Chương 233
Với tư duy của Đường Ân, đương nhiên có.
thể nghĩ đến Bùi Hạc hỏi vấn đề như vậy đương nhiên là nhắm vào vương quốc Ám Dạ.
“Hơi tò mò!” Bùi Hạc trả lời thật lòng.
“Sớm muộn gì anh cũng sẽ biết thôi!”
Đường Ân không trả lời trực tiếp, cũng không nói với anh ta Bùi Hạc chần chừ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu xoay người rời đi.
Một mình Đường Ân đứng ở cuối hành lang đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt dần bình tĩnh trở lại Tiếng bước chân lộc cộc vang lên sau lưng anh.
Roger tươi cười khom người chào Đường Ân: “Vương của tôi, Roger chúc mừng ngài đã thành công!”
Đường Ân không quay đầu lại, vẫn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Dẹp cái vẻ mặt đó.
của anh đi, cẩn thận tôi cho anh chôn thây.
ở chỗ này luôn!”
Nụ cười trên mặt Roger cứng đờ: “Chuyện đã xử lý xong rồi, có phải bây giờ tôi có thể rời khỏi rồi không? Ngài cũng biết đất, tình hình của bên Milan văn chưa rõ rà chuyện tôi cần làm vẫn còn rất nhiều”
Đường Ân xoay người, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Anh thật khiến tôi thất vọng! Đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ hành động của Đường Uý ư?”
“Đường Uý chết tiệt kia thật sự giống như: một con hồ ly xảo trá vậy, tôi thật sự không thể xác định được bước đi tiếp theo của cô †a! Nhưng tôi biết Milan sắp rơi vào tay cô †a rồi, tôi cần lập tức đi qua sắp xếp..”
Roger cười gượng giải thích: “Ngài cũng biết đấy, tôi vẫn luôn tự làm những chuyện ngài yêu cầu, không hề lười biếng chút nào cải”
“Được, anh đến Milan đi, để Rodin ở lại, sau khi hoàn thành hạng mục này thì bảo anh ta nghĩ cách thoát thân!” Đường Ân ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Hy vọng hành trình đến Milan của anh sẽ thuận lợi..”
“Cảm ơn ngài, vương của tôi..” Roger cúi người, sau đó xoay lưng nhẹ nhàng rời đi.
Đường Ân nhìn bóng lưng anh ta rời đi, khoé miệng dần cong lên: “Một Vương, hai Tước, bốn Chủ và tám Sứ Đồ… Roger, anh chiếm cái chức Tước của vương quốc Ám Dạ này thật sự khiến tôi rất thất vọng…”
Vương quốc Ám Dạ là át chủ bài trong tay anh, hơn nữa là một con át chủ bài thần bí nhất. Nếu không phải Đồng Quân Hựu từng.
bước ép sát, có lẽ anh cũng sẽ không để vương quốc Ám Dạ ra tay.
Nếu đã ra tay thì anh cũng không định giấu nữa, với thực lực của vương quốc Ám Dạ bây giờ, thật sự đã có xu hướng hoàn thiện.
Có l rồi?
cũng đến lúc để mài giữa mũi nhọn Cả hôm nay, Đường Ân đều ở lại trong bệnh viện, lúc gần tối lại kiểm tra cho Kỷ Du Du một lần, phát hiện cô cũng không có vấn đề gì lớn, anh mới dẫn cô xuất viện.
Về đến biệt thự gần đại học Thành phố Giang, anh pha một ly cà phê đặt trên đầu giường của Kỷ Du Du, sau đó xoay người đi về phòng sách.
Trong khoảng thời gian này, Đường Ân làm chậm trễ việc học rất nghiêm trọng, đã xuất hiện hiện tượng rớt lại phía sau rồi. Tuy anh có lý do tin rằng trường học sẽ cho mình chút ưu đãi, nhưng quan trọng ở chỗ trường học sắp khai giảng!
Đường Ân lấy một quyển sách chuyên ngành ra, vừa mới mở sách, cửa phòng sách đã được mở ra.
Một người đàn ông cao to chừng một mét tám mấy đi vào.
Người đàn ông này để đầu đinh, gần năm mươi tuổi, trên người mặc áo khoác da màu đen, vẻ mặt nghiêm túc, tựa như không có chuyện gì có thể khiến ông ta có cảm xúc.
Lang Thanh Cương!
Đồng tử của Đường Ân hơi co lại, nổi da gà khắp người. Anh hoàn toàn không ngờ Lang Thanh Cương lại có thể đến đây, lại còn yên ĩnh không chút tiếng động đi vào phòng.
sách? Điều này khiến tim anh đập thịch một cái, vô thức híp mắt lại.
