Cho dù Dư Tắc Thành có Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, cũng bị lực lượng vô cùng khó hiểu này dẫn dắt cho lạc mất phương hướng, cuối cùng có thể ra khỏi Thái Huyền sơn hết sức thần kỳ, thật sự là không thể nào hiểu nổi.
Sau khi Dư Tĩnh Hân ra khỏi Thái Huyền sơn cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc:
- Có chuyện gì vậy, Đại ca, chúng ta đã đi ra ngoài, đây là Thái Huyền sơn ư?
Dư Tắc Thành lặng lẽ không nói gì.
Dư Tĩnh Hân lại nói:
- Đại ca, muội không cam lòng không có chút thu hoạch gì, chúng ta đi thử lần nữa, để xem rốt cục là có chuyện gì.
Dư Tắc Thành tỏ ra ngập ngừng một chút. Dư Tĩnh Hân không nói gì nữa, tiến vào Thái Huyền sơn. Dư Tắc Thành đành theo sau.
Lần này bọn họ vẫn đi vào cửa Tốn, sau khi tiến vào không phải là động băng như lần trước, mà là một sa mạc. Quả nhiên mỗi lần tiến vào, Thái Huyền sơn đều biến hóa.
Dư Tắc Thành quan sát vô cùng cẩn thận, đây chắc chắn không phải là huyễn thuật, cũng không phải là ảo cảnh, khắp nơi toàn là không gian chân thật. Dường như là một phần của thế giới khác bị na di tới nơi này, tạo nên địa hình biến hóa không ngừng.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua sa mạc, tiến sang một vùng đồi núi, sau đó là cánh đồng tuyết, núi cao, sông lớn, cuối cùng là một mảng rừng nhiệt đới, sau đó là đi ra cửa, rõ ràng là hai người bọn họ đã đi xuyên qua Thái Huyền sơn này một lần nữa, sau đó bình an trở ra mà không gặp phải nguy hiểm gì.
Sau khi đi ra, hai người ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không thể ngờ kết quả lại là như vậy. Dư Tĩnh Hân muốn đi lần nữa, Dư Tắc Thành lập tức giữ chặt nàng lại:
- Đừng vào nữa, Thái Huyền sơn là một trong Thập Đại Hiểm Địa, lại có thể để cho huynh muội chúng ta đi qua lại hai lần thuận lợi như vậy, đây đã là cơ duyên hết sức lớn lao. Chuyện này đã nói lên tất cả hết sức rõ ràng, chúng ta không cần đi nữa.
Mắt Dư Tĩnh Hân đỏ lên, bắt đầu rưng rưng lệ:
- Đây là do phụ thân chúng ta làm hay sao, là do người muốn chúng ta được bình an qua lại Thái Huyền sơn hay sao? Nếu vậy vì sao người biết chúng ta tới tìm, lại không chịu trở về cùng chúng ta, vì sao vậy?
Dư Tắc Thành nói:
- Không có vì sao gì cả, có lẽ là hiện tại người thân bất do kỷ, có lẽ hết thảy là ý trời, có lẽ chúng ta chỉ may mắn bao nhiêu đó thôi, có lẽ Thái Huyền sơn vốn là như thế, có lẽ...
- Tóm lại, bất kể cường giả đã giúp chúng ta qua lại Thái Huyền sơn hai lần bình an vô sự có phải là phụ thân chúng ta hay không, cũng không quan trọng. Quan trọng là người này không muốn gặp chúng ta, hơn nữa y hết sức hùng mạnh, có thể thay trời đổi đất, biến Thái Huyền sơn nguy hiểm trùng trùng thành đường cái bằng phẳng, rõ ràng là y bảo vệ chúng ta, chuyện này đã nói lên tất cả.
- Xét tới cùng là vì tu vi chúng ta không đủ, nếu chúng ta là Phản Hư Chân Nhất, là Tiên Nhân phi thăng, vậy không có gì che giấu được ta.
- Đi thôi, chúng ta hãy rời khỏi nơi này. Ta có cảm giác rằng cho dù người kia hùng mạnh thật, nhưng hai lần thay trời đổi đất vừa rồi đã vượt quá cực hạn mà y có thể khống chế. Bất kể có phải là phụ thân chúng ta, chúng ta cũng không nên phụ lòng tốt của người đó. Sau này thực lực chúng ta đại tiến, lúc ấy hãy trở về thăm dò Thái Huyền sơn này lần nữa.
