Chương 271
Toàn bộ sàn nhảy đều vang vọng tiếng gào thét độc ác của Doãn Ngưng Phù.
Gương mặt Đường Ân lạnh lùng, chậm rãi ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Doãn Ngưng Phù trước mặt. Giờ phút này, những biểu hiện của Doãn Ngưng Phù cũng không khiến Đường Ân cảm thấy phẫn nộ chút nào, ngược lại lại khiến Đường Ân cảm thấy cô †a cũng hơi đáng thương.
Đây thật sự là một cải bẫy, hơn nữa oòr đối phó với Đường Ấn, nhưng Đoàn Cẩm Trình vốn dĩ không ở đây, chỉ ném Doãn Ngưñg Phù ra ngoài.
Nói thật, Doãn Ngưng Phù cũng chỉ là mồi nhử, cho dù thật sự bị Đường Ân giết thì người sau lưng Doãn Ngưng Phù cũng không cảm thấy đáng tiếc.
“Anh… Anh sẽ chết ngay thôi! Không đến mười phút nữa, sẽ có người đến trừng phạt anh, anh tuyệt đối sẽ không đi ra khỏi quán rượu này được đâu!” Doãn Ngưng Phù phát ra âm thanh bén nhọn.
Ánh mắt Viên Chỉ Am lạnh lẽo, cũng kiềm chế xúc động muốn xông lên đánh người của mình.
Đường Ân gác chân trái lên, bắt đầu nhầm mắt thư giãn.
“Đường Ân…” Doãn Ngưng Phù cảm giác được sự bình tĩnh của Đường Ân, lại thấy được vẻ khinh thường trong mắt anh, lập tức rống lên: “Anh đừng ở đây giả vờ giả vịt, chẳng có ích gì đâu…”
Đến tận giờ phút này, mọi người ở đây đều biết được, người này chính là Đường Ân.
Đường Ân!
Cái tên này đã vang vọng trong giới Ma Đô một thời gian tất dài rồi, chưa ai được nhìn thấy bản thân Đường Ân, cũng không biết anh trông như thế nào. Lúc này lại đột nhiên gặp được, cho dù là ai cũng sẽ căng thẳng. Hơn nữa Đường Ân không hổ danh là làm cho người ta sợ hãi, vừa ra tay đã vang dội như vậy.
“Anh phải chết… Anh nhất định sẽ chết trong tay tôi Trong sảnh sàn nhảy, chỉ có một mình Doãn Ngưng Phù kêu gào vang vọng, những người còn lại không hé ra một câu.
Doãn Ngưng Phù không ngừng gào thét, không ngừng rít gào, nhưng mà thời gian trôi qua, giọng nói càng lúc càng yếu ớt, càng ngày càng mệt mỏi. Vì thời gian trong chốc lát, đã mười mấy phút trôi qua rồi.
Mười mấy phút sau, Đoàn Cẩm Trình vẫn không đến!
Lúc này, mọi người dường như đã hiểu ra điều gì, mà Doãn Ngưng Phù cũng đã suy nghĩ rõ ràng chuyện gì đó, sắc mặt trắng bệch.
Đường Ân chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người, cuối cùng nhìn về phía Doãn Ngưng Phù.
Sắc mặt Doãn Ngưng Phù hoàn toàn thay đổi, không kiềm chế được hơi run rẩy, cô ta có thể cảm giác được rõ ràng, lửa giận của Đường Ân đã hoàn toàn trút hết ra ngoài, chỉ sợ mình nói sai một câu thôi, e rằng cũng sẽ phải chịu tai họa ngập đầu.
“Không đến rồi!” Đường Ân mím môi, cúi người nói: “Cô có cảm thấy cô chỉ là một con tốt thí mạng không? Thật là kẻ khiến người ta thương hại… Loại người như cô, hoặc có lẽ là nhà họ Doãn các cô, chẳng qua chỉ là công cụ để Đoàn Cẩm Trình thăm dò lửa giận của tôi mà thôi, mà hoàn toàn không phải người chủ mưu thiết kế cái bẫy này!”
Doãn Ngưng Phù sợ đến mức toàn thân run rẩy, thân thể không ngừng lùi về sau, cũng không dám liếc nhìn Đường Ân một cái. Vừa nãy còn mắng chửi ghê tởm, lúc này lại hoảng sợ đến mức độ này, biểu hiện của Doãn Ngưng Phù khiến cho tất cả mọi người cảm thấy hơi buồn cười.
“Trong vòng ba ngày, bảo người nhà họ Doãn và nhà họ.
Đoàn, dẫn theo cô và Đoàn Cẩm Trình đến trang viên Vân Đỉnh quỳ xuống xin lỗi tôi, nếu không các người không chịu nổi lửa giận của tôi đâu… Đường Ân để lại một câu, xoay người đi ra ngoài cửa.
Đoàn Cẩm Trình không đến, đây là điều mà Đường Ân không ngờ đến, cũng may anh ta không chạy thoát được. Cho dù anh ta chạy trốn thì cũng còn nhà họ Đoàn ở đây!
Mọi người có mặt nhìn chäm chăm Đường Ân rời đi, lúc này vẻ sợ hãi trong mắt mới tan đi.
Ma vương này cuối cùng cũng đi rồi!
Ra khỏi cửa quán rượu, Đường Ân ngẩng đầu lên, khóe mắt lóe ra sự hung ác.