Từ nhỏ anh đã quen Lang Thanh Cương, biết người này luôn đi bên cạnh ông nội. Ai cũng nói nhà họ Đường có hai người lợi hại nhất, một người là Đại quản gia của nhà họ Đường, một người là Lang Thanh Cương của đội giám sát nhà họ Đường.
Sự đặc biệt của Lang Thanh Cương là ông †a rất có quyền uy ở nhà họ Đường, hơn nữa còn là người đáng tin cậy tuyệt đối của ông.
nội, được xem là một người cầm thượng phương bảo kiếm.
Có thể làm được như thế ở một gia tộc lớn như nhà họ Đường, có thể tưởng tượng được đội giám sát đã cống hiến những gì.
“Cậu chủ, tôi có vài chuyện muốn hỏi cậu!”
Lang Thanh Cương đứng trước bàn của Đường Ân, hai tay tự nhiên rũ xuống, ánh mắt lạnh lùng như một con cá sấu: “Theo tôi biết, giữa Đồng Quân Hựu và cậu chủ vẫn luôn có mâu thuần, nhưng tôi muốn biết trong hai người ai ra tay trước…”
Đường Ân tựa người trên ghế: “Đồng Quân Hựu ra tay trước!”
“Vậy chuyện lấy đi Đầu Tư Tài Chính, cậu chủ nên giải thích thế nào?”
Đường Ân cười: “Chẳng lẽ Đội trưởng Lang không biết mấy công ty tôi đầu tư bị Đồng Quân Hựu áp chế sao? Hay không biết Internet Vân Phong và Kiến trúc Hưng Thái đều đã nằm trong tay ông ta? Ông ta ra tay, chẳng lẽ tôi phải nhịn ư2 Đây là đạo lý gì vậy?”
“Thế chuyện giết người..”
Anh thầm thấy căng thắng, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh chất vấn: “Chắng lẽ nhà họ Đường không biết chuyện tôi bị người ta ám sát vào trung tuần tháng sáu ư? Đồng Quân Hựu bắt cóc bạn gái tôi, chẳng lẽ Đội trưởng Lang cũng không biết?”
Lang Thanh Cương nhìn chằm chằm Đường Ân: “Cậu nên biết không được phép.
nội chiến…
“Sự thật là tôi đã bị người ta đối phó, còn Đội trưởng Lang lại ở đây chất vấn tôi..
Đường Ân kìm nén cơn giận.
“Được, tôi biết rồi!” Lang Thanh Cương bình tĩnh gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại, tiếng bước chân dần đi xa Đường Ân thở phào nhẹ nhõm, trên trán đã thấm ướt mồ hôi.
Cao thủ!
Trước khi không luyện nội công, anh chỉ có thể cảm giác Lang Thanh Cương là Diêm.
‘Vương mặt sắt, bây giờ lại có thể cảm giác.
được uy thế bình tĩnh và động tác lặng yên không tiếng động của ông ta.
Người như thế thật sự rất đáng sợi Đường Ân cất sách đi, xoay người đi lên lầu, phát hiện Lang Thanh Cương cũng không làm gì Kỷ Du Du và Sầm Hạ, ít nhiều gì cũng thở phào một hơi.
Anh đã không còn lòng dạ đọc sách nữa rồi, dứt khoát chơi đùa với Sầm Hạ một lát rồi dỗ cô bé ngủ.
Sáng hôm sau, anh ăn bữa sáng cùng Kỷ Du Du và Sầm Hạ, sau đó dẫn hai người xuống lầu, lái xe đi tới tiệm Châu báu Kỷ Thị Nữ.
Lúc đầu tiệm đồ ngọc chỉ là suy nghĩ bất chợt mà thôi, không ngờ rằng sau đó được.
ông cụ Thẩm ủng hộ. Nghe nói sau triển lãm đồ ngọc lần trước, Châu báu Kỷ Thị Nữ có thể xem như bỗng nhiên nổi tiếng, bây giờ làm ăn rất phát đạt.
Từ sau khi tiệm này khai trương, Đường Ân vẫn chưa đến đây lần nào, cho nên bây giờ muốn qua xem thử.
Đúng lúc này, một chiếc Mercedes dừng lại trước cửa Châu báu Kỷ Thị Nữ.
Thẩm Như Mẫn lạnh lùng xuống xe, sắc mặt rất khó coi Lương Thành cũng nôn nóng bước xuối dỗ dành cô ta: “Không phải Đội trưởng Đỗ đã nói rồi ư? Đó đều là quyết định của cha vợ, chúng ta có thể làm sao được? Theo anh thấy, em đừng để ý đến chuyện này nữa, mấy ngày nay anh đã nghe ngóng rồi, đồ trong tiệm đồ ngọc này khá ổn, anh vào chọn một món cho em, xem như quà sinh nhật của mấy ngày nữa luôn..”