Kiến trúc điện phủ này chỉ có bảy tầng, xây dụng theo tiêu chuẩn bình thường nhất của Tiên Giới, không phải là trôi nối trên không, mà là đứng dưới mặt đất. Phong cách kiến trúc hết sức đơn giản, đặc điểm duy nhất chính là tầng trệt có bảy mươi hai gốc cột bằng bạch ngọc, chống đỡ cả tòa điện phủ này.
Cũng không ai dám nói điện phủ này là bình thường, tuy rằng bề ngoài của nó có vẻ cũ kỹ, nhưng quảng trường phía trước thật ra cũng không phải quảng trường. Chỉ là do phạm vi ngàn trượng xung quanh điện phủ không có kiến trúc nào khác tồn tại, chỉ có một ít cây cối hoa cỏ làm cảnh, ngoài ra trống trải hoàn toàn, cho nên nhìn như một quảng trường.
Trong thành Thiên Phủ này tấc đất tấc vàng, đường phố bên ngoài hận không thể tìm được một khu đất trống làm nhà ở. Nhưng nơi đây là trung tâm phồn hoa nhất, bên ngoài điện phủ trong phạm vi ngàn trượng lại không tồn tại một kiến trúc nào. Chỉ bằng vào điếm này, cho dù điện phủ xưa cũ nhưng cũng lộ vẻ huy hoàng vô kể. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Dư Tắc Thành xuống xe, không nói nửa lời, lấy một Tiên tệ ném ra.
Một tiếng keng trong trèo vang lên, Tiên tệ bay thành hình cầu vồng, sau đó rơi vào túi tiền của thiếu niên. Dư Tắc Thành đi về phía điện phủ kia.
Thiếu niên thấy vậy giật mình kinh hãi, thông thường lộ trình như vậy chỉ thu một, hai Tiên tệ Đồng, khách nhân hào phóng có thể thường thêm một. hai Tiên tệ Đồng nữa, nhưng chắc chắn sẽ không cho một Tiên tệ Hoàng Kim như vậy, đây là phần thường lớn nhất mà y từng nhận được.
Thiếu niên không nhịn được, buột miệng kêu to:
- Khách nhân, nhiều quá...
Dường như Dư Tắc Thành không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi tới. Thiếu niên như bừng tỉnh ngộ, cắn môi đứng yên tại chỗ.
Sau khi Dư Tắc Thành xuống khỏi Phi Thiên Tiên Luân, trong túi hắn còn mười ba Tiên tệ, bỏ ra ba Tiên tệ đóng phí cư trú trong thành ba tháng, vừa rồi thường cho thiếu niên một Tiên tệ, còn lại chín Tiên tệ.
Đây không phải Dư Tắc Thành muốn làm đại gia hào phóng, mà lúc xuống tiên xa, hắn phát hiện ra trong vài góc của quảng trường, có một ít người đang chú ý quan sát khách nhân tới đây.
Dư Tắc Thành dùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật dò xét, phát hiện ra những người này lặng lẽ truyền hình ánh khách nhân, ngồi tiên xa loại nào, tới tầng thứ nhất của cổ Tiên tổng hội Thập Gia điếm.
Cổ Tiên tổng hội có mười cửa hàng độc quyền bán thiết bị dụng cụ cổ Tiên. Thậm chí cửa hàng bán dụng cụ cổ Tiên tốt nhất ở Huyền Đài Bình Dục Thiên, cũng phải tới Cố Tiên tổng hội thuê cửa hàng kinh doanh, có thể thấy thế lực bọn họ hùng mạnh tới mức nào.
Mục đích của Dư Tắc Thành chính là bọn họ, bọn họ lưu ý khách nhân ngay từ bên ngoài như vậy, mình phải làm một cử chỉ hào phóng. Đê cho bọn họ nghĩ rằng người này không thiếu tiền, như vậy lúc bán Vô Gian Thái Điệp, chưa nói tới chuyện giá cả, mình đã chiếm ưu thế ba phần.
Còn về thiếu niên kia, nếu đã nhận được một Tiên tệ mà vẫn rời đi, vậy thiếu niên này tầm mất hạn hẹp, không làm được chuyện lớn.
