Kim Dực kiếm lục giai và bát giai chỉ có cảnh giới Kim Đan và Nguyên Anh mới có thể luyện chế, mình chỉ có thể luyện chế phi kiếm ngũ giai mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nguyên liệu cần thiết để luyện chế phi kiếm ngũ giai cũng không quá phức tạp, cần ba mươi sáu loại kim loại quý hiếm, hai mươi mốt loại khoáng thạch quý hiếm, mười ba loại Thiên Niên Linh Mộc, bảy loại máu linh thú, vật dùng làm linh dẫn.
Đại đa số chỉ là tài liệu phố thông nhưng yêu cầu của chúng rất cao. Rất nhiều thứ là tinh túy bên trong một mỏ quặng khổng lồ chỉ có được một chút, hoặc ngàn vạn năm mới hình thành ra một ít. Những thứ tài liệu như vậy cần có rất nhiều thời gian, dần dần thu thập mới có thể có được.
Đệ tử Hiên Viên kiếm phái không cần phải làm như vậy, sau mỗi lần đại chiến có thể thoải mái chọn một thanh phi kiếm trong vô số chiến lợi phẩm đoạt được, sau đó cải tạo một chút là có thể có được phi kiếm mà mình muốn. Có được biện pháp nhẹ nhàng như vậy cần gì phải tiến hành luyện kiếm cho hao công sức, tốn thời gian.
Đối với người khác là một công tác thu thập hết sức khó khăn, nhưng đối với Dư Tắc Thành lại vô cùng thoải mái. Đây là ưu thế của thế giới Bàn Cổ, những kim loại, khoáng thạch, linh mộc quý hiếm, Dư Tắc Thành chỉ cần tìm một ít tài liệu thông thường về, linh mộc ném xuống hồ, kim loại, khoáng thạch cho vào thế giới lửa, sau đó chỉ cần đừng quên thu là được.
Tài liệu cho vào thế giới lửa, để càng lâu lại càng trở nên tinh thuần, nhưng nếu để quá lâu sẽ hoàn toàn biến mất. Có một phần ba tài liệu của Dư Tắc Thành bị biến mất như vậy, thật ra là dung nhập vào thế giới lửa, một phần ba khác là tạp chất, bị thế giới lửa luyện hóa, một phần ba còn lại chính là nguyên liệu thành phẩm hết sức tinh thuần quý hiếm.
Máu linh thú, vật linh dẫn chí có thể tự đi mua, may là có sẵn phường thị bên trong Hiên Viên kiếm phái, vô cùng thuận lợi khiến Dư Tắc Thành tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Vốn Dư Tắc Thành cũng không biết sự tồn tại của phường thị này, mãi tới ngày đại hôn của Tam sư huynh hắn mới biết trong Hiên Viên kiếm phái từ lâu vẫn có một phường thị như vậy.
Một thời gian trước Dư Tắc Thành cũng mua Thanh Nhằn Kim Điêu Yêu ở phường thị này, nó không giống như phường thị của các môn phái khác, phải bày hàng quán trên phố vô cùng vất vả.
Thậm chí Dư Tắc Thành không cần ra khỏi cửa động phủ cũng có thể đi dạo khắp phường thị này, bởi vì đây là phường thị ảo thuật. Trong mỗi động phủ của mỗi đệ tử Hiên Viên kiếm phái đều có con rối Pháp Linh, phường thị này chính là tiến hành kết nối thông qua con rối Pháp Linh, từ đó tiến hành mua bán giao dịch.
Chỉ cần Dư Tắc Thành bỏ ra cho con rối Pháp Linh một viên linh thạch trung phẩm hắn sẽ có được quyền tiến vào phường thị trong vòng một tháng. Nó sẽ cho phép Dư Tắc Thành thi triển ảo thuật, trước mắt hắn lập tức xuất hiện một phường thị ảo thuật, trong đó có vô số cửa hàng, quầy hàng. Có đủ loại hàng hóa trong đó, phía dưới có niêm yết giá cả hoặc mua hoặc trao đối bằng vật phẩm khác, có thể nhìn rõ không sót thứ gì, rành rành như trước mắt.
Có thể lựa chọn bất cứ thứ gì muốn mua trong đó, cũng có thể buôn bán hàng hóa của mình ở đó. Ngoài ra còn có thể rao tưởng cho ai bán thứ hàng mà mình cần mua, thậm chí có thể mở cửa hàng buôn bán của riêng mình.
Những nguyên liệu của Dư Tắc Thành toàn là mua thông qua phường thị ảo thuật này. Những khi hắn rảnh rỗi bèn dạo xem phường thị, có thể tìm ra rất nhiều vật phẩm hữu ích. Nếu Hiên Viên kiếm phái xảy ra đại chiến cùng môn phái khác, qua ngày hôm sau là có thể mua được chiến lợi phẩm trong trận chiến đó thông qua phường thị ảo thuật này.
Đa phần các cửa hàng này là do đệ tử Hiên Viên kiếm phái trong các động phủ bày bán, bán những đặc sản địa phương, giá cả không đắt, chất lượng có thể nói là hạng nhất.
Đa số những món hàng được bày bán đều là những vật phẩm mà chủ nhân của nó không dùng tới, mang ra bán như vậy, đỡ hơn sau này phải vứt đi mà không được gì.
Muốn buôn bán hàng hóa trong phường thị ảo thuật này sau khi ghi rõ vật phẩm, giá cả mình muốn bán ở phường thị, con rối Pháp Linh sẽ tự động tới nghiệm chứng, sau đó mang hàng đi. Sau khi bán được sẽ mang số tiền thu được tới cho chủ nhân. Đương nhiên mỗi lần mua bán đều có thu một khoản phí nhất định từ người bán, đưa vào làm phí tổn hoạt động phường thị.
Thật ra trong các thượng môn đều có loại phường thị như vậy, đây gọi là phường thị nội bộ, phường thị ở Hiên Viên kiếm phái chỉ là phường thị nội bộ loại nhỏ mà thôi.
Hàng hóa vật phẩm bày bán trong phường thị hoàn toàn chân thật vô cùng, không có chuyện treo đầu dê bán thịt chó, toàn là hàng thật giá thật, vì không ai chạy đi đâu được cả. Hiên Viên kiếm phái rộng lớn như vậy, tuy rằng giao dịch mua bán trên phường thị đều không để lại tên họ nhưng người sáng mắt chỉ cần liếc mắt xem qua là có thể biết được vật phẩm này được ai bán, đã được ai mua.
Vốn khi Dư Tắc Thành đi mua vật phẩm ở đây vô cùng cẩn thận, sau hắn phát hiện ra cửa hàng lớn nhất trong phường thị có tên là Thạch Cơ các, là do chưởng môn mở, chuyên môn buôn bán chỉ một loại nguyên liệu là Càn Khôn thạch. Nghe nói nguyên liệu này là khi chưởng môn Thạch Cơ luyện kiếm dẫn động thiên địa nguyên lực, đất đá trên mặt đất bị thiên địa nguyên lực này tẩy rửa, biến thành loại Càn Khôn thạch này.
Nếu là như vậy, Càn Khôn thạch quả thật là vô dụng, hiện tại được bán với số lượng lớn trong phường thị, giá rẻ vô cùng, quả thật gần như biếu không. Vật ấy không có chút tác dụng gì với đệ tử Hiên Viên kiếm phái, bất quá mỗi khi đệ tử Hiên Viên kiếm phái xuất môn, thường mua rất nhiều Càn Khôn thạch để làm lễ vật cho môn phái khác, cho bằng hữu, cho đám tiểu bối, đối với bọn họ, đó là tài liệu luyện khí rất tốt. Làm như vậy vừa có thể diện lại vừa tiết kiệm không ít, quả thật là nhất cử lưỡng tiện.
Dư Tắc Thành cũng mua trăm cân Càn Khôn thạch đặt vào thế giới Bàn Cổ, để dành về sau có chỗ dùng. Trong một năm qua, Dư Tắc Thành đã mở một cửa hàng trong phường thị chuyên môn mua bán Cực Lạc Thiên của mình. Mỗi tháng Dư Tắc Thành chỉ bán hai trăm cân, chia ra mười cân một bình. Giá cả bán cho nội bộ cho nên rẻ vô cùng, mỗi tháng vừa đưa hàng lên lập tức hết sạch. Sau hắn không thể không hạn chế mỗi người chỉ được mua ba bình là tối đa nhưng dù như vậy cũng hết sạch trong nháy mắt, cung không đủ cầu.
