Chương 127.
Người đàn ông này rất cao lớn, cũng rất anh tuấn, nhưng khuôn mặt lạnh lùng kia như đang đeo một cái mặt nạ vậy, khiến người ta chỉ nhìn một cái đã cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
“Giơ tay lên!” “Tôi là Bùi Hạc..” Bùi Hạc lên tiếng, thản nhiên nhìn qua chiếc xe, sau đó giơ hai tay lên.
“Anh muốn làm gì?”“Tôi chí đi ngang qua thôi..” Bùi Hạc nói xong thì từ từ lùi về sau; “Thật xin lỗi, tôi ở đây..” ‘Vừa lên tiếng, xe cảnh sát áp tải Tiết Bạch và Cảnh Kiếm ở sau cùng bị người mở cửa từ bên ngoài, sau đó nhân viên cảnh sát cũng bị ném thảng ra ngoài xe.
Brừm brừm…
Xe cảnh sát khởi động, sau đó nháy mắt đi xa.
“Ai? Ai dám cướp kẻ tình nghỉ?” “Đuổi theo.” Bùi Hạc vẫn giơ tay như cũ, lùi từng bước về phía sau, khuôn mặt lạnh lùng chợt mỉm cười, xoay người chui vào.
trong xe.
Cảnh Kiếm và Tiết Bạch trên xe cảnh sát như bị xổi một chậu nước lạnh vậy.
Bị người cướp đi rồi! Cuối cùng Cảnh Kiếm cũng nhận ra khi nãy mình như đang khoác lác, anh ta hoàn toàn không đoán trước được, cũng không thể tưởng tượng đến điều này. Nếu ở trong tay cảnh sát, có lẽ bọn họ vẫn còn đường sống, nhưng sau khi bị cướp đi, e rằng bọn họ đừng mong được sống nữa.
Brừm brừm…
Xe cảnh sát lái nhanh đi, rồi chẳng mấy chốc đã dừng lại.
Mấy người áo đen đang đứng yên canh giữ mở cửa xe, lôi Tiết Bạch và Cảnh Kiếm đang hoảng hốt ra ngoài, sau đó đội khăn trùm đầu cho hai người, xoay người lên một chiếc xe khác, nghênh ngang rời đi.
Trái tim Tiết Bạch đã nhảy lên tới tận cổ họng, biết chắc hôm nay mình thật sự toi đị ! Cảnh Kiếm cũng đang run rẩy, tuy còn muốn an ủi Tiết Bạch, nhưng thật sự không có can đảm này.
Xe chạy nhanh khoảng nửa tiếng rồi từ từ dừng lại.
Tiết Bạch bị người kéo lảo đảo đi vào khách sạn, sau đó lôi vào phòng.
Lúc này, tiếng kêu rên đau đớn vang lên bên tai cô ta, khiến cô ta sợ đến run rẩy. Tiết Bạch có thể cảm nhận được tiếng kêu thê thảm kia đến từ Cảnh Kiếm.
Cuối cùng cũng được tháo khăn trùm đầu xuống.
Cô ta bị đẩy ngã dưới đất, sợ hãi kêu lên một tiếng, ngọn đèn mờ tối trong phòng chiếu rọi lên mặt cô ta khiến nội †âm cô ta chấn động.
Sau một lát, Tiết Bạch lập tức nhìn rõ cảnh trong phòng.
Cảnh Kiếm đã bị người ta đánh gãy hai chân nằm dưới chân cô ta không ngừng kêu thảm, sắc mặt tái nhợt.
Đến lúc này, anh ta cũng không nói muốn bảo vệ Tiết Bạch nữa, anh ta biết đến bản thân anh ta cũng khó mà giữ được. Có một người phụ nữ ngồi cách anh ta không xa, cô ta đã khóc đỏ hai mắt, khuôn mặt ướt đẫm, trong đôi mắt mang theo tuyệt vọng. Ở cách người phụ nữ đó không xa là một người đàn ông hai mươi mấy tuổi đang nảm, cả người đều là máu tươi, hô hấp khó khăn! Doãn Ngang! Diệp Khiêm Tuyết! Tiết Bạch lập tức nhận ra bọn họ, không ngờ hai người lại thê thảm như thết “Giám đốc Tiết… chúng ta lại gặp mặt rồi?” Trong phòng vang lên một giọng nói như ma quỷ.
Giám đốc Tiết run lên, lúc này mới nhìn thấy một người ngồi trên sofa cách đó không xa. Sắc mặt người này không được tốt lắm, u ám đến cực kỳ đáng sợ, nhưng cô.
ta vẫn nhận ra đó là Đường Ân.
‘Vào khoảnh khắc nhìn thấy anh, cả người cô ta như bị Chương 1 tiì phối trả giá xối một thùng nước lạnh, không nhịn được mà run rẩy.
“Giám đốc Tiết, gặp nhau mà không chào hỏi sao?” Đường Ân từ từ đứng lên, trong tay anh còn cầm một con dao, lưỡi dao đang nhỏ máu.
