Những tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, mặt đất dần dần biến thành đảo, biến thành núi cao, biến thành dốc đá.
Giữa biển cả mênh mông, chợt có một chiếc cột đá chọc trời dâng cao, có chừng vạn trượng, giống hệt như trụ đá mà Dư Tắc Thành từng thấy khi trước ở Thiên Trụ sơn.
Thiên trụ này chính là thiên trụ của Thiên Nam trước kia, nó đã sụp đổ. Nhưng hôm nay Cổn Châu tái sinh, nó cũng xuất hiện trở lại.
Những hải đảo nổi lên thời gian trước đây bắt đầu biến hóa hình dáng, hóa thành núi cao, những nơi trũng thấp hóa thành hồ nước, sông ngòi hình thành kết nối với nhau. Địa hình này được tạo ra dựa theo địa hình Cổn Châu khi trước, đại lục Cổn Châu đã trở lại.
Đại lục này có diện tích khoảng mười vạn dặm, còn rộng hơn Cổn Châu cũ gấp mười mấy lần.
Hai mươi hai tháng ba, không trung bắt đầu đổ mưa to, trận mưa này kéo dài tầm tã, ròng rã suốt mười ngày đêm. Dưới cơn mưa như trút tấn công, số muối còn lưu lại trên mặt đất bị cuốn trôi tất cả về biển. Cả một vùng trời đất mười vạn dặm lập tức trở thành vùng đất phì nhiêu.
Dưới trận mưa to kéo dài mười ngày, mặt đất sinh ra vô số chồi non, thực vật bắt đầu sinh sôi này nở, dần dần lan tràn khắp đại lục.
Có nơi biến thành rừng rậm, có nơi biến thành thảo nguyên, có nơi biến thành hoang mạc, bừng bừng sức sống, đây có thể nói là kỳ tích. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Mồng Một tháng Tư, sau một tháng, hết thảy trở lại bình thường. Một số người can đảm bắt đầu đặt chân lên đại lục mới hình thành này, phát hiện ra đây là loại đất thịt tốt nhất để gieo trồng hoa màu.
Có đất đai là có thể gieo trồng hoa màu, là có thể nuôi sống người ta, là có thể sản xuất sinh lợi.
Chỉ trong thoáng chốc, tin tức này đã truyền khắp Cửu Châu Thiên Nam truyền khắp thế giới Thương Khung. Vô số tu sĩ, vô số dân chúng kéo tới đây tìm hiểu nguyên do.
Sau khi biết được, không cần phải nói nhiều, vô số phàm nhân lưng mang hành lý đổ xô về phía đại lục mới sinh ra. Bọn họ muốn chiếm cứ đất đai, mở mang nhà cửa.
ở các quốc gia, các gia tộc của Cổn Châu trước kia, vô số người rời đi, bọn họ muốn thành lập nhà cửa, chiếm lấy đất đai, dựng ra quốc gia mới của mình. Dân chúng ở các châu khác cũng đổ xô tới, không cần ai nhắc nhở, tất cả mọi người bắt đầu bước chân khai phá của mình.
Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành, nhìn thấy dưới đất người đi đường, xe ngựa của thương đội đông như kiến, vô số phàm nhân bắt đầu hành trình mới của mình.
Phàm nhân tỏ ra vô cùng kích động kéo về, người tu tiên thì chưa có bao nhiêu. Đại lục này chỉ mới vừa thành hình, dưới đất không có bất cứ tài nguyên tu tiên nào, địa mạch chưa được khai phá, chưa có nguyên khí tụ tập. Tương lai có thể sẽ có, có thể hình thành động thiên phúc địa, nhưng tối thiểu phải sau hai ngàn năm nữa.
Tuy rằng thọ mệnh của tu sĩ rất lâu, nhưng ngoại trừ Nguyên Anh, Phản Hư, không ai chờ được trong thời gian hai ngàn năm. Cho nên sự chú ý của Tu Tiên Giới dành cho Cổn Châu dần dần phai nhạt, không để ý tới nữa.
Quan trọng nhất là hai tông môn thù địch với nhau đã hai vạn năm qua, Diệu Hóa tông và Xuất Khiếu tông, không ngờ đã kết thành minh hữu. Động phủ trước kia của bọn họ đã biến thành sơn mạch của đại lục Cổn Châu mới hình thành. Bọn họ lên tiếng rằng đại lục này là của bọn họ, không ai được nhúng vào.
