Mục lục
Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 270

Team xin lỗi đã nhầm chương, chúc các bạn vui vẻ!

Đoàn Cẩm Trình đâu?

Người này muốn tìm Đoàn Cẩm Trình?

Ai vậy?

Trong sàn nhảy nhất thời yên tĩnh lại, cả đám người dõi mắt nhìn về phía Đường Ấn, trên mặt lộ ra vẻ tò mò, đồng thời, cũng lộ ra vẻ thương hại.

Đoàn Cẩm Trình ở Ma Đô này, đơn giãn cũng là một sự †ồn tại có thể trấn ắp một phương.

Trước đây khi còn chưa rời khỏi Ma Đô, Đoàn Cẩm Trình đã là cậu chủ số một ở Ma Đô, hành động thủ đoạn độc ác, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Trong thời gian ngắn khi người này rời khỏi Ma Đô, rố ràng Ma Đô đã trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Ngay vào lúc này, một nhân vật như ác ma lại quay về từ nước ngoài, hơn nữa trong.

một bữa tiệc, đánh cho một nhà kinh doanh của thành phố Giang đến mức chưa rõ sống chết.

Người như vậy, tính cách như vậy, còn có ai dám chọc vào chứ?

“Đoàn Cẩm Trình đâu?”

Đường Ân khẽ ngẩng đầu, bình tĩnh nói.

“Anh định làm cái gì hả, cũng không xem xem mình có đức hạnh gì, đòi tìm cậu Đoàn sao?” Trong đám người, có một tên mập mạp chạy ra, chỉ vào Đường Ân: “Cậu có thể gọi thẳng tên của cậu Đoàn như vậy sao?”

Xoet…

Một ánh sáng lạnh lóe lên, tên mập mạp vừa nãy còn đang gào thét, ánh mắt đã trợn to. Có một cây phi đao.

cắm trên bụng anh ta, phi đao này gần như cắm sâu vào.

bụng dưới, trong nháy mắt máu chảy ra khắp nơi.

“A… Giết người rồi!”

“Giết người rồi…”

Trong bữa tiệc vang lên tiếng thét chói tai sợ hãi, từng giọng nói như muốn xé rách cổ họng, lại thêm những người sắc mặt hoảng sợ vội vàng lùi ra đằng sau.

Bàn ghế xung quanh bị người ta xô ngã một mảng lớn, cảnh tượng trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Tên mập vừa mới mở miệng kia đã ngã trên đất, tuy không chết ngay, nhưng một lát nữa thì khó nói!

Trên sân thượng tầng hai, Doãn Ngưng Phù nhìn chằm chằm cảnh tượng này, trong đôi mắt dâng lên vẻ căng thẳng.

Không phải cô ta chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng qua không ngờ được đối phương lại ra tay độc ác như vậy, hoàn toàn không có ý định dây dưa.

“Đoàn Cẩm Trình đâu?” Giọng nói của Đường Ân vẫn lạnh lùng như trước.

Trong lòng mọi người sợ hãi, rối rít lùi lại.

“Nếu anh muốn tìm Đoàn Cẩm Trình, vậy e rằng đến nhầm chỗ rồi!” Doãn Ngưng Phù cố ép bản thân mình bình tĩnh, nắm chặt nắm tay. Cô ta biết rõ người đang đứng giữa sàn nhảy chính là người đã giết anh trai mình, mình quay về là để trả thù, để trả thù người này.

“Tôi hỏi một câu cuối cùng, Đoàn Cẩm Trình đâu!”

Đường Ấn nâng tay lên, chai rượu vỡ trong tay anh nhìn qua cực kỳ chói mắt.

“Chàng trai này, tôi nghĩ anh vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình, buổi khiêu vũ này do cô Doãn tổ chức, nếu muốn †ìm Đoàn Cẩm Trình, e rằng anh đã tìm nhầm chỗ rồi!

Chúng tôi không biết Đoàn Cẩm Trình có thể đến đây hay không, nhưng anh gây chuyện ồn ào ở đây như vậy, e rằng không tốt cho ai cả đâu?’ Một người đeo mắt kính gọng vàng từ tận sâu trong sàn nhảy bước ra: “Hơn nữa cho dù chúng tôi biết Đoàn Cẩm Trình ở đâu, tại sao chúng tôi lại phải nói cho anh biết chứ?”

Đường Ân hơi nhíu mày, trong đôi mắt lạnh lùng như băng giá.

Rào ào ào ào…

Lúc này, một đám người từ ngoài cửa tràn vào.

Nghiêm Ngũ dẫn theo hơn hai trăm người, trong nháy mắt đã bao vây toàn bộ bữa tiệc.

Bữa tiệc lần này không đông người cho lắm, đại khái có khoảng ba mươi, năm mươi người, lúc này hai trăm người cầm theo vũ khí xông vào, bao vây toàn bộ hội trường chật như nêm, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài được.

“Vì tôi dẫn theo người đến đây, có thể nói cho tôi biết được không?” Đường Ân liếc mắt nhìn người đeo mắt kính gọng vàng kia.

Sắc mặt Phàn Tây Lâm hơi thay đổi, nhìn vũ khí trong tay hai trăm người kia, sắc mặt cực kỳ u ám.