Tiết Bạch kinh hãi kêu lên, sợ tới rụt người lại: “Cậu đừng tới đây… cậu đừng tới đây..” Anh từ từ tiến lại gần, nụ cười xấu xa trên mặt ngày càng tươi hơn: “Bây giờ cô né tránh tôi như thế sao?” Cơ thể cô ta vẫn đang run rẩy.
Đường Ân nâng con dao trong tay lên, nhẹ nhàng võ xuống mặt cô ta: “Hình như cô… rất sợ hãi?” “Cậu… Đường..” Tiết Bạch run rẩy, khóc nức nở: “Cật Đường, t‹ xin lỗi cậu, là tôi không đúng, tôi sai tôi không nên làm như vậy…” Anh mím môi cười: “Biết sai rồi à?” “Tôi biết sai rồi, xin cậu cho tôi một cơ hội ..” Cô ta vội vàng xoay người, hai chân nhữn ra, bịch một tiếng quỳ xuống.
Đường Ân dừng lại, cười rất ấm áp: “Biết sai rồi thì nên nhẹ nhàng đúng không? Đưa tay cô ra đây..” ‘Sắc mặt Tiết Bạch hơi thay đổi: “Cậu Đường.” “Đưa ra..” Giọng nói của anh đã ngày càng lạnh lùng hơn.
Cô ta nuốt một ngụm nước miếng, từ từ đưa tay ra.
Ánh sáng trảng loé lên, lưỡi dao đã cắt xuống.
“A..“ Tiết Bạch đau đến gào khóc kêu to, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp kia đã vì đau đớn mà trở nên dữ tợn.
Đường Ân nghiêng đầu nhặt bàn tay bị đứt của cô ta lên, xoay người nhìn về phía Cảnh Kiếm.
Cảnh Kiếm nhịn đau, liên tục lùi về sau, sợ tới mặt tái mét.
Anh ta tận mắt nhìn thấy một bàn tay của Tiết Bạch bị chém đứt, bây giờ anh ta không còn suy nghĩ bảo vệ cô ta nữa, chỉ muốn chạy nhanh ra khỏi nơi này. Nhưng nụ cười như ma quỷ của Đường Ân như đang tuyên bố, hôm nay anh ta hoàn toàn không thể rời khỏi đây được.
Đường Ân tiến lên một bước, giãm lên tay anh ta, lưỡi dao chém xuống.
Một dao này, nhanh, chuẩn mà tàn nhãn, chặt tay phải Cảnh Kiếm xuống.
Anh ta gào khóc, lăn lộn dưới đất như phát điên.
Diệp Khiêm Tuyết trong phòng như lấy lại tinh thần từ trong mê man, nhìn động tác này của Đường Ân, đồng tử co lại: “Cậu Đường, tôi xin cậu, cậu tha cho tôi một mạng đi.. cậu muốn tôi làm gì cho cậu cũng được!” Đường Ân sâu xa nhìn cô ta một cái, xoay. người kéo cửa phòng khách sạn ra.
Bùi Hạc đi vào từ bên ngoài, khom người đứng một bên.
“Cậu Đường!” Đường Ân lại xoay người đi tới trước mặt Doãn Ngang, vì mất máu nên anh ta đã ngất xỉu rồi.
“Trượt chân té lầu đi..” Đường Ân mím môi nói Bùi Hạc gật đầu, vung tay ra phía sau, lập tức có người đi đến kéo Doãn Ngang dậy.
Anh ta tỉnh táo lại chút ít, vẻ mặt sợ hãi: “Cậu Đường, tôi… tha cho tôi đi…” Còn chưa nói xong, người của Doãn Ngang đã bị ném ra khỏi cửa sổ.
Đường Ân nhìn Diệp Khiêm Tuyết.
Cô ta vội vàng đi tới, níu ống quần anh nói: “Cậu Đường, cậu tha cho tôi đi, tôi không dám nữa… tôi thật sự không dám nữa đâu…” Đường Ân đá bay cô ta: “Giữ lại cái mạng này cho cô! Cô sống có tác dụng hơn chết nhiều!” Bùi Hạc không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.
“Đuổi cô ta về Tập đoàn Doãn Thị..” Đường Ân xoay người ném lại một câu, sau đó nhìn Tiết Bạch và Cảnh Kiếm ở một bên khác.
Thật ra bây giờ tinh thân của Diệp Khiêm Tuyết đã gần như sụp đổ, cho dù cô ta còn sống cũng khó chịu hơn cả chết đi. Cứ như thế đưa cô ta đến Tập đoàn Doãn Thị, coi như nhắc nhở bọn họ.
“Cậu Đường, xử lý hai người kia như thế nào?” Bùi Hạc nhìn Tiết Bạch và Cảnh Kiếm.
Tiết Bạch đã đau đến ngất đi, còn Cảnh Kiếm thì cuộn mình, mồ hôi lạnh liên tục chảy ra trên trán.
Đường Ân nheo mắt, trong lòng đã có quyết định.