Bọn họ phát động hết thảy minh hữu của mình, đưa ra vô số lời hứa hẹn, phát động tất cả lực lượng bảo vệ quyền lợi của mình. Cuối cùng Tu Tiên Giới thừa nhận Cổn Châu mới này là lãnh địa của Diệu Hóa tông và Xuất Khiếu tông.
Bọn họ phát ra Thiên Địa lệnh, lập ra quy củ về việc khai phá mở mang. Tất cả phàm nhân chỉ cần đánh dấu vùng đất của mình, vùng ấy sẽ trở thành của họ, không thể xâm phạm, đương nhiên cũng có hạn chế số lượng cụ thể.
Dưới sự điều khiển, giúp đỡ của người tu tiên, tất cả phàm nhân tranh cướp đất đai bắt đầu trở nên trật tự, cổn Châu mới sinh ra dần dần bị chia chác hết.
Thủy Vân tông cũng bắt đầu mở rộng thế lực của mình. Trước khi Cổn Châu sinh ra biến hóa, Thủy Vân tông, thậm chí cả năm phái Tây Lĩnh đã bắt đầu chuẩn bị. Bọn họ thông báo tới tất cả các quốc gia phụ thuộc của mình, báo cho tất cả mọi người gia nhập vào cuộc tranh cướp vùng đất mới.
Khai phá bắt đầu, Thang quốc, Trì quốc, Mộc quốc, những quốc gia phụ thuộc năm phái Tây Lĩnh phái ra từng toán người đi khai phá. Thậm chí có một ít quốc gia ngoại trừ người già và trẻ nhỏ ra, huy động tất cả thóa mạ gia khai phá. Bọn họ dựa theo sự điều động của Bạch Hà Tích, khai phá các vùng đất màu mỡ phì nhiêu theo kế hoạch chiến lược.
Bọn họ là người thắng lớn nhất, chiếm cứ vạn dặm đất đai. Dân chúng ở quê hương thành Lâm Hải của Dư Tắc Thành cũng là như vậy, người nào cũng chiếm được rất nhiều đất đai.
Dư Tắc Thành lặng lẽ quan sát hết thảy những chuyện này. Đây là do hắn tạo thành, từ nay về sau, Cổn Châu sẽ trở thành đại lục giàu có nhất, mọi người sẽ có được cuộc sống tốt đẹp, sinh sôi nảy nở phồn vinh trên đại lục này.
Nhìn dân chúng bên dưới vui mừng mở mang khai phá đất đai, khai hoang trồng trọt, đào kênh làm ruộng, mơ tưởng tới thu hoạch trong tương lai của mình, quỳ xuống vái lạy tạ ơn thần linh đã ban cho họ vùng đất mới, Dư Tắc Thành có một cảm giác tự hào khó tả bằng lời.
Có lẽ sẽ có một ngày nhân khẩu gia tăng quá nhiều, có lẽ xuất hiện khuyết điểm như trước. Nhưng trước sự khai phá phồn vinh hiện tại, trước tương lai hưng thịnh của Nhân tộc, khuyết điểm ấy đã trở nên nhỏ bé, không đáng để nhắc tới.
Mình có thể ngẩng cao đầu tự hào với thiên địa, đáng thật, hết thảy đều đáng giá. Lý lão Đại là nông dân của trấn Tiểu Lan, thành Ngô Khởi, Mộc quốc. Khác với đám nông dân phải làm thuê cho bọn địa chủ, y có được đất của riêng mình, ước chừng hai mươi mẫu. Nhờ vào số đất đai này, Lý lão Đại có thể nuôi sống cả nhà, sống cuộc sống khiến cho những nông dân xung quanh phải tỏ ra vô cùng hâm mộ.
Khu đất này là do bà nội của Lý lão Đại để lại. Năm xưa bà là nha hoàn của một nhà quyền quý, sau ôm bụng to trở về nhà, được gả cho ông nội Lý lão Đại, sính lễ là một trăm mẫu đất.
Ông truyền cho cha, cha truyền cho con, mỗi đời ít đi một chút, khi tới tay Lý lão Đại, chỉ còn lại được mười hai mẫu mà thôi. Thêm được tám mẫu nữa là nhờ mấy năm qua, Lý lão Đại nghiến răng tích lũy, mua từng mẫu một.
Nhờ vào hai mươi mẫu đất này, hàng năm Lý lão Đại vất vả canh tác, tuy rằng cuộc sống không gọi là giàu sang phú quý, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với các biểu huynh biểu đệ của mình. Các vị thúc bá của mình cũng sinh sản quá nhiều, khiến cho sau khi các biểu huynh biểu đệ ở riêng, số đất đai được chia quá ít, hầu như không thể nuôi sống gia đình, rốt cục mất đi tất cả đất đai của mình.
Bọn họ phải đi làm công, làm nô lệ, chết ở vệ đường, làm sơn tặc, cướp đường. Nếu so với bọn họ, cuộc sống của Lý lão Đại sung túc hơn nhiều.
Bất quá mấy năm gần đây, trong lòng Lý lão Đại vô cùng buồn khổ, bởi vì vào năm năm trước, vợ y sinh cho y đứa con trai thứ năm.
Lý lão Đại có năm trai ba gái, trong đó hai đứa con gái lớn đã theo chồng, đứa nhỏ là song sinh một trai một gái, năm nay mới năm tuổi.
Năm năm qua là năm năm buồn khổ nhất trong đời Lý lão Đại. Từ sau khi có cặp song sinh kia, y vô cùng lo lắng đau buồn, vì y rất thương con, mà mình chỉ có hai mươi mẫu đất. Nếu chia cho năm đứa con trai, mỗi đứa bốn mẫu, như vậy mình cũng giẫm lên vết xe đổ của các vị thúc bá mình. Dựa vào chút đất đai ít ỏi ấy, các con mình chắc chắn không thể nuôi sống nổi gia đình.
Nhìn các con càng ngày càng lớn. Lý lão Đại vừa cảm thấy vui mừng vừa buồn khổ. Bởi vì đứa lớn nhất của lão đã lớn, tới lúc lập gia đình, bắt đầu đã có mai mối kéo tới, thật ra cũng là coi trọng đất đai của mình.
Bởi vậy đứa con lớn của Lý lão Đại cũng hiểu được ý nghĩa của đất đai, không có đất, mình sẽ không có gì cả. Ngày nào y cũng nhìn đệ đệ của mình với ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Cho nên vào hai năm trước Lý lão Đại cho đứa thứ hai vào thành làm tiểu nhị cho Tụ Bảo lâu, gần đây y lại muốn đưa lão Tam tham gia vào thương đội. Tuy rằng công tác thương đội vô cùng nguy hiểm, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với cốt nhục tương tàn.
Nhưng làm sao y cũng không thể bỏ qua đứa con trai út, cũng không muốn làm thương tổn con cả, mâu thuẫn này khiến cho cuộc sống của y hết sức đau buồn.
Đột nhiên hôm đó thiên địa đại chấn, sau đó ngày nào cũng có chấn động, kéo dài trong chừng một tháng như vậy. Tất cả hương thân phụ lão e sợ vô cùng, chẳng lẽ ông trời sắp sập hay sao?
Đứa con thứ hai của Lý lão Đại trong thành làm tiểu nhị cho Tụ Bảo lâu chạy trở về. Tụ Bảo lâu là tửu lầu tốt nhất trong thành Ngô Khởi, tin tức cũng là nhanh nhất. Nó mang về tin tức rất tốt, đó là vùng biển phía Bắc sinh ra đại lục, toàn là đất thịt hết sức màu mỡ. Nghe thấy tin này, Lý lão Đại đưa ra quyết định quan trọng nhất trong đời mình. Y quyết định liều mạng một lần. chạy tới vùng đất mới sinh kia tìm kiếm đất đai cho mình.
Vì vậy người Lý gia chuẩn bị lên đường, dùng tất cả lương thực làm thành bánh bao, bánh rán, đủ dùng cho một ngày một đêm. Phu thê đứa con gái lớn nghe tin bèn dẫn cả nhà mình chạy tới tham gia, phu thê đứa con gái thứ hai cùng hương thân xung quanh châm biếm bọn họ, nói rằng làm như vậy là đi chịu chết.
