Nhã Hương nhìn ba người, hỏi:
- Các người... các người đành lòng nhìn Tam tỷ và Bát tỷ chết đi, Đại tỷ và Nhị tỷ bị thương như vậy sao? Các ngươi...
Vọng Nguyệt tiên tử ngạo nghễ lên tiếng nói:
- Ý trung nhân của ta, chủ nhân của ta chỉ bảo ta lấy thần đan. những kẻ khác trước mặt chủ nhân ta cũng không khác gì trùng kiến, chết, bị thương thì đã sao?
- Dù cho hiện tại bảo ta chết đi, để ý trung nhân ta được những gì y muốn, y sẽ rất vui, vậy ta cũng bằng lòng.
Khi nói những lời này, chẳng những Vọng Nguyệt tiên tử mà cả hai tiên tử kia cũng có thái độ như nhau, dáng vẻ như nữ tử si tình có thể sống vì ca ca, chết vì ca ca, trả giá hết thảy vì ca ca vậy.
Dư Tắc Thành sững sờ kinh ngạc, thình lình một bóng người xuất hiện trong đầu hắn. Phong Nguyệt Tiên Sinh...
Âm Dương Giới Chủ Phong Nguyệt Tiên Sinh, ngoại trừ y ra còn ai nữa... Còn ai có
được uy năng lớn lao như vậy, tên khốn này quả thật là cao thủ đùa bỡn ái tình, quả nhiên không hổ là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.
Bên kia Tử Khí Nhất Khí. Thiên Địa Đạo Chủ nghịch chuyển thời gian của lời tiên đoán, bên này Phong Nguyệt Tiên Sinh ngấm ngầm cài người, âm thầm thu phục ba vị tiên tử vào tay. Có đám nữ tử si tình ngốc nghếch này, lấy được thần đan vào tay là chuyện hết sức dễ dàng.
Dư Tắc Thành thử thăm dò:
- Vừa rồi thủ hạ của y chết sạch, vì sao các ngươi không cứu bọn chúng?
Nam Nhu tiên tử nói:
- Bọn chúng chết vì chủ nhân, đó là vinh dự của chúng, cái chết của chúng không quan trọng, quan trọng là thần đan phải được an toàn. Đây là ý của chủ nhân, chúng ta phải làm được, bằng không y sẽ hết sức đau lòng.
Quả nhiên là y, hết thảy cũng là do Phong Nguyệt Tiên Sinh kia giở trò quỷ quái, thu ba tiên tử vào tay, đưa các nàng thăng cảnh giới Kim Tiên, đê cướp đoạt thần đan cho y.
Vọng Nguyệt tiên tử nhìn bảy, tám Thiên Tiên còn sống sót:
- Động thủ đi thôi, giết chết tất cả bọn chúng, tránh cho hỏng việc.
Nháy mắt ba người xông tới, tuy rằng ai nấy dung nhan diễm lệ, nhưng xuất thủ độc ác vô cùng, ra tay lập tức lấy mạng người. Chỉ trong thoáng chốc, trong đại sành chỉ còn lại ba tiên tử. còn có hai người Dư Tắc Thành và Nhã Hương.
Lạc Nhật tiên tử nhìn hai người bọn Dư Tắc Thành:
- Các ngươi không nên vọng động, nghĩ giao tình từ trước tới nay, chúng ta sẽ tha cho các ngươi.
Nhã Hương nhìn ba người các nàng, nói:
- Ngũ tỷ, Lục tỷ, Thất tỷ, các ngươi mau tinh lại, các ngươi...
Dư Tắc Thành nói:
- Đừng khuyên vô ích. người đã bị ái tình làm cho mê muội đầu óc như vậy, đến chết cũng không hối cài.
- Tên khốn Phong Nguyệt kia thật là đáng giận, ôi, không xong, ba mươi năm trước, y tới tìm tỷ phải chăng cũng mang dạ bất lương...
Đại ca gì chứ, hiện tại Dư Tắc Thành bắt đầu cảm thấy bực tức. Nữ nhân của mình không cần Đại ca cái rắm gì cả. như vậy là hay nhất.
Nhã Hương trầm ngâm một lúc, sau đó lắc lắc đầu:
- Y không phải là loại người như vậy, ta tin tường y. Thật ra kết cục như vậy cũng tốt, cứ để cho bọn họ mau mau cướp thần đan đi, đây hoàn toàn là mầm tai vạ.
- Chỉ có điều đã có lỗi với đệ, làm cho đệ không thể hoàn thành nhiệm vụ tổ sư giao...
Dư Tắc Thành cười nói:
- Chỉ cần được ở bên cạnh tỷ, thần đan gì đó không có cũng không sao, có tỷ bên cạnh bầu bạn cùng đệ đã là quá đủ.