Nếu y ở lại chờ mình, bất kể là vì muốn kiếm thêm Tiên tệ hay vì muốn cảm tạ mình, coi như thiếu niên này tâm chí không nhỏ, có thể dùng được. Mình mới vừa tới vùng này, nếu như có được địa đầu xà như y làm thủ hạ. mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Dư Tắc Thành chậm rãi đi đến trước điện phủ, quan sát qua không khỏi gật gật đầu. Thì ra cái gọi là bảy mươi hai gốc cột bằng bạch ngọc, không ngờ lại là bày mươi hai Bạch Kim Cự Long. Chúng hóa thành cột. bất động chống đỡ tòa điện phủ thật lớn này.
Tiến vào Cổ Tiên tổng hội, trên đại điện có một tấm biển thật lớn, chữ viết trên đó không phải là Cổ Tiên tổng hội, mà là tám chữ "vương hầu tướng tướng, trữ hữu chúng hồ?" (công hầu khanh tướng, đâu cứ phải là con dòng cháu giống?)
Tám chữ này nét bút cứng cáp hiên ngang, lộ ra khí thế bất khuất oai hùng. Đây là trụ sở của Cổ Tiên, dù là Tiên Linh bình phàm nhất cũng có thể chế tạo ra Tiên Linh vĩ đại nhất.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, đối với cổ Tiên hệ, Linh Tiên hệ, hai hệ cùng hệ thống chế tạo điều chế này, so ra Dư Tắc Thành thích cổ Tiên hệ hơn. Hắn thích tinh thần tự do bất khuất, không chịu phục của cổ Tiên hệ. Có thể sinh ra ta không bằng ngươi, nhưng chỉ cần ta cố gắng, nhất định có thể vượt qua ngươi.
Sau khi tiến vào cổ Tiên tổng hội, Dư Tắc Thành chọn cửa hàng. Bên trong tổng hội chỉ có mười cửa hàng, cửa hàng nào cũng giống như tổng hội, không lộ khí thế, phong cách cổ kính lâu đời. Nhưng Dư Tắc Thành biết rõ, tiền thuê nơi này đắt đỏ vô cùng, tiền thuê một cửa hàng như vậy trong một năm hẳn là không dưới trăm vạn Tiên tệ.
Dư Tắc Thành tiến vào một cửa hàng trong đó, chính là cửa hàng vừa rồi lén lút truyền hình ảnh của mình từ bên ngoài vào. Trong cửa hàng có một lão nhân áo dài, thái độ bình thản đứng trong đó, nhìn thấy Dư Tắc Thành tiến vào bèn nói:
- Xin hỏi khách nhân muốn mua gì?
Dư Tắc Thành ngó quanh một vòng, sau đó mới nói:
- Ta muốn bán một thứ.
Dứt lời bèn lấy trứng Vô Gian Thái Điệp ra, đặt lên quầy chưởng quỹ.
Nhìn thấy trứng Vô Gian Thái Điệp, ánh mắt lão nhân lập tức biến đổi, vội hòi:
- Ngài chờ một chút, ta sẽ đi gọi chưởng quỹ tới.
Dư Tắc Thành gật gật đầu. lão nhân tiến vào hậu đường, sau một lúc, một văn sĩ trung niên đi ra, khách sáo với Dư Tắc Thành vài câu, quan sát trúng Vô Gian Thái Điệp vô cùng cẩn thận.
Quan sát một lúc, y bèn hòi Dư Tắc Thành:
- Khách nhân muốn bán bao nhiêu vậy?
Dư Tắc Thành đưa lên ba ngón tay, chưởng quỹ nói:
- Ba vạn Tiên tệ, được, ta lập tức...
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Ba mươi vạn!
Văn sĩ trung niên lập tức buông trứng Vô Gian Thái Điệp xuống, cau mày nói:
- Ba mươi vạn đắt quá, hai mươi vạn được chăng?
Dư Tắc Thành nói:
- Ba mươi vạn, dứt khoát một giá.
Tuy rằng văn sĩ trung niên này cò kẻ mặc cả, nhưng vẻ mặt y vẫn vui vẻ. Hơn nữa y biết Dư Tắc Thành vừa xuống xe đã thưởng cho xa phu một Tiên tệ, là loại khách nhân xem thường Tiên tệ, cũng không dám ép giá quá mức.
Nhưng dù sao cũng phải ép giá đôi chút, không phải vì muốn tiết kiệm Tiên tệ, mà tránh cho khách nhân không nghi ngờ rằng mình bán với giá rẻ, sinh ra lắm chuyện. Cò kè mặc cả là năng lực cơ bản nhất của thương nhân, ắt phải như thế.
