hả? Đừng tưởng ông đây không biết, mấy ngày nay mày trở về tao đã biết mày giống mẹ mày năm đó rồi, chắc chắn là bị người trong thành phố ngủ chán, sau đó xem như chiếc giày rách mà ném đi, mày cho rằng tạo không nhìn ra sao? Ở trong thành phố cho người ta thì được, cho dượng mày thì không được hả?” Trương Hán nắm lấy cổ tay Kỷ Du Du, kéo cô ta tới, tiện tay xé áo cô ta: “Hôm nay ông đây muốn ngủ với mày, tao muốn xem ai có thể ngăn cản được?”
“Dượng… đừng mà, tôi xin ông tha cho tôi đi.” Kỷ Du Du khóc rống, bảo vệ áo lót trên người mình.
“Xin tạo? Nếu xin tao thì cho tao thoải mái một chút ..” Ông ta tát tới một cái, kéo cô ta ra.
“Đừng.” Kỷ Du Du khóc nức nở, từ nhỏ đến lớn cô ta đều sống ở đây, tuy di ba mình khắt khe, thinh thoảng dượng cũng đánh cô ta, nhưng chưa từng làm chuyện thể này.
Kỷ Du Du không biết, lúc trước cô ta luôn đeo mặt nạ, ông dượng này thấy mụn mủ trên mặt cũng ghét bỏ. Hơn nữa sau khi lên đại học vẫn luôn không về, một năm nay cô ta cũng có khí chất hơn. Vì thế khiến Trương Hán bắt đầu có hứng thú.
“Trương Hán, ông đang làm gì đó?”
Lúc này, Lý Thành Hồng nghe thấy tiếng kêu gào trong phòng đã dẫn con gái chạy về.
Ông ta quay đầu lại, nhìn thấy bà ta, nét mặt lập tức trở nên dữ tợn: “Cô ta quyển rũ ông đây, chẳng lẽ ông đây còn phải nhịn sao? Nuôi nhiều năm như thế ngủ với ông đây một đêm cũng không được à? Dù sao đã sắp trở thành người của nhà địa chủ Lý, không ngủ thì phí!
“Ông buông ra.” Lý Thành Hồng hơi tức giận.
“Dì ba cứu con với…” Kỷ Du Du lớn tiếng khóc.
“Cút ngay! Con mẹ nó, còn lo chuyện bao đồng nữa ông đây giết chết mày.” Trương Hán đá bay bà ta đi.
Lý Thành Hồng té ngã dưới đất, mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Mẹ!” Trương Dĩnh vội đỡ bà ta dậy.
“Dì ba..” Kỷ Du Du sợ tới mức trốn vào trong góc.
“Có kêu dì ba của mày cũng vô dụng!” Trương Hán rống giận, nghiến răng nghiến lợi kéo cô ta qua.
Sắc mặt Lý Thành Hồng thay đổi, nhìn vào mặt Kỷ Du Du nhổ nước miếng, hung ác chỉ vào cô ta: “Kỷ Du Du, vào thành phố hơn một năm, mày còn học được cách quyến rũ chồng người khác há? Chuyện mày làm thì mày chịu đi!”
“Tôi không có!” Kỷ Du Du khóc lớn lên.
Lý Thành Hồng xoay người kéo con gái mình rời đi.
Kỷ Du Du lập tức trở nên tuyệt vọng và sợ hãi, lúc này Trương Hán cũng hiểu ra, cười lớn: “Đồ dâm đãng, tao xem mày còn tìm được ai nữa?”
“Đừng..” Kỷ Du Du thét chói tai.
Âm thanh này xuyên qua cửa phòng, vang vọng ra tới bên ngoài. Ân Nhị đứng ngoài sân, nghe thấy tiếng đó thì lấy làm kinh hãi, đẩy Trương Liên đang chặn trước cửa ra xông vào trong.