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Dư Tắc Thành tỏ ra không cam lòng. Hắn đưa mắt nhìn chăm chú ba tiên tử đang bảo vệ lò luyện đan...
Ba tiên tử hiện tại đang tập trung tất cả tinh thần bảo vệ lò luyện đan. Ái tình khiến cho người ta trở nên điên cuồng, không ngờ sâu sắc tới mức này.
Dư Tắc Thành cùng Nhã Hương lặng lẽ ngồi một góc, bên kia Ngọc Điệp tiên tử và Huyền Sương tiên tử vẫn nằm bất động trên mặt đất.
Nhã Hương tới đỡ bọn họ dậy, xem xét thương thế, nhưng không có thu hoạch gì. Không biết các nàng có chuyện gì, mãi vẫn không thể cử động, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Sắc mặt hai nàng tái nhợt, rơi vào trạng thái hết sức kỳ dị.
Bên kia ba tiên tử bảo vệ lò luyện đan. bên này là bọn bốn người Dư Tắc Thành. Bên trong đại sành chỉ còn lại mấy người bọn họ, ở đây chờ đợi.
Thế giới bên ngoài vẫn vô cùng náo nhiệt, chiếng trống vang trời, pháo nổ đùng đùng. Tuy rằng không nghe được thanh âm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Thời gian dần dần trôi qua, thời khắc tối nhất của đêm đã qua đi, sắc trời bắt đầu dần sáng.
Thình lình ba vị tiên tử đang bảo vệ lò luyện đan mờ lò, chính thức ra đan trước giờ Thìn.
Một tiếng ầm vang lên, cả lò luyện đan nháy mắt giống như một nụ hoa bừng nở.
Vốn lò luyện đan làm bằng sất ròng, lúc này giống như một đóa hoa tươi nở ra từng cánh từng cánh.
ở trung tâm đóa hoa này có một viên thần đan hình tròn màu đò tím, to bằng nắm tay lơ lửng giữa không trung, phát ra hào quang vô hạn.
Nhìn đan này, chợt Nhã Hương lên tiếng nói:
- Ta thích nhất cảnh tượng này, bất kể đan thành hay phế, đều là như vậy, xinh đẹp tuyệt luân.
Thì ra nàng thích luyện đan là vì chuyện này, Dư Tắc Thành gãi đầu gãi tai, thật sự là không thể nào hiểu nổi.
Ba tiên tử tỏ ra kích động vô cùng:
- Đan thành, đan thành rồi, đây là Đại Uy Đức Thiên Lang Luân Hồi Cửu Đinh Kim Tướng Hóa Sinh Thần Đan. Thật là hay quá, chúng ta mang cho y, nhất định y sẽ hết sức cao hứng.
Ba tiên tử vui vẻ vô cùng, chuẩn bị thu lấy thần đan.
Thình lình Ngọc Điệp tiên tử mờ bừng mất ra, lên tiếng nói:
- Chờ một chút, vẫn còn thiếu chút hỏa hậu.
Tay nàng chợt động, nháy mắt thần đan biến mất, sau đó xuất hiện trở lại trong tay nàng. Tay nàng trắng như tuyết, xinh đẹp động lòng người, nghịch nghịch thần đan.
Đúng vậy, đây là Ngọc Điệp tiên tử vừa rồi vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Hiện tại nàng đang nhìn thần đan trong tay chăm chú không chớp mắt.
Nhã Hương kinh ngạc hỏi:
- Đại tỷ, tỷ... tỷ...
Vọng Nguyệt tiên tử, Nam Nhu tiên tử bên kia đưa mắt nhìn nhau. Nam Nhu tiên tử nói:
- Đại tỷ, trả thần đan lại cho chúng ta, bằng không chớ trách chúng ta...
Ngọc Điệp tiên tử nói:
- Các vị muội muội, cảm tạ các muội thời gian qua vất vả. Hiện tại thần đan đã luyện thành, duyên phận giữa chúng ta đã hết, mạnh ai nấy phủi tay rời đi, như vậy có được chăng?
Vọng Nguyệt tiên tử quát lớn:
- Không được, trả thần đan cho chúng ta.
Ngọc Điệp tiên tử nói:
- Ta không muốn tỷ muội chúng ta cuối cùng nói chuyện bằng binh đao như vậy, rời đi trong êm đẹp không được hay sao? Đừng ép ta xuất thủ!
Dư Tắc Thành nhìn nàng hỏi:
- Thì ra là như vậy, nàng mới là độc thủ sau màn. chẳng trách Tiêu Hồn Hương muốn luyện chế thần đan. thật ra đây là ý của nàng, nàng muốn luyện chế đan này. Rốt cục nàng ở phe nào vậy?