Lý lão Đại không thể lo lắng quá nhiều, y để vợ mình và hai đứa con út ở lại trông coi nhà cửa. Dần theo con lớn, con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư, phu thê con gái lớn, người nào cũng gồng gánh, một bên là hành lý, một bên là lương thực, cả nhà lập tức lên đường.
Bảy người đi lên hành trình khai phá vùng đất mới, cũng giống như giọt nước gia nhập vào dòng sông, gia nhập vào đoàn người đổ xô đi khai thác vùng đất mới.
Mọi người vượt qua từng ngọn núi cao, rốt cục tới một vùng bình nguyên. Nơi đây là vùng đất rất tốt để khai hoang, đất thịt màu mỡ, gieo trồng hoa màu chắc chắn thu hoạch được mấy mùa. Bọn họ bèn quyết định xây dựng nhà mình tại nơi này.
Nhưng sang hôm sau, có một đoàn người đi khai hoang đông hơn bọn họ rất nhiều kéo tới. Bọn chúng là đội ngũ trong một gia tộc nào đó phái ra, ai nấy lăm lăm đao kiếm, lập tức chiếm lấy khu đất này, không đi lập tức động thủ. Lý lão Đại chỉ có thể buông tiếng thở dài, dẫn người nhà mình ròi bỏ nơi này, tiếp tục đi về phía trước.
Mọi người lại tiếp tục đi tới, giày rách nát bèn đi chân trần, hết lương thực bắt đầu ăn rau dại. Rốt cục bọn họ tới một mảnh đất khác, Lý lão Đại quan sát một vòng, sau đó mới nói:
- Đây sẽ là đất của Lý gia chúng ta, không ai có thể cướp đoạt, kẻ nào muốn đoạt, chúng ta sẽ liều mạng!
Vì thế bọn họ bắt đầu dựng cột phân ranh giới, san phẳng đất đai, dựng tạm nhà tranh, với vùng đất này có thể đủ khai phá ba ngàn mẫu ruộng.
Từ này về sau Lý gia không cần phải lo trong mười đời.
Lục tục cũng có những đoàn người khai hoang tới đây, nhưng lần này không ai dám cướp của bọn họ nữa. Bởi vì thần tiên trên trời đã lên tiếng, ai dám cướp đi đất đai người khác, chắc chắn phải chết không sai. Từ đó về sau không hề xuất hiện tình huống như trước nữa, cuộc sống hạnh phúc của Lý gia đã bắt đầu.
Một hôm, đứa con làm tiểu nhị của Lý gia gặp được một đồng hương, chính là Ngô đội trưởng của thương đội lớn nhất thành Ngô Khởi. Người này tính tình rộng rãi hào phóng, lần trước là y tới Tụ Bảo lâu nói chuyện khai hoang này, cho nên con Lý lão Đại mới có thể biết tin.
Bất quá hiện tại Ngô đội trưởng đã không còn oai phong như năm ấy, đã trở nên nghèo túng vô cùng. Y phục của y dơ bẩn vô cùng, suýt chút nữa đã chết ngoài đường vì đói.
Ngô Duy Sơn là đội trưởng của thương đội lớn nhất thành Ngô Khởi, là một trong những người đầu tiên tham gia hành động khai hoang lần này. Y dẫn theo thương đội trăm người của mình, ba mươi con lừa ngựa, tiến vào thế giới mới này.
Khác với những người khác, người khác chỉ cần khai khẩn đất đai, gieo trồng hoa màu, mà Ngô Duy Sơn muốn tìm địa thế kinh doanh, có thể giúp cho con cháu mình phú quý trăm đời.
Và như vậy, thương đội của y vượt qua từng dãy núi cao, từng bình nguyên rộng lớn, vô số đồi núi, hồ nước, nhưng vẫn không tìm được địa thế kinh doanh mà Ngô Duy Sơn mong muốn.
Thấy y cố chấp với lý tưởng của mình như vậy, bỏ qua vô số đất đai, các thành viên trong thương đội dần dần thất vọng, sau cùng là tuyệt vọng. Cả bọn bỏ y mà đi, mạnh ai nấy khai khẩn vùng đất của mình. Chỉ có Ngô Duy Sơn vẫn kiên trì với lý tưởng, tiếp tục đi về phía trước.
