Buổi tối đóng cửa, thấy Dư Tắc Thành cau mày, Tuyết Giang Lãng bên cạnh chợt lên tiếng nói:
- Chúa công, hãy thử chúng ta xem, nói không chừng chúng ta có thể. Có câu là dưới chân đèn không có ánh sáng, nhiều thứ tìm mãi không thấy, thật ra nó đang ở sát bên mình.
Lời này đã thức tỉnh Dư Tắc Thành, hắn kêu lên một tiếng, tụ tập ngàn tên thủ hạ của mình, bắt đầu thử nghiệm bọn họ. Kết quả thật sự ra ngoài dự liệu của hắn. tới phiên Vô Sinh lão tổ không ngờ lại tìm được Tiên Khí phù hợp, Tiên Khí của lão hoàn toàn đồng nguồn, đồng thuộc tính với Tiên Khí bị ô nhiễm kia, quả thật là ở hiền gặp lành.
Tiên thể của Vô Sinh lão tổ là loại thấp nhất Băng Thanh Ngọc Khiết Thân. Tiên thể này trên Tiên Giới chỉ có tiên nữ bình thường nhất mới có. Có lẽ Tiên Khí bị ô nhiễm kia thuộc về một vị tiên nữ nào đó, mà đám tiên ngưu Dư Tắc Thành thử nghiệm vừa qua toàn là nam nhân, cơ hồ không có tiên nữ, cho nên mới không tìm ra.
Dư Tắc Thành lập tức bắt đầu thử nghiệm, đã có được Tiên Khí đồng nguyên, hết thảy đều thuận lợi.
Hắn vừa rót Tiên Khí đồng nguyên vào, vừa giải đi khí ô nhiễm, cứ như vậy, rốt cục Dư Tắc Thành đã hoàn toàn tách rời khí ô nhiễm thành công.
Dư Tắc Thành vui sướng trong lòng, bật cười ha hà. cái gì mà Kim Tiên mới có thể phân
giải được, các người làm được, lão tử cũng làm được.
Dư Tắc Thành lập tức trở về nội viện, tìm Ngọc Điệp tiên tử, tuyên bố rằng mình đã thành công.
Ngày hôm nay, Ngọc Điệp tiên tử không có mặt ở đây, đệ ngũ tiên từ Vọng Nguyệt tiên tử phụ trách việc phân giải này. Nghe Dư Tắc Thành nói hắn có thế phân giải được Tiên Khí ô nhiễm, vẻ mặt nàng tỏ ra không tin, nhìn Dư Tắc Thành với ánh mắt kỳ dị.
Lúc này cũng có mặt ba vị Đại sư phân giải ở đây, lập tức có người chỉ vào mặt hắn thóa mạ:
- Chỉ giỏi khoác lác mà thôi, làm sao ngươi có thể phân giải thành công được? Ngươi là tên bại hoại vô si, chỉ giỏi lừa đào!
Dư Tắc Thành biết trong số ba vị Đại sư phân giải này tối thiểu có hai vị Kim Tiên, nhưng hắn vẫn không hề tỏ ra sợ sệt, cất tiếng thóa mạ trả lại:
- Loài chim se sè nho nhỏ sao hiểu được chí lớn của chim hồng chim hộc, quả thật là ếch ngồi đáy giếng, coi trời bằng vung.
- Bằng vào cái gì mà các ngươi làm được, ta lại không làm được? Nếu nói tu vi, có lẽ ta không bằng các ngươi. nhưng nói về phân giải, ha ha ha. ta là Đại sư. Dù các ngươi thiên hạ vô địch, quen ở trên cao, cũng chỉ có như vậy...
Dư Tắc Thành giơ ngón tay cái ra, quay ngược chỉ xuống đất.
Thật là khoái chí. có thể nhục mạ Kim Tiên, có lẽ cả đời cũng không có khả năng làm được, nói ra có lẽ sẽ không ai tin...
Nhưng Dư Tắc Thành tuyệt đối không ngờ, lời hắn nhục mạ Kim Tiên lập tức dẫn phát mười hai điểm dao động năng lượng rất lớn trên Hiển Định Cực Phong Thiên. Theo mười hai Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên này, lời Dư Tắc Thành có ý nghĩa khác hẳn. Bọn họ cho rằng Dư Tắc Thành không phải nhục mạ hai vị Kim Tiên kia, mà là những kẻ "quen ở trên cao" bọn họ.
Vừa nghe như vậy, lập tức hơn nửa số người có mặt trong đại sảnh trợn mất há mồm, tên Kim Tiên bị Dư Tắc Thành nhục mạ sắc mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói:
- Hay, Hay lắm, giỏi lắm... Nếu ngươi dám buông lời khoác lác, dù ta chết đi cũng phải đánh cho ngươi tan xương nát thịt, không ai có thể cứu được ngươi.
Trong lời của y có ẩn ý, nếu Dư Tắc Thành lừa y, vậy y thà rằng đắc tội với Vương Âm Dương, thà rằng chết đi cũng phải giết chết Dư Tắc Thành trước đã.
Dư Tắc Thành cười ha hả, lớn tiếng nói:
- Hôm nay ta sẽ cho bọn già cổ lổ các ngươi thấy, đừng xem thường bất cứ ai. Tiên Giới là vô cực hạn, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Lời này của Dư Tắc Thành lập tức dẫn phát mười hai dao động năng lượng một lần nữa, lại là một lần hiểu lầm lời nói, chỉ vì mấy chữ "bọn già cổ lổ".
Dứt lời, Dư Tắc Thành vung tay lên, Vô Sinh lão tổ chạy như điên tới, Dư Tắc Thành bắt đầu phân giải Tiên Khí ô nhiễm trước mặt mọi người.
Dư Tắc Thành thu lấy một phần Tiên Khí bị ô nhiễm đen như mực, đặt nó lên trên một đài đá, trông nó giống như một con cự xà đang nằm đó.
Sau khi Vô Sinh lão tổ tới đây, hiện tại lão đã không còn bộ dạng thể thảm như hôm trước. Nhờ có Tiên Khí đầy đủ, lão đã khôi phục lại vẻ ngoài anh tuấn của mình.
Dư Tắc Thành vỗ vai lão một cái, dẫn xuất bản ngã Tiên Khí của lão phóng ra ngoài, rót vào trong Tiên Khí ô nhiễm.
Được Tiên Khí của Vô Sinh lão tổ rót vào, Tiên Khí ô nhiễm kia dần dần hóa lớn, Dư Tắc Thành bắt đầu thi pháp tiến hành phân giải.
Dư Tắc Thành đồng thời tiến hành hai việc, Tiên Khí ô nhiễm lúc khuếch trương, lúc thu nhỏ, thể tích của nó biến hóa không ngừng.
Khuếch trương là vì Tiên Khí của Vô Sinh lão tổ rót vào, thu nhỏ là vì Dư Tắc Thành không ngừng phân giải.
Tuy rằng có hết chín thành Tiên Khí của Vô Sinh lão tổ rót vào lập tức bị Tiên Khí ô nhiễm kia ô nhiễm, nhưng vẫn còn có một thành bổ sung vào Tiên Khí bản nguyên.
Dư Tắc Thành lặng lẽ thao tác, khoảng chừng nửa canh giờ sau, thình lình hắn rống to một tiếng, gia tăng tốc độ quá trình phân giải. Sau đó đột ngột giáng ra một đòn, Tiên Khí ô nhiễm kia lập tức tan tác, hóa thành tro bụi.
Dư Tắc Thành lại chộp một trảo vào đám tro bụi kia, đồng thời rút Tiên Khí của Vô Sinh lão tổ trở về. Bên trong tro bụi Tiên Khí ngưng kết, xuất hiện trong trào của Dư Tắc Thành.
Đó là một luồng Tiên Khí trong suốt, băng thanh ngọc khiết.
Dư Tắc Thành lên tiếng nói:
- Được rồi, thành công rồi, đã phân giải xong.
Dứt lời, hắn đưa Tiên Khí tới cho vị Kim Tiên Đại sư phân giải vừa đòi giết chết mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Kim Tiên này cầm luồng Tiên Khí trong tay, sắc mặt y thoạt xanh thoạt trắng, lại biến sang đỏ, cuối cùng hoàn toàn tái nhợt.
Y đứng sững người ra, không cử động, trong tay vẫn cầm luồng Tiên Khí. đã hoàn toàn ngây ngốc.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Có câu là Tiên Giới vô cực hạn, chuyện gì cũng có thể, không nên giam cầm tư tường của mình, hãy để nó tự do.
- Chúng ta là chủ nhân của Tiên Khí, không phải nô lệ của nó. Muốn được, trước hết phải bỏ.
- Ngươi thấy không, biện pháp vô cùng đơn giản như vậy, hoàn toàn có thể giải quyết được việc này.
