Đây là lợi ích của tiền tài, được tiền tài thưởng cho, trên dưới trăm người lập tức bắt đầu liều mạng đào bới. Đào xuống phía dưới được chừng ba thước, gặp phải địa hình toàn là đá núi, Dư Tắc Thành lệnh cho bọn họ tiếp tục đào bới. Cứ như vậy dưới sự công tác hăng say của đám thợ đá này, dùng búa đục đào bới đá núi từng chút một. thẳng xuống ba trượng, cuối cùng cũng đào đến vị trí mà Dư Tắc Thành cảm ứng, quả nhiên ớ nơi đó có linh vật tồn tại.
Dưới ba trượng xuất hiện một cái động, xung quanh động này bị nham thạch vây quanh, sau khi đục vỡ nham thạch lập tức một cỗ linh khí phun ra. Chờ một lúc. Dư Tắc Thành cho người đi xuống thăm dò, phát hiện ra trong động có một gốc linh mộc.
Thật ra động này nguyên bản chính là một gốc đại thụ chọc trời không biết bao nhiêu vạn năm trước bởi vì địa thế biến thiên, núi sạt lở ra cho nên bị chôn vùi bên trong nham thạch. Nó không bị cháy khô hay hóa thạch, mà hấp thu địa mạch linh khí dần dần biến thành một gốc linh mộc nhưng thể tích càng ngày càng nhỏ, lúc phát hiện ra chỉ còn dài một trượng, to một thước.
Mọi người dùng dây thừng buộc vào linh mộc, hè nhau kéo nó lên. Chẳng trách linh khí ớ núi này sung túc đến mức kinh người, linh mộc này được địa mạch linh tuyền tưới mát, đồng thời cũng trả lại núi này, cho nên trên núi này mới có linh khí tràn trề như vậy.
Dư Tắc Thành vui mừng vì được bảo, đáng tiếc hắn không biết sử dụng linh mộc này thế nào, đành phải đưa linh mộc tới chỗ linh tuyền, trông nó bên trong con suối. Như vậy linh khí bên trong đại trận lập tức ngưng kết tăng gấp bội, cũng coi như có được tác dụng tốt.
Tại nơi linh khi dạt dào này. Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện, lập tức tốc độ tu luyện nhanh hơn ở huyện thành Sơn Trúc ba phần. Đáng tiếc tất cả công pháp của hắn dạo này đã tiến vào bình cảnh, không phải khổ tu là có thể tăng trưởng, chỉ có thể dựa vào tích lũy và ngộ đạo, thuận theo tự nhiên.
Rất nhanh Cao Phong đã có hồi âm, bên kia Lâm Diệp Hồng đã liên hệ đâu đó xong xuôi. Trăm cân hắc thiết lấy giá năm lượng bạc, hơn nữa số lượng thật lớn, bảo Dư Tắc Thành tới gặp mặt thương nghị, lặp tức khiến Dư Tắc Thành vui mừng quá đỗi. Hắn nhanh chóng trở lại phân đà dẫn Đồ Du Tử và Phó Cường cùng với bốn tên đệ tử đi tới thành Thiết Thạch.
Thành Thiết Thạch cách thành Lâm Hải trăm dặm về phía Bắc huyện thành Sơn Trúc cách thành Thiết Thạch khoảng một trăm năm mươi dặm. Nơi đó thật ra cũng là vùng đất bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, địa hình đồi núi chập chùng, mỏ quặng sắt phong phú, có vô số tài nguyên sắt đá.
Nơi đó là nơi Thiết gia làm giàu, có thể nói hàng trăm khu vực khai thác mỏ to có nhỏ có đều bị Thiết gia lũng đoạn, mỗi ngày có mấy ngàn cân hắc thiết được tinh luyện từ trong lò ra. Có con đường kiếm tiền như vậy cho nên thành Thiết Thạch cũng hết sức phồn hoa.
Hiện tại đang vào mùa Thu tháng Mười, hoa màu đã thu gặt xong. Dư Tắc Thành dẫn theo đệ tử thủ hạ cưỡi tuấn mã nhắm thành Thiết Thạch xuất phát.
Hiện tại thời tiết đã trở nên hơi mát mẻ. lá cây bắt đầu rơi xuống, bất quá lúc này phong cảnh đang là thời điểm đẹp mắt, hoa cỏ rực rỡ, tháng Mười đúng là dịp tốt để lên cao ngắm hoa.
Tuy rằng bọn Dư Tắc Thành không phải cưỡi tuấn mã lương câu, không đạt được tốc độ ngày đi một ngàn đêm đi tám trăm dặm, nhưng khoảng cách chỉ chừng trăm dặm, một ngày cũng thừa sức chạy tới. Vào buổi chiểu, bọn họ đã tới thành Thiết Thạch.
Còn chưa vào thành đã thấy khói bay đầy trời. Đây là các lò lớn nhỏ đang tinh luyện sắt thép, khiến cho không trung âm u, giống nhưbmây đen bao phủ đầy trời.
Lâm Diệp Hồng sớm đã chờ đợi ở cửa thành, đối vói chuyện Dư Tắc Thành nhờ vả, Lâm Diệp Hồng đã dốc rất nhiều sức lực, chạy chọt quan hệ khắp nơi, rốt cục đã được Đại lão Thiết Quyền của Thiết gia ở thành Thiết Thạch nhận lời bán hắc thiết cho Dư Tắc Thành với một cái giá thấp nhất.
Lâm Diệp Hồng làm như vậy trong đó có thù lao, ngoài ra còn có ý giúp đỡ Dư Tắc Thành. Lúc trước y được Thôi Nhân Hùng ủy thác, nằm vùng làm thủ hạ của Dư Tắc Thành, điều tra sự tình phân đà Sơn Hổ. Tuy rằng cả hai người không ai nói thẳng ra, xem như chuyện này chưa hề xảy ra, nhưng nói cho cùng y vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng mỗi khi đối mặt với Dư Tắc Thành, hiện tại là dịp dốc hết sức bồi thường.
Hai người gặp mặt. Lâm Diệp Hồng lập tức thi lễ đệ tử:
- Lâm Diệp Hồng bái kiến Đà chủ.
Dư Tắc Thành vội vàng ngăn lại. nói:
- Lâm đại ca. ngươi làm như vậy không phải là muốn giết ta sao? Ngươi hiện tại cũng là Đà chủ, ngươi còn lớn hơn ta mấy tuổi, hẳn là...
Lâm Diệp Hồng cắt ngang lời Dư Tắc Thành, nói:
- Mặc kệ nói như thế nào ta vẫn là đệ tử thủ hạ của ngươi, nếu không nhờ vượt qua cửa ải khó khăn ở chỗ ngươi, ta nào có được hôm nay. Sự tình trước kia ta xin lỗi ngươi, những mong ngươi thứ lỗi...
Dư Tắc Thành cười nói:
- Sự tình gì vậy? Chuyện qua rồi đừng nhắc nữa, ngươi giúp ta xử lý cho tốt chuyện này, để ta tiết kiệm được chút bạc, vậy đã tốt hơn bất cứ chuyện gì.
Hai người nói chuyện với nhau hết sức nhiệt tình, cười cười nói nói, khách chủ hòa hợp tiến vào trong thành. Lần này nghênh đón Dư Tắc Thành, Lâm Diệp Hồng đã bỏ ra rất nhiều tiền, bao toàn bộ Tiêu Tương Lâu là thanh lâu tốt nhất trong thành Thiết Thạch. Mọi người tiến vào Tiêu Tương Lâu, khoảng chừng cả trăm cô nương đang chờ sẵn, hết lòng phục vụ cho bọn Dư Tắc Thành, có thể nói hoan nghênh Dư Tắc Thành hết lòng hết sức.
Trong tiệc rượu, mọi người mời nhau không ngớt, uống một bữa vô cùng thỏa thích. Lâm Diệp Hồng liều mình bồi quân tử, tuy phải ra ngoài bên ngoài nôn mửa hai lần nhưng vẫn tiếp tục kính rượu. Cuối cùng cả khách lẫn chủ đều thỏa mãn, tất cả say ngã lăn ra, lúc ấy mới coi như chiêu đãi chấm dứt.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Diệp Hồng dẫn theo Dư Tắc Thành bái kiến Thiết gia Đại lão Thiết Quyền, hai bên đạt thành hiệp ước chung. Dư Tắc Thành mua hắc thiết với giá năm lượng bạc trắng một trăm cân, tổng cộng mua sáu trăm ngàn cân hắc thiết, tất cả cần ba vạn lượng bạc, ngàn lượng hoàng kim.
Sau khi Dư Tắc Thành trở về nhà lấy hoàng kim đầy đủ giao hết một lần duy nhất cho Thiết Quyền, CÓ thể nói lần này đem toàn bộ tài sản đặt hết vào đây.
Mối mua bán này khiến cho Thiết Quyền rất là hài lòng, tuy rằng giá cả hơi thấp một chút, nhưng lượng hắc thiết tồn trữ trong kho của Thiết gia có tới chừng trăm vạn cân dự trữ. Lần này một lần bán ra một nửa, cuối năm nhất định sẽ được hội trưởng lão thưởng cho.
Chuyến hắc thiết này nặng tổng cộng một vạn năm ngàn cân, trong tay Dư Tắc Thành có ba cái túi càn khôn, một lớn hai nhỏ, mỗi lần có thể vận chuyển bốn ngàn cân, cần khoáng bốn lần mới có thể mang đi toàn bộ số hắc thiết này. Tuy rằng túi càn khôn có thể chứa tất cả hắc thiết vào một lần, nhưng như vậy sẽ vượt qua trọng lượng mà túi càn khôn chịu được. Ba cái túi to nặng khoảng vài ngàn cân, cũng may là hiện tại Dư Tắc Thành nhờ tu luyện cho nên thể lực tăng mạnh, nếu không, hắn tuyệt đối không mang nổi ba cái túi to này.
Cứ như vậy Dư Tắc Thành bắt đầu cho hắc thiết vào trong túi càn khôn mang về núi. Chuyến này bận rộn khoảng một ngày mới xem như xong việc, lúc này sắc tròi đã tối, trở về phải đi suốt đêm, chẳng bằng ở lại đây một đêm, qua ngày mai rồi hãy tính.
Quyết định ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, lần này Dư Tắc Thành cự tuyệt tiệc rượu, chỉ ăn chút cơm chiều rồi bắt đầu tu luvện. Ngày hôm qua ăn uống suốt một đêm không có tu luyện, hôm nay phải tranh thủ thời gian bù lại cho ngày hôm qua.
Tuy rằng hiện tại hắn bị chìm trong giai đoạn bình cảnh, tu luyện thế nào cũng không có tiến triển, nhưng Dư Tắc Thành vẫn không hề lơi lỏng tu luyện chút nào. Hắn biết mình thiên phú Ngũ Hành Linh Căn, người khác dụng công một phân lực, hắn phải dùng năm phân, cho nên phải cần cù khắc khổ hơn bất cứ kẻ nào. Có câu là người chậm cần phải bắt đầu sớm, nước chảy lâu ngày đá cũng mòn. Dư Tắc Thành tin rằng chỉ cần mình tiếp tục kiên trì, người khác dùng một phân tâm huyết, vậy mình sẽ dùng năm phân, vậy chắc chắn có thể thành công. Cho dù sau này thất bại, mình cũng đã làm hết sức mình, không uổng kiếp này.
Dư Tắc Thành vào trong phòng ngủ ngồi xuống vận khí, đầu tiên vận chuvển Huyết Cương quyết một lần, đủ cửu cửu đại chu thiên, tiếp theo như thường lệ thí luyện tất cả tiên thuật mình nắm giữ, cuối cùng bắt đầu tu luyện Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật.
Tia ma niệm kia chậm rãi xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành, hấp thu chân nguyên Dư Tắc Thành, dần dần làm cho mình lớn mạnh. Đột nhiên lúc này Dư Tắc Thành cảm thấy có một cảm giác nguy hiểm xuất hiện trên tia ma niệm. Nguy hiểm ư? Đúng vậy, ma niệm đang nhắc nhở hắn, hiện tại mình có nguy hiểm.
Dư Tắc Thành lập tức chấm dứt tu luyện, chậm rãi mở to mắt, nguy hiểm? Có thể có nguy hiểm gì chứ? Chẳng lẽ là Lâm Diệp Hồng? Không có khả năng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Dư Tắc Thành quyết định thà tin là có, chấm dứt tu luvện, thu thần thức trở về, ngay lập tức phát hiện có vẻ khác thường. Bốn phía đều yên tĩnh, phân đà Mãnh Hổ bang trong toàn thành Thiết Thạch hoàn toàn yên lặng, ngay cả tiếng côn trùng kêu rả rích trong đêm cũng không có, chuvện này tuyệt đối hết sức khác thường.