Nếu lần này không gặp được Lý gia, Ngô Duy Sơn đã chết đói giữa đường. Sau khi ăn một bữa no ở Lý gia, Ngô Duy Sơn tiếp tục xuất phát, cho dù chết gục giữa đường, y cũng phải kiên trì.
Đi, đi mãi, quyết không bỏ cuộc, kiên trì, nỗ lực, vượt qua sông ngòi, đầm lầy... Ngô Duy Sơn nỗ lực kiên trì, tuyệt không bỏ cuộc, rốt cục có một ngày y đi tới một con suối.
Tới bờ suối, thình lình Ngô Duy Sơn mỉm cười, sau đó bật khóc. Hết thảy nỗ lực của mình đều đáng giá, đây là suối nước khoáng, bên bờ suối là muối trắng đọng lại. Đây là một dòng suối dẫn từ biển cả theo mạch nước ngầm chảy tới nơi này, chỉ cần khéo léo xử lý là có thể khai phá ruộng muối, mỏ muối. Đây chính là phú quý trăm đời, con người ta không thể nào không ăn muối.
Rốt cục nỗ lực của Ngô Duy Sơn đã được đền đáp, y run rẩy rút ra một tấm phù lục, đây là phù lục tiên gia mà y đã dốc hết gia tài mới mua được. Chỉ cần phóng xuất phù lục này ra, trăm mẫu đất xung quanh sẽ thuộc về y. Đây là ý chỉ của tiên gia, không ai có thể chống lại.
Phù lục được máu kích hoạt, lập tức một đạo hào quang chiếu rọi khắp trăm mẫu đất. Sau đó một chữ Diệu bay lên không, nơi này là của Ngô Duy Sơn y, không ai có thể cướp được.
Và như vậy, Ngô Duy Sơn chiếm được địa thế kinh doanh, khiến cho con cháu mình phú quý được trăm đời.
Thái tử Mộc quốc Mộc Thiên Hào trở thành Thái tử đã hai mươi mốt năm, phụ vương không thấy già đi chút nào, hơn nữa còn sinh ra hai mươi ba tên đệ đệ. Mười năm trước y đã đánh bại lão Tứ, năm năm trước đánh bại lão Bát, gần đây phụ vương lại bắt đầu ủng hộ lão Thập Tứ.
Thật ra Mộc Thiên Hào biết mình và bọn đệ đệ vẫn tranh đấu với nhau chỉ là con rối do phụ vương nuôi dưỡng, ông ấy không muốn rời bỏ ngôi Quốc chủ, cho nên luôn chèn ép bọn mình.
Mộc Thiên Hào quyết định không thể tiếp tục ở lại đây nữa, y nuôi tám trăm tử sĩ, chuẩn bị vào mồng Ba tháng Ba tới sẽ lật đổ ngai vàng, cướp lấy ngôi Quốc chủ Mộc quốc. Lúc ấy y sẽ giết chết phụ vương cùng tất cả huynh đệ của mình, cướp lấy hoàng vị.
Mộc Thiên Hào học nghệ đã ba năm tại Xích Thủy môn, ngoại môn của Thủy Vân tông, thành lập được mạng lưới quan hệ hùng mạnh. Bạch Tổng quản của Xích Thủy môn đã nhận linh thạch của y, bằng lòng không nhúng tay vào quốc sự Mộc quốc. Lão ta là bà con xa của Bạch chưởng môn Thủy Vân tông, có thể nói quyền lực rất lớn. Có sự bảo đảm của lão, bên phía Thủy Vân tông sẽ không có vấn đề.
Chuẩn bị xong xuôi, vừa định động thú, đột nhiên thiên địa chấn động, mặt đất nổ ầm ầm, khiến cho kế hoạch của Mộc Thiên Hào không thể không đình chi. Sau đó có tin tức truyền đến, biển sinh đại lục, thế giới mới vừa xuất hiện.
Mộc Thiên Hào đắn đo suy nghĩ, sau đó bái kiến phụ vương, xin lệnh khai phá đại lục mới. Sau đó y đốt mão Thái tử, chặt dứt đường lui của mình, dẫn theo thần tử, thê thiếp, tử sĩ, thủ hạ... khoảng ba ngàn người, tiến về phía đại lục mới xuất hiện.