“Anh làm gì đấy?” Sắc mặt Trương Liên thay đổi: “Ba, có người vào nhà!”
Ân Nhị không thèm quan tâm quá nhiều, đá văng cửa phòng ra, đúng lúc nhìn thấy Trương Hán đang xé áo Kỷ Du Du.
“Ông muốn chết à!” Anh ta nghiến răng gào thét, sau đó xông lên.
Trương Hán quay đầu lại thấy Ân Nhị, thoáng hoảng “Mày là ai?”
Anh ta đạp một cước lên đũng quần của Trương Hán, khiến ông ta đụng thắng vào cửa, sau đó túm lấy tóc ông ta đập lên khung cửa.
“Cô Kỷ!” Ấn Nhị không có thời gian để ý tới Trương Hán, vội vàng nhìn thoáng qua Kỷ Du Du.
Chỉ liếc mắt một cái, anh ta cảm thấy tức điên.
Cả người cô ta đều là vết thương, có máu loãng đông lại thành vảy, nhìn cực kỳ đáng sợ. Nhất là mu bàn tay của cô ta, bên trên gần như đều là thịt nát.
“Sao lại..”
“Ân Nhị..” Kỷ Du Du nhận ra Ân Nhị, khóc nức nở, duỗi tay muốn nắm lấy tay áo anh ta.
“Đừng lo..” Hốc mắt anh ta đó lên.
“Mày muốn chết à.” Trương Hán đã đứng dậy, cảm thấy dưới đũng quần có cảm giác đau đớn khó nhịn, chỉ sợ là gần như bị phế rồi: “Trương Liên, mau đi gọi người, gọi người của địa chủ Lý tới đây, cứ nói có người muốn cướp con dâu của bọn họ!”
Ân Nhị nghiến răng đá lên người ông ta, khiến ông ta ngã ra khỏi phòng,
“Mày dám động vào tao? Mày dám động vào tao hả?” Trương Hán giận dữ rống lên. “Có Kỷ, chúng ta đi..” Hai mắt Ân Nhị ươn ướt, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi như anh ta, nhìn thấy một cô gái nhỏ bị đối xử như thế cũng cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân, mấy người nhà địa chủ Lý mới rời đi, bây giờ lại chạy ngược về.
Trong mắt Ân Nhị loé lên ánh sáng lạnh lẽo, xông ra ngoài, rút một con dao găm từ chỗ mắt cá chân, chém thắng vào người trước mặt.
Một dao vung ra, Trương Liên sợ tới tái mặt, nhưng trong mắt người như Ân Nhị, cậu ta chỉ là một con cừu non.
Một dao đâm thẳng vào bụng cậu ta.
“Trương Liên!” Trương Hán trợn mắt kêu to.
“Trương Liên! Con tôi!” Lý Thành Hồng cũng hoảng sợ.
“Đánh chết nó, địa chủ Lý, nó muốn giành con dâu của ông, không mau đánh chết nó đi?” Trương Hán thấy địa chủ Lý không nhúc nhích, vội vàng kêu lên.
“Đánh chết nó, nó dám làm con tôi bị thương, tôi muốn nó phải chết.” Lý Thành Hồng dữ tợn chỉ vào Ân Nhị, kinh hãi kêu lên.
Đùng đùng đùng…
Lúc này, ba tiếng súng vang lên trong sân, như muốn bắn nổ cả bầu trời.
Lúc địa chủ Lý giơ tay, Ân Nhị đã nhanh chóng tránh né, nhưng hai phát súng khác vẫn bắn trúng anh ta. Tuy là súng tự chế của nông thôn, nhưng sức bắn vào người cũng không hề yếu.
“Än Nhị…” Kỷ Du Du trợn to mắt.
“Dám giành người của ông đây? Ông đây giết chết mày!” Địa chủ Lý thở hổn hển đạp lên đầu Ân Nhi, súng tự chế cũng nhằm lên đầu anh ta.