Đường Ân bước từng bước một về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm Phàn Tây Lâm, khi đến gần Phàn Tây Lâm, nâng chai rượu trong tay lên, khiến mảnh vỡ pha lê sắc nhọn nhẹ nhàng xẹt qua gò má Phàn Tây Lâm: “Nói cho tôi biết… Đoàn Cẩm Trình ở đâu!”

“Tôi… Tôi không biết!” Phàn Tây Lâm cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.

“Không biết sao?” Đường Ân nhếch miệng lộ ra nụ cười, hơi rút chai rượu pha lê lại, sau đó phập một tiếng đâm vào bụng Phàn Tây Lâm.

“A…” Phàn Tây Lâm rên lên một tiếng, sốt ruột vội vàng ôm bụng, lảo đảo lui về sau, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

“Không biết à? Không biết thì tại sao anh lại muốn đứng ra?” Đường Ân quét mắt nhìn Phàn Tây Lâm, hơi ngẩng đầu lên.

Những người xung quanh đều toàn thân run rẩy, cả đám người sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không dám lên tiếng.

Người này là ai vậy? Tại sao còn đáng sợ hơn cả ác ma thế? Vừa đến đã tổn thương đến tên mập nhà họ Hàn, sau đó lại đâm cậu hai nhà họ Phàn bị thương, chẳng lẽ người này không sợ không thể đi ra khỏi Ma Đô hay sao?

Doãn Ngưng Phù đứng trên tầng hai, sắc mặt trắng.

bệch, nắm chặt đế ly rượu, cũng mơ hồ hơi hơi run rẩy.

“Xách cô ta xuống đây…” Đường Ân nhẹ nhàng dặn dò.

Nghiêm Ngũ bên cạnh dẫn theo ba, bốn người, đã xông lên tầng hai, gương mặt Doãn Ngưng Phù lạnh lùng, hất Nghiêm Ngũ bên cạnh ra, một mình từ trên tầng hai đi xuống.

Viên Chỉ Am kéo một chiếc ghế rồi đặt xuống bên cạnh Đường Ấn.

Đường Ân ngồi xuống, sau đó ngửa đầu nhìn Doãn Ngưng Phù, anh biết cô gái trước mặt này có quan hệ với Doãn Ngang, cũng biết cô gái này là điểm quan trọng trong chuyện của Đinh Huyên, nhưng tạm thời Đường Ân vẫn chưa có ý định ra tay, dù sao Đoàn Cẩm Trình còn chưa xuất hiện.

“Anh nên biết, đây là xã hội có pháp luật!”

“Xã hội có pháp luật sao? Vậy khi các cô đối phó Đinh Huyên, có nghĩ đến việc có pháp luật không?” Đường Ân ngước mắt lên.

“Đó là Đoàn Cẩm Trình gây ra..” Gương mặt Doãn Ngưng Phù lạnh lùng.

Đường Ân đứng dậy, đột nhiên nắm chặt tóc cô ta, đập mạnh vào ghế dựa.

Bốp một tiếng, trước mắt Doãn Ngưng Phù biến thành màu đen, trên trán đã xuất hiện một vết rách rất lớn, máu tươi từ trên trán chảy xuống, đến mức khiến cô ta khó mà mở được mắt ra.

“Anh dám động đến tôi… Doãn Ngưng Phù quay đầu, còn định nói mấy câu độc ác.

Đường Ân đá lên mặt Doãn Ngưng Phù, giãm nghiền hung dữ: “Gọi điện thoại cho Đoàn Cẩm Trình…”

“Anh…” Doãn Ngưng Phù há to miệng, phát ra âm thanh hơi mơ hồ.

Đường Ân hơi nhún chân, đã giãm cho gương mặt cô ta thay đổi hình dạng, đến tận giờ phút này Doãn Ngưng Phù mới phát hiện ra, người đàn ông này dường như không sợ trời không sợ đất, hơn nữa đứng trước mặt nhiều người như vậy, lại định ra tay giết cô ta.

“Gọi thoại cho Đoàn Cẩm Trình!” Đường Ân hạ thấp giọng nói thêm một câu.

Doãn Ngưng Phù mở to hai mắt, cắn răng, cảm thấy trong lòng có phần sỉ nhục, một tay chật vật lấy điệt thoại di động ra, bấm một dãy số: “Đường Ân đến rt Đường Ân thấy cô ta đã gọi được điện thoại, đá Doãn Ngưng Phù sang bên cạnh, ánh mắt quét một vòng ra phía xa.

Mọi người trong bữa tiệc sợ đến mức câm như thóc, cũng không dám mở miệng.

“Đường Ân!” Doãn Ngưng Phù gục xuống mặt đất, một †ay ôm trán, hung dữ nhìn chằm chằm Đường Ân, khóe miệng chảy máu tươi: “Anh có biết không? Hôm nay chính là cái bẫy được đặt ra cho anh, từ giây phút khi anh bước vào Ma Đô, là để đối phó anh đấy! Trước đây anh giết anh trai tôi, không ngờ đến có một ngày thế này đúng không? Anh cảm thấy hối hận chưa? Đã gọi điện thoại xong rồi, các anh cứ đợi chết đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK