Hắn đang ở trên chín tầng trời, trong Thanh Minh. Chính là trong trận chiến này, cả hắn cùng Vô Sinh lão tổ bị Tiên Giới hút đi, tới Tiên Giới sống hai năm.
Hết thảy chuyện trên Tiên Giới như giấc mộng, nhưng hết thảy đều đã xảy ra, nói theo hiện tại là sắp sửa xảy ra, cũng không phải là giấc mộng.
Hiện tại đám Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên vẫn còn đang ở Tiêu Hồn Hương chờ đợi tế luyện thần đan. Bất quá thần đan vĩnh viễn không thể nào luyện ra được, viên phế đan kia của Nhã Hương cũng sẽ hoàn toàn phế, không có nữa.
Chuyện này sẽ trôi qua như vậy, cuối cùng luyện chế thần đan thất bại, chín vị tiên tử sẽ không có nội chiến, cũng không có đại chiến giữa các Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, hết thảy đều chấm dứt trong êm đẹp.
Bất quá mình vẫn có nhiệm vụ, Thái Hư Đạo Đức, Độ Ách Hồng Liên sẽ dẫn theo vô số Tiên tộc đánh xuống Hiên Viên kiếm phái, sẽ xảy ra một trường huyết chiến.
Trước kia không có minh, không có chuẩn bị, hiện tại mình đã trở về, thế giới sẽ thay đổi, mình sẽ làm cho bọn chúng có đi mà không có về.
Dư Tắc Thành lặng lẽ mơ màng, xa xa Vô Sinh lão tổ thấy sắc mặt Dư Tắc Thành lúc xanh lúc đỏ, không nhịn được quát to:
- Diệt Độ Thần Quân, rốt cục ngươi còn muốn đánh nữa hay không?
Dư Tắc Thành lập tức hoàn hồn, nhìn thoáng qua Vô Sinh lão tổ trước mắt, buông tiếng than dài:
- Ôi, nếu giết lão đi, quả thật ta không đành lòng. Nếu không giết lão, lão vẫn cuồng vọng như vậy... Thật sự ta không biết nên làm thế nào đây...
Vô Sinh lão tổ kinh ngạc nhìn Dư Tắc Thành, không hiểu hắn đang nói những gì.
Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, bèn nói:
- Thôi được, thấy lão, nhớ tới trước kia lão hết sức đáng thương, có lẽ đó cũng là kết cục tốt nhất của lão, một tên khất cái trên Tiên Giới.
- Cho nên ta sẽ đưa lão thăng thiên. Nhớ kỹ sau khi tới nơi đó rồi, hãy sống cho thật tốt, làm một Tiên Nhân tới nơi tới chốn, làm một tên khất cái chân chính.
Dứt lời, Dư Tắc Thành giơ tay chộp ra một trảo. Tuy rằng thân thể hắn đã trở lại trạng thái trước kia, nhưng lực khống chế của hắn vẫn còn là cảnh giới Kim Tiên, cao minh hơn trước vô số lần. Một trảo chộp ra. lập tức chế ngự toàn thân Vô Sinh lão tổ, khiến cho lão không thể cử động.
Sau đó Dư Tắc Thành kéo mạnh một cái, Vô Sinh lão tổ bị kéo tới trước mặt hắn. Dư Tắc Thành khống chế Tiên Khí thân thể mình phóng xuất ra, bao trùm khắp toàn thân Vô Sinh lão tổ, sau đó mới nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Tái kiến, không tiễn.
- Đúng rồi, lão mang đi những thứ này cũng là vô ích. hay là để lại cho ta.
Lại giơ tay chộp ra một trảo, đoạt lấy ba món pháp bảo thập giai cùng Côn Lôn Kính trên người Vô Sinh lão tổ. Sau đó ném mạnh một cái, lập tức Vô Sinh lão tổ bay ra rất xa.
Tiên Khí bao trùm trên người Vô Sinh lão tổ lập tức phát sinh hiệu lực, lực hút hùng mạnh của Tiên Giới xuất hiện. Chỉ nghe Vô Sinh lão tổ cất tiếng kêu thảm thiết, bị Tiên Giới hút đi, biến mất cuối chân trời.
Dư Tắc Thành nói:
- Cần gì phải kêu la thảm thiết như vậy, chỗ mà lão sấp tới chính là Tiên Giới kia mà, chính là chỗ mà vô số tu sĩ cầu mong được tới. Không cần cảm kích ta làm gì, ta sẽ vô cùng xấu hổ. Sau khi tới đó rồi, lão hãy làm một tên khất cái cho thật tốt, tái kiến.
Cứ như vậy, Vô Sinh lão tổ bị Dư Tắc Thành đưa lên Tiên Giới. Không biết cuộc đời của lão có giống như trước đây, cuối cùng phải ăn xin mà sống trên Tiên Giới hay không.
Sau khi Dư Tắc Thành tiễn bước Vô Sinh lão tổ, bèn chậm rãi hạ xuống, tiến vào trong khí quyển.
Theo hắn hạ xuống, dần dần ba ngàn Đại Đạo lại xuất hiện trước mắt hắn.
Ba ngàn Đại Đạo, Nhất Nguyên Tiểu Đạo, lực lượng này khiến cho hắn vô cùng nhưng nhớ. ở thế giới này, hắn là thiên hạ đệ nhất.
Sau khi tới Tiên Giới, những pháp tắc Thiên Đạo này hoàn toàn biến mất, hoặc là biến hóa. Hiện tại chúng xuất hiện trở lại trước mặt Dư Tắc Thành, khiến cho hắn có cảm giác vừa vui mừng vừa xa lạ.
Giọng của Lão Thất lại vang lên:
- Thống lĩnh Đại nhân, ngài đã trở lại rồi sao?
Thế giới Bàn cổ mở ra trở lại.
Lão Thất nói:
- Kỳ lạ thật, không hiểu vì sao ta lại nói ngài đã trở lại... Ngài không có rời đi nơi khác
kia mà... Kỳ lạ thật, vì sao ta lại có cảm giác kỳ lạ như vậy...
Thời gian nghịch chuyển, trở lại trước kia, thế giới Bàn cổ cũng nghịch chuyển, rơi vào trong mê man.
Dư Tắc Thành chậm rãi hạ xuống đất, hắn đưa mất nhìn non xanh nước biếc, núi rừng cây cối xung quanh, không khỏi bùi ngùi cảm khái.
Đã trở lại rồi, thế giới Thương Khung, nhân gian, thế giới của ta...
Dư Tắc Thành khẽ run tay, định ảo hóa ra ghế đá. trà thơm, ngồi xuống nhâm nhi cảm thán một phen.
Thế nhưng không có gì xuất hiện, Dư Tắc Thành sửng sốt. Hắn lại vung tay lần nữa, tiếp tục biến ảo, nhưng không thấy xuất hiện thứ gì.
Lúc này hắn mới nhớ ra, đây không còn là Tiên Giới nữa, không còn có thể muốn thứ gì là ảo hóa ra như trước.
Dư Tắc Thành cười khổ một chút, lắc lắc đầu. nháy mắt bay lên không, trở lại Hiên Viên kiếm phái.
Sau khi du ngoạn Tiên Giới một chuyến, thực lực Dư Tắc Thành tăng lên không ít. Tuy rằng chân nguyên khí kình trong cơ thể không tăng lên chút nào, vẫn là như trước, nhưng lực khống chế lại gia tăng hàng ngàn hàng vạn lần.
Hiện tại Dư Tắc Thành đã đạt tới cảnh giới đại xào nhược chuyết, chiến lực gia tăng vô số lần so với trước khi phi thăng.
Thời gian nghịch chuyển, sau khi xuyên qua Thời Không, tất cả vật phẩm nơi Tiên Giới hoàn toàn tiêu tan. không thể mang về được thứ gì. Cái có được duy nhất của Dư Tắc Thành chính là lực khống chế Kim Tiên này.
Chậm đã... dường như còn một thứ gì đó cũng đã theo mình xuyên qua Thời Không, trở về thế giới này...
Lúc này Dư Tắc Thành vô cùng kinh ngạc, phát hiện trong cơ thể mình không ngờ có một tiên thể thật lớn bị phong ấn, chính là tiên thể của Tiên Đế Hồng, không ngờ nó cũng theo mình xuyên qua Thời Không, về tới hiện tại.
Không thể nào, tại sao có thể như vậy, không có đạo lý gì cả...
Nhưng quả thật là như vậy, đây là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, có thể xuyên qua hết thảy không gian thứ nguyên, hết thảy vũ trụ. vĩnh hằng bất diệt, không gì không biết, không gì là không làm được, là bậc Tiên Tôn vô thượng.
Dư Tắc Thành không khỏi nở một nụ cười khổ, chuyện này là thế nào đây, hiện tại Khốn Tiên Lao hãn là còn ở Hiên Viên kiếm phái. Mà trong đó đã có một tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên của Đại Hồng, đây lại có thêm một tiên thể nữa, không phải là có tất cả hai tiên thể hay sao? Chuyện này... chuyện này biết làm sao cho phải?
Trừ chuyện này ra, lúc trước trên Tiên Giới Dư Tắc Thành thu nhận Vô Sinh lão tổ, Côn Lôn Kính mà lão hiến dâng cũng theo Dư Tắc Thành trở về. Thần khí chính là Thần khí. cũng có thể vĩnh hằng bất diệt, vượt qua Thời Không.
Tính cả Côn Lôn Kính vừa rồi cướp lấy trên người Vò Sinh lão tổ, trong tay Dư Tắc Thành hiện tại có tới hai Côn Lôn Âm Kính giống nhau như đúc.
Chuyện này dễ xử lý, Dư Tắc Thành lấy Côn Lôn Dương Kính của mình ra, hợp nhất cùng hai Côn Lôn Âm Kính kia, lập tức cả ba hóa thành một Côn Lôn Kính.
Côn Lôn Kính có thể hóa sinh vô số, bản thể tùy ý dung hợp. Dù vừa dung hợp thêm một Côn Lôn Âm Kính nữa. nó cũng chỉ mới khôi phục lại được một phần trăm của thời kỳ hùng mạnh nhất.
Ngoại trừ những thứ này ra, còn có một thu hoạch khác, là thôi pha lê năm cạnh tập hợp một ngàn lẻ một lực Tiên Uy của Tiên Giới, to chừng một thước, trên đó có khắc vô số tiên chú.
Thái Hư Đạo Đức tặng cho bảo bối này, tuy rằng nó đã bị Dư Tắc Thành đánh nát thành phấn vụn, nhưng vẫn có thể tự động khôi phục, xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành, không hề mất đi, không hề hư hỏng.
Một ngàn lẻ một lực Tiên Uy ghi chép trong đó, tới nhân gian trở thành lực Thần Uy.
Đột nhiên Dư Tắc Thành hơi hiểu ra, vì sao vào thời khắc cuối cùng Trung Hưng Tổ Sư lại khiêu chiến với mười một Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên kia.
Thật ra ngoại trừ hiếu chiến mà khiêu chiến, e rằng ông còn một mục đích khác. Thông qua hai bảo vật vừa theo mình từ Tiên Giới trở về là có thể nhìn ra, cho dù thời gian đào ngược. nhưng chưa chắc đám Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên kia sẽ quên đi hết thảy những chuyện đã xảy ra.
Cho nên Trung Hưng Tổ Sư muốn đánh với bọn họ một trận, đánh thật đau bọn họ, phá hư ký ức bọn họ, như vậy mình mới có thể thuận lợi nghịch chuyển thời gian.
Một tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, Côn Lôn Kính hoàn chinh, thôi pha lê chứa một ngàn lẻ một lực Tiên Uy, còn có ba món pháp bảo thập giai Thiên Lôi Châu, Âm Sát Kỳ, Thần Phong Ấn trước kia từng bị mình đánh nát.
Đây là thu hoạch lần này của Dư Tắc Thành. Mọi chuyện xong xuôi, hắn trở về Hiên Viên kiếm phái.
Tuy rằng ba món pháp bảo thập giai đã bị Dư Tắc Thành đánh nát trong khi chiến đấu, nhưng pháp bảo thập giai trên thế giới Thương Khung chính là vô thượng chí bảo, theo thời gian trôi qua đã dần dần chữa trị thương thế, tự khôi phục lại. Cho nên Dư Tắc Thành thu hồi bọn chúng, trở về Hiên Viên kiếm phái.
Gò Hiên Viên đã hiện ra ở rất xa phía trước. Trên Cơ Thủy hà, linh khí dồi dào sung túc, cá lớn hải thú nhiều không đếm xuể thỉnh thoảng nhảy vọt lên khỏi mặt biển.
Nước biển có chín màu đỏ, cam. vàng, lục, xanh, lam, tím, đen, trắng, mỗi một màu chiếm phạm vi trăm dặm. Theo thứ tự này, những màu kia tuần hoàn không ngừng xung quanh đại lục, vừa nhìn đã biết chính là pháp trận cấm thuật hết sức hùng mạnh.