Dư Tắc Thành nhìn mọi người xung quanh, thái độ của bọn họ hoàn toàn khác nhau. Đại đa số Tiên Nhân nhìn Dư Tắc Thành bằng ánh mất kinh ngạc, trong đó có cả khâm phục vô cùng. Có khoảng vài người ánh mất lóe sáng, dường như vừa thấy được một chuyện hết sức buồn cười, nhưng không thể nói nên lời, vô cùng quỷ dị.
Có chuyện gì vậy... Linh cảm của Dư Tắc Thành cho thấy có chuyện khác thường.
Kim Tiên cầm Tiên Khí do Dư Tắc Thành vừa phân giải xong, đột nhiên bật cười to ba tiếng, hai mất rơi lệ.
Y vái Dư Tắc Thành một vái:
- Cảm tạ Diệt Độ Tiên hữu đã chỉ điểm bến mê. Muốn được, trước hết phải bỏ. Tiên Giới vô cực hạn. chuyện gì cũng có thể, không nên giam cầm tư tường của mình, hãy để nó tự do.
- Có lý, hết sức có lý... Thì ra là như vậy, thì ra Hỗn Nguyên bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi, rốt cục ta đã hiểu.
Sau đó Kim Tiên này đứng dậy:
- Ta không chơi nữa, ta phải đi rồi. rốt cục ta đã tiến thêm bước nữa. Nếu tương lai Diệt Độ Tiên hữu có đến Thuần Binh Phu Dục Thiên, ắt ta sẽ báo đền ân chỉ điểm hôm nay.
Dứt lời, Kim Tiên kia xoay người đi, rời khỏi rất nhanh. Vừa ra ngoài điện đã nhảy vọt lên không, phi hành đi xa.
Mọi người lại kinh ngạc sững sờ lần nữa, một lúc lâu sau Vọng Nguyệt tiên tử mới lên tiếng nói:
- Du Lâm Đại sư đã ngộ đạo rồi, từ Tiên Nhân thăng tiến Phi Tiên, ngộ đạo rồi...
Lúc này mọi người mới có phản ứng, ngộ đạo, đây là trạng thái ngộ đạo. Nếu Tiên Nhân ngộ đạo, cảnh giới được nâng cao, thoát khỏi giới này, trở thành Phi Tiên.
Vô số lời chúc mừng ồn ảo vang lên, một lần nữa Dư Tắc Thành lại trở thành tiêu điểm. Chỉ vài câu nói đã có thể giúp cho Tiên Nhân ngộ đạo, còn lợi hại hơn cả thủ pháp phân giải Tiên Khí ô nhiễm.
Dư Tắc Thành cũng sững sờ nhìn lên không. Đối phương chính là Kim Tiên, nếu như ngộ đạo, chẳng phải là từ Kim Tiên thăng lên Hỗn Nguyên Kim Tiên ư? Chẳng trách câu cuối cùng của y là Hỗn Nguyên cũng thường thôi... Ha ha. lão tử điểm hóa một vị Kim Tiên, quả thật chẳng khác nằm mơ.
Mãi đến hôm sau, Dư Tắc Thành mới tinh táo lại. Hắn khẩn trương chạy tới tửu lâu Thác Lam Trai, muốn hỏi lão điên thử xem vì sao như vậy.
Dọc đường Dư Tắc Thành phát giác có chuyện bất thường, dường như có vô số người đang theo dõi hắn chăm chú. Tuy rằng không ai nhìn hắn. nhưng Dư Tắc Thành vẫn cảm nhận được vô số ánh mất lướt qua thân mình, vô cùng quái dị. Hắn đi tới đâu, những tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt tới đó, có chuyện gì đây...
Dư Tắc Thành tới trước tửu lâu Thác Lam Trai, chưởng quỷ cửa hàng đối diện là Thiên Tiên Khống Trần Tâm. Giới chủ của Vân cấp Thất Lục Thiên đột nhiên xông ra, chĩa ngón tay cái lên trước mặt Dư Tắc Thành:
- Xuất sắc, vốn ta cho rằng xưa nay không có chuyện gì mà Khổng Trần Tâm ta không dám làm. nhưng hiện tại mới biết nếu so với ngươi, ta vẫn còn kém rất xa.
- Ta phục ngươi, Diệt Độ Tiên Nhân, ngươi chính là thần tượng của lòng ta.
Dư Tắc Thành nghe vậy, có cảm giác lâng lâng phiêu hốt như bay bổng trên mây, chợt nghe Khổng Trần Tâm nói thêm câu nữa:
- Ngay cả Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên mà ngươi cũng dám chế nhạo, ta hoàn toàn khâm phục sát đất.