Dư Tĩnh Hân gật gật đầu, đột ngột quay đầu lại hô to: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Phụ thân, con phải đi rồi, con sẽ trở lại, con sẽ tìm được người...
Thanh âm của nàng vang vọng khắp Thái Huyền sơn, sau đó hai người cùng ngự kiếm bay đi, rời khỏi Thái Huyền sơn.
Sau khi bọn họ rời đi, ở nơi cao nhất của Thái Huyền sơn có một bóng người xuất hiện, đứng dõi theo bọn họ rời khỏi. Người này tay cầm quạt lông, đầu chít khăn, vận trang phục tú sĩ, thoạt nhìn giống hệt như Dư Tắc Thành. Nhưng nếu quan sát kỹ lại sẽ thấy có điểm khác nhau giữa hai người. Khí thế của người này mênh mông như trời như biển, đáng sợ vô cùng.
Sau khi bóng người này xuất hiện, lại có bốn Yêu Cơ vô cùng xinh đẹp xuất hiện theo, có người là Cửu Vĩ Yêu Hồ, có người là Thiên Niên Hoa Yêu, có người là yêu ma Vực Ngoại. Các nàng cùng nói:
- Bệ hạ, hai người bọn họ đã rời khỏi Thái Huyền sơn.
Người nọ đáp:
- Đi đi, đi đi thôi, hãy cố sống tốt...
Một Yêu Cơ lại nói:
- Lang Phường động thiên, Cửu Khúc Viên Huyền, Bất Tử Thiên Địa đều phát ra thần niệm chất vấn. Bọn họ hỏi vì sao vô duyên vô cớ thay đổi thứ tự không gian chuyển hóa của Thái Huyền sơn?
Người nọ đáp:
- Ta muốn đổi thì đổi, nói với bọn họ không có giải thích gì cả.
Vừa dứt lời, thân thể người nọ thình lình biến hóa, trang phục tú sĩ dần dần biến thành một bộ áo giáp rắn chắc, tóc tai, mắt mũi bắt đầu thay đổi.
Bốn Yêu Cơ liếc nhìn nhau, chúng biết một người khác đã trở về.
Người nọ lại lên tiếng nói, lần này giọng nói khác hẳn:
- Có đáng hay không? Ngươi tranh đấu với ta bao nhiêu năm qua, không ngờ chỉ vì chuyện này, mất đi quyền khống chế thân thể mười năm, vậy có đáng không? Trong mười năm này, ngươi không thể nào chống lại ta.
Sau đó lại đổi sang giọng nói ban đầu:
- Ngươi không hiểu đâu, thật là đáng thương, cái này gọi là tình thân, vĩnh viễn ngươi cũng không hiểu được.
Bất chợt y xoay người, nhìn thoáng về phía biển mây mờ mịt. Tái kiến, các hài tử của ta, hy vọng các con có thể sống tốt hơn ta...
Dư Tắc Thành dẫn muội muội ra khỏi Thái Huyền sơn mây trắng mịt mờ, đang bay giữa không trung cũng quay đầu lại nhìn một cái. Dưới tác dụng của tình máu mủ, cái nhìn này của cả hai người dường như đã xuyên qua Thời Không, xuyên qua hết thảy, xuyên qua sinh tử, hai người nhìn nhau như vậy từ xa.
Chỉ trong nháy mắt, trên Thái Huyền sơn. ánh mắt kia chợt biến, trở thành một người xa lạ khác.
Dư Tắc Thành chợt cảm thấy hoảng hốt, dường như hiểu ra hết thảy, dường như biết được rõ ràng, nhưng dường như tất cả chỉ là hư ảo.
Sau cái nhìn này, dường như Dư Tắc Thành đã trở lại năm xưa, về tới ngôi nhà nhỏ của mình trong thành Lâm Hải. Mình đang ngồi trước đèn học bài, muội muội đang chơi đùa, mẫu thân đang may vá y phục cho mọi người, phụ thân đang ngồi cạnh chỉ bảo cho mình học tập. Cả nhà hết sức Hỏa thuận vui vẻ, tuy rằng cuộc sống không phải là giàu sang phú quý, nhưng lại ngập tràn hạnh phúc.
Sau cái nhìn này, bất giác nước mắt tuôn trào trên mặt Dư Tắc Thành, tuy rằng hết thảy như rõ ràng, nhưng cũng như là hư ảo. Có điều Dư Tắc Thành biết rõ, cho dù mình đi tới phương trời nào, sau lưng cũng có một bóng người ủng hộ mình, có thể làm tất cả mọi chuyện vì mình, thậm chí có thể hy sinh vì mình.
Hết thảy không cần phải nói, trong lòng cũng đã hiểu rõ ràng.
Dư Tắc Thành quay sang nhìn muội muội mình. Chuyện mà Dư Tắc Thành cảm nhận được, nàng cũng cảm nhận được, cũng lệ rơi đầy mặt như hắn.
Đây là huyết mạch, huyết mạch tương liên, là huyết thống, vĩnh viễn không thể nào chia cắt, là mối liên hệ huyết mạch không thể tách rời, là tình thân, là cảm tình vĩ đại nhất.
Trong khoảnh khắc này, thình lình Dư Tắc Thành có điều sở ngộ. Kim Đan trong Đan Điền hắn đột ngột quay cuồng, phân ra một đạo quang hoa, chiếu sáng khắp Đan Điền, sau đó tụ tập lại. Quang hoa này đỏ như màu máu, chúng gia nhập vào hàng ngũ bốn Giả Anh đang quay tròn xung quanh Kim Đan.
Điểm quang hoa màu máu ấy bắt đầu hấp thu lực Huyết Mạch trên người Dư Tắc Thành, tụ tập chân nguyên hùng hậu phát ra từ Huyết Cương Thần Quyết, dần dần biến hóa.
Chỉ trong thoáng chốc, mười tám cổ Tinh Ma Linh thình lình thoát khỏi thế giới Bàn cổ, dung hợp vào trong điểm huyết quang này thành một thể.
Dần dần tất cả huyết khí tụ tập lại, Hỏa thành hình người, có hình dáng một đứa trẻ. Đây là hóa sinh Nguyên Anh, đáng tiếc Nguyên Anh này trong trạng thái nửa thật nửa hư, đây chỉ là Giả Anh.
Bất quá Giả Anh này vừa thành, trong khoảnh khắc, trên người Dư Tắc Thành phát ra vô số cường quang, hào quang vạn đạo. Giả Anh này hóa hình thành công, cùng với bốn Giả Anh kia quay tròn xung quanh Kim Đan.
Dư Tắc Thành hít một hơi dài, thình lình Giả Anh chấn động một cái, bắt đầu hấp thu linh khí, một cơn lốc xoáy linh khí hình thành, khuếch tán ra mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm, vạn dặm. Cuối cùng cả Thái Huyền sơn đều nằm trong phạm vi hấp thu của cơn lốc xoáy linh khí này.
Tất cả linh khí đều bị hấp thu về chỗ này, khắp nơi trên không toàn là điểm điểm linh quang rực rỡ, vô cùng tận. Giả Anh của Dư Tắc Thành chậm rãi hô hấp, dao động linh khí đầy trời đột nhiên phát ra đủ loại hào quang, không trung dường như bị đốt nóng. Sau đó những loại hào quang này tập trung lại, ngưng kết trên thân thể Dư Tắc Thành. Chỉ trong thoáng chốc, trên không không còn cơn lốc xoáy linh khí nữa.
Những cơn lốc xoáy biến mất, linh khí trong phạm vi Thái Huyền sơn hoàn toàn tan biến. Thình lình một tiếng thét dài vang lên, vang vọng cả thiên địa, giống như tiếng sấm, khiến cho người ta không nhịn được, sôi trào khí huyết toàn thân. Chính là Dư Tắc Thành không nhịn được, cất tiếng rống dài.
Dư Tắc Thành hít sâu một hơi, Giả Anh kia lập tức chấn động, trên thân thể hắn vang lên những tiếng nổ lốp bốp như pháo, phát ra từ những khớp xương, lần này cũng có chừng một trăm lẻ tám tiếng nổ như vậy. Dư Tắc Thành chậm rãi mở to mắt, đã luyện thành Giả Anh của năm trong sáu loại lực Thiên Đạo, tiến thêm một bước quan trọng trong quá trình hóa Anh của mình.