Ba ngày!
Chỉ cho bọn họ ba ngày, nếu ba ngày sau không có kết quả, vậy cả Ma Đô này đều phải đối mặt với lửa giận của anh.
“Đến tòa nhà cao tầng Vân Đỉnh!” Đường Ân lên xe, nhẹ giọng dặn dò.
Nghiêm Ngũ gật đầu, chỉ huy đội xe, đi thẳng đến tòa nhà cao tầng Vân Đỉnh.
Bên trong tòa nhà cao tầng Vân Đỉnh, Hàn Tư Vũ vừa mới quay về.
Dọc đường ởi rất hấp tấp, gần như không có ý định dừng lại. Vừa nãy vốn dĩ đang đứng bên ngoài bữa tiệc hít thở không khí trong lành, không ngờ lại nhận được điện thoại của bà cô, bảo cô ta nhanh chóng đi tới tòa nhà cao tầng Vân Đỉnh.
Hàn Tư Vũ cũng không nghĩ ra, người cô ngày thường vẫn luôn bày mưu tính kế, lại có chuyện gì mà khiến cô †a phải lo lắng quay về như vậy.
Đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc ra, Hàn Tư Vũ nhìn thấy Hàn Kỳ đang tựa vào cửa sổ, dù Hàn Kỳ đã hơn bốn mươi tuổi nhưng dáng người được chăm sóc.
cực kỳ tốt. Nhìn từ đẳng sau có thể nhận ra dáng người nóng bỏng, cùng với một góc nghiêng như mộng ảo.
Hàn Tư Vũ bước đến: “Có chuyện gì mà cô bảo cháu quay về gấp thế ạ?”
“Sửa soạn đi, lát nữa đi với cô gặp một người rất quan trọng!” Hàn Kỳ nói xong, quay đầu lại: “Tâm quan trọng của người này còn quý giá hơn cô gấp trăm nghìn lần, cháu tuyệt đối không được thể hiện tính cách kiêu ngạo hàng ngày, phải tỏ ra thật khiêm tốn, sau này cháu sẽ nhận được ích lợi to lớn!”
“Là ai vậy ạ? Quan trọng đến mức đó sao?” Hàn Tư Vũ khó hiểu, không ngờ được thế mà Hàn Kỳ lại nói ra những câu như vậy. Trong hiểu biết của cô ta, cô mình là sự tồn tại không chịu thua kém bất kỳ người đàn ông nào, toàn bộ Ma Đô này, người khiến bà ta khen ngợi có thể đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay sao lại có một người ghê gớm như vậy đến đây chứ?
“Cháu cứ dựa theo lời cô nói mà làm đi!’ Hàn Kỳ không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày.
“Được!” Hàn Tư Vũ không dám phản bác lại.
“Trước tiên đi xuống dưới, bảo những người phía dưới không được phép lười biếng…” Hàn Kỳ vẫy tay.
Hàn Tư Vũ gật đầu, xoay người đi ra ngoài cửa.
Lúc này, đội xe của Đường Ân vừa vặn dừng lại bên ngoài cửa tòa nhà cao tầng Vân Đỉnh.
“Có cần tôi đi lên với anh không?” Viên Chỉ Am dò hỏi.
Đường Ân lắc đầu, xuống xe bước vào tòa nhà cao tầng Vân Đỉnh. Toàn bộ đội xe giữ nguyên đội hình, dừng ngay tại chỗ, không có chút ý định di chuyển.
Đường Ân đi thẳng qua sảnh lớn, ấn thang máy, sau khi cửa thang máy mở ra, đã nghe thấy tiếng bước chân lanh lảnh vang lên sau lưng.
Đường Ân quay đầu nhìn lại, hơi sửng sốt, anh nhìn thấy Hàn Tư Vũ đúng lúc cũng bước vào thang máy. Khi Hàn Tư Vũ nhìn thấy Đường Ân cũng sửng sốt một lát, trong mắt cô ta lộ ra vẻ ghét bỏ.
Ấn tượng của Hàn Tư Vũ với Đường Ân là ở cửa bữa tiệc sau khi nhìn thấy kẻ không biết lễ phép này, miệng cô ta phát ra tiếng hừ nhẹ, thuận tay bấm số tầng rồi nghiêng sang bên cạnh.
Đường Ân liếc mắt nhìn số bấm, đúng là tầng mà mình muốn đi, dứt khoát không làm động tác dư thừa nào nữa.
Hàn Tư Vũ thấy Đường Ân ngơ ngác đứng bên cạnh, vẻ chế giễu trong mắt lại càng đậm hơn, lúc ở cửa bữa tiệc vẫn còn kiêu ngạo như vậy, lúc này tại sao lại biến thành chim cút rồi hả? Chẳng lẽ khi có người đứng bên cạnh thì mới có chút can đảm hay sao? Ngay bây giờ chỉ có một mình, ngay cả can đảm bấm số tầng cũng không có sao?
Hàn Tư Vũ vẫn luôn phản cảm với những người như vậy, bĩu môi liếc mắt, lẩm bẩm một câu: “Đúng là đồ nhà quê hèn nhát…”
“Cô nói cái gì?” Đường Ân nghiêng đầu nhìn cô ta.
Hàn Tư Vũ cười lạnh nói: “Anh bị điếc à? Tôi nói anh vừa không lễ phép lại vừa nhát gan!”