Hai người lại cò kẻ mặc cả thêm vài lần nữa. cuối cùng Dư Tắc Thành nói:
- Một lời dứt khoát, hai mươi sáu vạn. Tư cách một cư dân ở thành Thiên Phủ còn trị giá mười vạn. hà huống trứng Vô Gian Thái Điệp này.
Văn sĩ trung niên thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua lão nhân, ra lệnh:
- Lấy Tiên tệ ra đây.
Lão nhân gật gật đầu. xoay người tiến vào hậu đường lấy ra hai mươi sáu cái túi vài.
Dư Tắc Thành rót Tiên Khí. vào, trong mỗi túi như vậy chứa một vạn Tiên tệ. Hắn nhanh chóng đánh dấu bản ngã Tiên Khí của mình lên đó, sau đó thu số Tiên tệ này vào thân thể.
Sau đó Dư Tắc Thành cắt đứt mọi liên hệ giữa mình và Tiên Khí trong trứng Vô Gian Thái Điệp. Bản ngã Tiên Khí tiêu tan, trứng Vô Gian Thái Điệp này trở thành vật vô chủ, chưởng quỹ lập tức thu hồi. Hai bên nhìn nhau cười, ai nấy đều đạt được mục đích của mình, cảm thấy hài lòng với kết quả này.
Dư Tắc Thành nói:
- Chưởng quỹ, ta ở vùng đất nghèo nàn. tiên pháp trong gia tộc vô cùng ít ỏi. Ta muốn nhân cơ hội có chút Tiên tệ này để khổ tu một ít pháp môn tiên thuật, chẳng hay có thể chỉ giáo đôi lời?
Chưởng quỹ cười nói:
- ở Cổ Tiên tổng hội này là được, tuy rằng đây là cổ Tiên tổng hội, nhưng cũng có truyền thụ kiến thức cơ sở của các hệ tiên pháp khác, hai mươi sáu vạn Tiên tệ là đủ rồi.
- Ta đề cử ngài tới chỗ Thúy Ngọc Nương Tử ở Lục Lâu Thanh Nguyên Các tu hành. Nàng chính là phân thân hóa thân Bối nương tử của đệ tứ Thành chủ thành Thiên Phủ. Ngài có thể học được bàn lãnh thật sự ở chỗ nàng.
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Đa tạ.
Chưởng quầy nói tiếp:
- Hoan nghênh ngài sau này lại tới mua bán ở chỗ ta. về sau giá lâm cửa hàng ta, sẽ tính cho ngài 95%.
Mối mua bán vừa rồi sảng khoái, chưởng quỹ này cũng tỏ ra rộng rãi.
Thật ra nếu Dư Tắc Thành chậm rãi tìm kiếm người mua trứng Vô Gian Thái Điệp trong Cổ Tiên tổng hội này, tối thiểu có thể bán được năm mươi vạn Tiên tệ trở lên. Vô Gian Thái Điệp là Cổ Tiên tinh anh trong Tiên tộc, há phải là tiên trùng đơn giản.
Nhưng Dư Tắc Thành biết rõ gốc gác trứng Vô Gian Thái Điệp của mình, cơ hồ không thể ấp nở. Mang nó bán ra cửa hàng, chưởng quỹ sẽ không động vào đó, mà nhất định sẽ chạy chợt bán giá cao cho người khác để hưởng lợi.
Không biết sẽ qua tay bao nhiêu người, nhưng tối thiểu trong vòng mấy năm sẽ không khinh suất bán ra. Như vậy cho dù sau này sự việc bại lộ, lúc ấy đã là mấy chục năm sau, khi đó mình đã tới được Ma Di Thiên Cho nên hiện tại dù bán rẻ một chút nhưng lại hết sức an toàn.
Dư Tắc Thành ôm quyền cảm tạ, rời khỏi nơi này, chạy tới Lục Lầu Thanh Nguyên Các.
Bất quá cũng không phải có thể dễ dàng tiến vào nơi đó. Đầu tiên phải đăng ký tư cách Cố Tiên ở Cố Tiên tống hội này, sau đó giao nộp hội phí. xin được đào tạo chuyên sâu, như vậy mới có thể tiến vào cổ Tiên tổng hội.