Người khác muốn đất đai, của cải, mà y muốn một quốc gia, y muốn lập ra quốc gia của mình. Y bỏ ra hết tất cả linh thạch, mua chuộc Bạch Tổng quản, sau đó giơ cao cờ hiệu tụ tập dân chúng cao thấp trong Mộc quốc. Dọc đường đi y còn cứu hộ dân chúng rải rác, cung cấp lương thực, mở thương lộ, đội ngũ của y càng ngày càng trở nên lớn mạnh.
Dọc đường đi, y phải giải quyết mối nguy lương thực, bệnh dịch, nội loạn bạo động, nỗ lực kiên trì. Dưới sự giúp đỡ của các tu sĩ qua đường, Mộc Thiên Hào đi sâu vào đại lục mới năm ngàn dặm, chiếm cứ năm ngàn dặm giang sơn, thành lập quốc gia của riêng mình.
Cứ như vậy, con cháu y sau này chiếm được uy quyền ngàn đời. Đây là quá trình khai hoang của Nhân tộc, bọn họ bất khuất kiên trì, giống như kiến tha mồi, dần dần chiếm cứ thế giới mới này, sống cuộc sống vĩnh viễn bất khuất, sinh sôi nảy nở, con cháu ấm no, vĩnh viễn hưng thịnh, chiếm cứ thế giới Thương Khung này.
Đại lục Cổn Châu khôi phục, từ trên xuống dưới Thủy Vân tông bận rộn túi bụi, bọn Dư Tắc Thành tới đại lục mới khảo sát một phen. Đại lục vừa mới hình thành, không hề có linh khí, địa mạch bất ổn, cần phải có ngàn năm, thậm chí vài ngàn năm chuyển hóa tự nhiên, khi đó mới hình thành tài nguyên mà người tu tiên cần. Giống như tiên thảo, linh dược, khoáng thạch, động phủ...
Trước mắt đại lục mới này không có ý nghĩa nhiều lắm với người tu tiên, chỉ thích hợp cho phàm nhân sinh sống, rất nhiều tân khách ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì, bọn họ bèn lục tục cáo biệt.
Bọn Cốt Luân Tề Văn trở về Hiên Viên kiếm phái, nhất nhất cáo biệt Bạch Hà Tích. Dư Tắc Thành cũng cáo từ rời khỏi, nhưng hắn không trở về Hiên Viên kiếm phái, chia tay với bọn Cốt Luân Tề Văn, một mình rời khỏi Thủy Vân tông.
Dư Tắc Thành đi tới Tây Lĩnh, một lần nữa trở lại Di tích Tiên Tần.
Sau khi trở vào động phủ Tiên Tần, đại công cáo thành. Dư Tắc Thành lãnh thu hoạch của mình. Đầu tiên là thu lấy ba ngàn điểm công trạng, trừ đi con số hai trăm vay nặng lãi còn lại hai ngàn tám trăm điểm công trạng.
Sau đó động phủ Pháp Linh đưa cho Dư Tắc Thành một viên đan dược:
- Đây là một viên Phụ Anh đan, bây giờ ngài hãy luyện hóa nó, nó sẽ giúp cho ngài tăng xác suất thành công lên tối đa khi hóa Anh.
Dư Tắc Thành nhận lấy đan dược này, bắt đầu luyện hóa. Thật ra luyện hóa rất dễ dàng, chỉ sau một lúc, Dư Tắc Thành đã luyện hóa nó tan vào cơ thể, nhưng lại không có cảm giác gì, dường như chưa hề luyện hóa vậy, không biết rốt cục đan này có diệu dụng gì không.
Động phủ Pháp Linh lại nói:
- Thật ra đan này không có nhiều ý nghĩa với Nam Tước Đại nhân ngài. Hiện tại ngài đã có được pháp thân của vô thượng Thiên Ma, cần gì phải hóa Anh, cần gì phải tu luyện nữa? Có được pháp thân Thiên Ma, ngài chính là Phản Hư Chân Nhất, cần gì phải buồn rầu, cũng không cần tu luyện làm chi cho vất vả...