Mỗi tháng Dư Tắc Thành chỉ bán ra trong phường thị hai trăm cân, không thêm một cân nào nữa, đồng thời lượng Cực Lạc Thiên mà hắn cống hiến cho môn phái cũng giảm đi hai trăm cân mỗi tháng. Chuyện này tạo ấn tượng cho người khác rằng, mỗi tháng Dư Tắc Thành chỉ có thể sản xuất ra năm trăm cân Cực Lạc Thiên.
Hơn nữa mỗi tháng, Dư Tắc Thành còn đặt mua các loại nguyên liệu để chế tạo Hỏa tửu, Bích Liên Thiên, Thái Âm Tố Kim Dịch, Ngọc Ly Trấp. Thật ra Cực Lạc Thiên của hắn đã bị người khác phân tích ra thành phần chế biến từ sớm, chỉ có điều bọn họ không thể phân tích được nước ao của Dư Tắc Thành.
Phí tổn mua số nguyên liệu này cũng chỉ mất hai bình Cực Lạc Thiên. Sau khi mua về, tất cả đều cho vào trong tửu tuyền, tạo ra biểu hiện giả dối rằng mình cũng pha chế rượu.
Lần này xem phường thị, Dư Tắc Thành bắt đầu tìm mua bảy thứ máu linh thú cùng vật linh dẫn. Máu linh thú mua được vô cùng thuận lợi, dễ như trở bàn tay. Dư Tắc Thành chợt nảy ra ý nghĩ hoang đường, bắt đầu tìm kiếm thử xem có ai bán Kim Dực kiếm hay không. Thế nhưng chuyện này cũng như mò kim đáy bể hoàn toàn không tìm được. Phi kiếm vô cùng quý giá, không ai lại mang ra bán ở đây cho dù mình không dùng, cũng có thể truyền cho môn nhân đệ tử.
Vật linh dẫn lại rất khó tìm, đó chính là vật làm nên hạch tâm pháp lực của Kim Dực kiếm. Dựa theo pháp dẫn luyện chế Kim Dực kiếm, phi kiếm có thể hình thành được pháp thuật gì, hoàn toàn nhờ vào tính chất bản thân hạch tâm pháp thuật. Nếu như phi kiếm luyện ra không có pháp thuật, vậy coi như không có chút giá trị gì, được không bằng mất.
Vốn cho tới bây giờ, Dư Tắc Thành vẫn chưa giám định xem hai đôi Kim Dực kiếm của mình, vẫn không biết chúng có được pháp thuật gì nhưng nhất định là có hạch tâm pháp thuật.
Vào thời kỳ thượng cổ phi kiếm chỉ là phi kiếm đơn thuần, rất hiếm khi có được pháp thuật. Bởi vì người tu tiên thời đó không cần pháp thuật gì cả khi đó mới bắt đầu tu tiên đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, đánh ra một kiếm dẫn động thiên địa nguyên khí, long trời lỡ đất, đâu cần dùng tới pháp thuật làm gì.
Thời gian trôi qua Nguyên Anh kỳ trở thành cường giả cao cao tại thượng, mọi người không còn thần thông hủy thiên diệt địa như trước cho nên bắt đầu chú trọng kỹ xảo pháp thuật, bắt chước theo phương pháp luyện chế pháp bảo, dần dần cũng gia tăng pháp thuật thần thông trên phi kiếm. Hơn nữa tới sau này nếu phi kiếm không có pháp thuật thần thông, sẽ bị xem như không phải là phi kiếm.
Đây là lai lịch quyển Phi Kiếm thuyết của Bất Ngôn tông. Cái gọi là pháp dẫn luyện kiếm chính là phương pháp thêm hạch tâm pháp thuật vào phi kiếm khi luyện chế. Phi kiếm trong thiên hạ lưu truyền từ trước tới nay có tới một vạn ba ngàn hai trăm hai mươi lăm loại, từ đó có thể thấy được thuật luyện kiếm xâm nhập lòng người đến mức nào.