Dư Tắc Thành hóa hào quang bay lên, một đạo bạch quang vắt ngang trời, nháy mắt trên không tinh quang lấp lánh.
Thời gian tạm dừng, trong vòng trăm dặm tất cả mọi người bất động, chính là cơ hội tốt, lúc này không giết còn đợi chừng nào?
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, thừa dịp đạo hữu bệnh, tiễn luôn đạo hữu lên đường. Đám tu sĩ có thể tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh, Phản Hư, há phải hạng người đơn giản. Lần này mình nhờ lợi dụng phi kiếm thập giai, xuất kỳ bất ý, chiếm hết ưu thế, mới có được hiệu quả như vậy. Lần sau đánh nữa, dù là mình có phi kiếm thập giai cũng chưa chắc đã có được cơ hội như lần này.
Cho nên trận chiến này, nhất định phải phát uy ưu thế của mình đến cực hạn, bằng không tương lai sẽ ra sao, khó lòng đoán trước.
Cho nên Dư Tắc Thành xuất kiếm bất lưu tình, có thể giết thì giết, có thể chém thì chém.
Kiếm quang bay tới đâu, giết người bất động tới đó, lượt ngang qua người địch nhân hết sức dễ dàng. Duy chỉ có loan xa phía trước kia không ngờ hết sức thần kỳ, tự thành một giới, có thể chống lại được thời gian tạm dừng của Dư Tắc Thành.
Kiếm quang Dư Tắc Thành lướt qua, tên xa phu Côn Lôn Nô gầm to một tiếng, trên người y thình lình dâng lên một vòng dao động nguyên khí. thậm chí có thể thấy được bằng mất thường. Dao động này hết sức kỳ dị, ngăn cách thời gian tạm dừng bên ngoài.
Tuy rằng tên Côn Lôn Nô này chống lại được thời gian tạm dừng, nhưng khuyết điểm của y lập tức lộ ra. Chính là dù kháng cự được thời gian tạm dừng, nhưng hành động của y cũng vô cùng chậm chạp.
Dư Tắc Thành nhanh chóng xuất kiếm, một đạo bạch quang như cầu vồng bay tới, điểm vào giữa trán tên Côn Lôn Nô.
Không ngờ một kiếm có uy lực thập giai lại không thể đâm thúng trán tên Côn Lôn Nô này. Y tu luyện Nhục Thân Thành Thánh, pháp tắc Thiên Đạo Kiên Thật (kiên cố). Đấu y còn cứng rắn hơn cả sắt thép, một kiếm Dư Tắc Thành trúng đích chỉ để lại một vết xước màu trắng, vẫn không thể công phá được phòng ngự của y.
Giỏi thật, mạnh thật!
Nhưng chỉ là vô ích. kiếm quang của Dư Tắc Thành nhanh chóng đánh tới, đạo thứ hai, đạo thứ ba, đạo thứ tư... đạo thứ chúi mươi chín...
Trong khoảnh khắc này, từng kiếm đâm tới như vậy, tất cả đều đâm trúng vào một điểm. Cho dù đối phương có được cái đầu cứng rắn. có được pháp tắc Thiên Đạo hùng mạnh, dưới phi kiếm thập giai điên cuồng đâm tới, rốt cục đầu y cũng vỡ, bị kiếm Dư Tắc Thành đâm chết.
Nhưng nhờ khoảnh khắc đình trệ này, bên trong loan xa đã khôi phục bình thường. Hai nữ Chân Nhất Thần Quân trong đó định bay ra, đánh với Dư Tắc Thành một trận. Thời gian lúc này vô cùng quý giá. Dư Tắc Thành phải tranh thủ giết thật nhiều cường địch, không có thời gian rành chiến đấu với các nàng.
Dư Tắc Thành khẽ chuyển kiếm quang, nhanh chóng bao vây loan xa, kéo mạnh một cái, thu cả người lẫn xe vào trong thế giới Bàn cổ của mình.
Lần trước Dư Tắc Thành sắp chết, Nam Thiên Chân Quân nghịch chuyển Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết, tạo lại thân thể mới cho hắn. cứu hắn một mạng. Dư Tắc Thành bị đả kích lần ấy, thế giới Bàn cổ của hắn chợt rơi vào trạng thái tiến hóa kỳ dị.
ở tinh vực Thiên Lại, Dư Tắc Thành đánh chết tộc nhân Thiên Nhãn tộc, bảo tồn thân thể chúng, thế giới Nhất Phương Nhất trên thân chúng cũng được bảo tồn hoàn hào. Lần này không biết vì nguyên nhân gì khiến cho thế giới Bàn cổ tiến hóa, luyện hóa toàn bộ thế giới Nhất Phương Nhất này.
Dư Tắc Thành kéo cả người lẫn xe vào thế giới Bàn cổ của mình, còn chuyện kết cục của loan xa kia thế nào, Dư Tắc Thành cũng không thèm quan tâm. Hiện tại là cơ hội hiếm có, phải tranh thủ thời gian mới được.
Hắn nhướng mày, tiếp tục xuất kiếm, chém giết mục tiêu kế tiếp.
Chỉ thấy một vệt sáng bay lượn rất nhanh quanh đám tu sĩ đang đứng yên bất động, cành tượng này quả thật kỳ dị vô cùng, trước nay chưa từng thấy.
Sau một trăm tám mươi lần hô hấp, hết thảy khôi phục bình thường.
Lập tức thời gian bắt đầu vận chuyển, Dư Tắc Thành đứng giữa không trung, nhìn đám tu sĩ bên cạnh mình.
Hơn hai trăm tu sĩ trong thời gian tạm dừng vừa qua vẫn không thấy thương tích gì cả.
Thời gian vừa động, bọn chúng liếc nhìn nhau, có kẻ muốn động, lúc này hiệu quả của Dư Tắc Thành chém khi nãy mới hiện ra, lập tức kẻ kia hóa thành sương máu.
Trong mất đám tu sĩ tránh ra xa ngoài trăm dặm. chỉ thấy Dư Tắc Thành xuất ra một kiếm, nháy mắt đã khiến tất cả mọi người trên không hoàn toàn bất động. Trạng thái này kéo dài trong một trăm tám mươi lần hô hấp, sau đó mới chấm dứt. thiên địa khôi phục bình thường.
Sau đó trên không giống như cố vô số pháo hoa màu đó nổ tung, chính là thân thể các tu sĩ này nổ tung, hóa thành sương máu, bắn tung khắp cả không trung.
Đây... đây là thời gian tạm dừng! Lúc này các tu sĩ mới có phản ứng, chính là cuốn vó chạy dài.
Trốn đi càng xa càng tốt. khởi động bí pháp vạn dặm chạy dài.
Đây gọi là lấy mạng người ta như lấy đồ trong túi, hắn đã sử dụng ba thanh phi kiếm thập giai, đây là thanh thứ tư, tạo ra hiệu ứng thời gian tạm dừng, lấy gì ngăn đỡ? Hơn nữa nguyên khí của đối phương vẫn còn dồi dào sung túc như vậy, Diệt Độ Chân Quân này không phải là người nữa. mà là yêu ma.
Đầy trời mưa máu nổ tung, Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài. Đánh chết một lúc nhiều tu sĩ như vậy, quả thật khó lòng tin được, nhưng cũng có cảm giác đạt được thành tựu khó tả vô cùng, khiến cho người ta say mê khôn xiết.
Chính là cảm giác này, nó khiến cho Dư Tắc Thành cảm thấy đạo pháp tự nhiên, vô cùng
gần gũi. Trong khoảnh khắc này, nếu không phải trong cơ thể Dư Tắc Thành còn sót Thiên kiếp lôi, hắn đã lập tức thăng tiến cảnh giới Phản Hư Chân Nhất.
Cảm giác Thiên Đạo hợp nhất như vậy làm cho người ta cảm thấy vô cùng sàng khoái, giống như cả thiên địa này đều nằm trong tay mình vậy.
Sau khi Dư Tắc Thành đánh chết vô số tu sĩ. hắn bèn chậm rãi đáp xuống mặt đất, chuẩn bị khởi động phi kiếm thập giai kế tiếp.
Thình lình Dư Tắc Thành cảm ứng được một dao động kỳ dị, trong gần hai trăm làn sương máu vừa nổ tung, có một là giả. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Có một tên Chân Nhất Thần Quân chỉ bị thương mà không chết, một kiếm vừa rồi của Dư Tắc Thành, y đã chịu đựng được, chỉ bị thương. Sương máu bùng nổ chỉ là huyễn thuật của y, y đang chờ khoảnh khắc chân Dư Tắc Thành chạm đất sẽ phát động một đòn chí mạng công kích.
Lúc chân Dư Tắc Thành giẫm lên mặt đất là có thể lập tức xuất ra phi kiếm thập giai. Khi đó là khoảnh khắc hùng mạnh nhất, cũng là khoảnh khắc suy yếu nhất của Dư Tắc Thành. Lúc ấy giáng xuống một đòn là có thể lợi dụng khoảnh khắc Dư Tắc Thành thất thần mà đánh chết hắn. tên Chân Nhất Thần Quân này tính toán rất kỹ.
Tên Chân Nhất Thần Quân này có thể đỡ được một kiếm của phi kiếm thập giai, chỉ có một khả năng duy nhất, chính là y có được lực Thần Uy. Trong năm mươi mấy Chân Nhất Thần Quân, có một tên có được lực Thần Uy cũng là chuyện hợp với lẽ thường.
Dư Tắc Thành chậm rãi đáp xuống, lúc còn cách mặt đất mười trượng, thình lình hắn động, không tiếp tục rơi xuống mà nhanh chóng bay ngược trở lên, quát lớn:
- Ngoại trừ phi kiếm thập giai, ta cũng có được lực Thần Uy!
Lực Thần Uy Hóa của Dư Tắc Thành nhanh chóng khởi động, điều khiển Thúy Mi Thiền Tấn và Vạn Sinh Tịch Diệt hóa thành một đòn mạnh nhất, lực Thần Uy xuất hiện, thi triến hai loại pháp tắc Thiên Đạo của hai thanh phi kiếm này.
Đòn này đã ra ngoài tưởng tượng của tên Chân Nhất Thần Quân kia rất xa. Lực Thần Uy Hóa vừa bạo phát, hai thanh phi kiếm Thúy Mi Thiền Tấn và Vạn Sinh Tịch Diệt cũng không chịu thua kém. lập tức bạo phát pháp tắc Thiên Đạo hùng mạnh của mình, còn mạnh hơn ba phần so với lúc đánh chết Tâm Ma Tàn Ảnh.
Có lẽ là vì chúng không được thăng lên thập giai để phát huy lực hủy diệt đáng sợ, cho nên mới ôm dạ bất bình, thành ra một kiếm này mới hùng mạnh như vậy.
Tên Chân Nhất Thần Quân kia cũng nhanh chóng xuất ra lực Thần Uy của mình. Hai bên giao phong, chỉ thấy Dư Tắc Thành xông xuyên qua thân thể của đối phương.
Kiếm này của Dư Tắc Thành đã chém hoàn toàn cả người lẫn một kiếm lực Thần Uy của đối phương, thật sự hóa thành sương máu.
Nhưng sau một kiếm này, trên người Dư Tắc Thành cũng xuất hiện vết thương. Đây là vết thương đầu tiên của hắn trong trận chiến này, ngực bị đâm trúng một vết kiếm dài một thước, hiện đang chày máu.
Dư Tắc Thành thấy vết máu của mình, chỉ bật cười ha hà. dùng tay quệt một chút máu cho vào miệng nếm thử:
- Thì ra mùi vị máu tươi lại ngọt ngào như vậy. Tất cả xông lên, chúng ta hãy làm cho máu ngập thành sông!
Sau mệnh lệnh này, tất cả tu sĩ còn sống sót gào thảm một tiếng, ùn ùn bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng.
Lúc này trên không vang lên một tiếng chim cưu gáy, từ dưới mặt đất có mười hai kiếm cưu bay lên. Mỗi kiếm cưu này là một tổ ba mươi sáu người, có Kim Đan Chân Nhân, có tu sĩ Trúc Cơ tạo thành, bọn họ bắt đầu truy sát tu sĩ đối phương đang bỏ chạy trong trạng thái hồn phi phách tán.
Mục tiêu của bọn họ chính là đám Nguyên Anh Chân Quân bị thương, đám Kim Đan Chân Nhân đã kinh hồn khiếp vía. Bọn họ né mạnh đánh yếu, thỉnh thoảng sáu cưu hợp nhất, giết chết Nguyên Anh Chân Quân.
Mười hai kiếm cưu này vừa xuất hiện, phía sau tiếp tục có chừng vạn tu sĩ xông ra. số tu sĩ này có môn phái phân chỉ của Hiên Viên kiếm phái, có gia tộc tu tiên ở hai châu Minh Lương, có pháp tượng hư ảnh. thậm chí có tu sĩ Luyện Khí kỳ. Nhưng bọn họ người đông thế mạnh, lớn tiếng gào thét, lập tức hình thành thế truy sát do Dư Tắc Thành dẫn đầu, bắt đầu truy sát đám tu sĩ đối phương đang ra sức chạy trốn.