- Tạo Hóa Đạo Nhân Trang Bá Dương? Hạo Nhiên Chính Khí Khí Nguyên Nhất? Tiên tộc? Thái Hư Đạo Đức, Độ Ách Hồng Liên?
- Phải chăng nàng đã bị bọn chúng uy hiếp?
Ngọc Điệp tiên tử cười nói:
- Không phải vừa rồi Thái Ất đã hói sao, vì sao Tiên tộc không có ai tới. Làm gì có người tới nữa. vì ta chính là Tiên tộc.
- Thái Hư Đạo Đức, Độ Ách Hồng Liên, hai tên tiểu bối này cũng khá. vốn ta luyện chế thần đan này là để cho mình dùng, thế nhưng hiện tại không cần. Tìm được ngài rồi, tuy rằng không biết nguyên hồn của ngài ở nơi nào, nhưng chỉ cần cho ngài uống vào là có thể giúp ngài hồi phục.
Vừa nghe như vậy, lập tức Dư Tắc Thành há hốc mồm. Không ngờ Thái Hư Đạo Đức, Độ Ách Hồng Liên chỉ là tiêu bối của nàng, vậy nàng là ai?
Dư Tắc Thành kinh ngạc hỏi:
- Nhưng... nhưng mười mấy đời của nàng đều là người tu tiên phổ thông kia mà, nàng... rốt cục nàng là ai?
Ngọc Điệp tiên tử cười nói:
- Ta là ai không quan trọng, bởi vì ta chưa từng lưu lại tên mình, ta chỉ là Ngọc Điệp tiên tử mà thôi.
- Ta biết Kiếm Lão Nhân từng đi Tiên Tần để thăm dò về ta, nhưng lão tuyệt đối không ngờ, ta thuộc về Tiên Tần Ám Vệ Anh Tử. Nhiệm vụ của ta là giám thị động tĩnh của Tiên Tần Tam úy, đám Công Hầu tước các ngươi. Muốn thăm dò chân tướng của ta ư, hừ, năm xưa Tiên Tần Tam Úy còn không làm nổi, nằm mơ đi thôi...
Trong lúc nàng còn đang nói, chợt Huyền Sương tiên tử chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh Ngọc Điệp tiên tử. Rất nhanh hai người dung hợp lại, hóa thành một người.
Thì ra Huyền Sương tiên tử này là hóa thân của Ngọc Điệp tiên tử, cho nên từ trước tới nay nàng không nói chuyện nhiều, lạnh lùng như băng giá.
Hai người hợp thể. Ngọc Điệp tiên tử nhanh chóng biến hóa, trở thành một tiên nữ thướt tha yểu điệu, tóc bởi cao cài trâm phượng, mày ngài mất phượng, môi đỏ răng trắng, thân hình thướt tha như nhành liễu trước gió.
Dư Tắc Thành nhìn nàng hỏi:
- Rốt cục nàng là ai?
Nàng khẽ mỉm cười:
- Ta chính là Ngọc Điệp.
Dư Tắc Thành hỏi lại lần nữa:
- Rốt cục nàng là ai?
Dường như nàng đang nhớ lại chuyện gì:
- Rốt cục ta là ai?
- Trước kia... trước kia ta là tộc trường Tiên tộc, Tể tướng Tiên Giới, Ám Vệ Đại Thống Lĩnh Tiên Tần.
- Thật ra ta chính là Ngọc Điệp, Ngọc Điệp vĩnh viễn trong tay bệ hạ.
- Năm xưa Tiên Đế bệ hạ đột ngột mất tích, ta tìm ngài đã nhiều vạn năm. Đáng tiếc vẫn không tìm được, từ đó về sau không có tin tức gì, rốt cục không tìm được ngài.
Giọng Ngọc Điệp tiên tử như đang mơ màng hồi tưởng:
- Ta nhớ ngài, không cam lòng để ngài mất đi như vậy. Tranh chấp giữa Tiên Nhân Tiên tộc, quyền lợi địa vị, Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên gì gì đó, trong mất ta không bằng một nụ cười của ngài.
- Ngươi thật sự rất giống ngài, nhưng không phải. Ánh sáng đom đóm làm sao có thể sánh với nhật nguyệt, ngươi kém ngài ức vạn lần.
Lần đầu tiên Dư Tắc Thành gặp Ngọc Điệp tiên tử, nàng cũng từng nói như vậy, sau bị Huyền Sương tiên tử dùng Bích Hạ tiên tử gì đó khóa lấp.
Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, như vừa cảm ngộ được chuyện gì.
Ngọc Điệp tiên tử nói tiếp:
- Ta tìm ngài vất và biết bao. Lúc ấy ta nghe Tiểu Hỏa, Tiểu Hư nói, bệ hạ bị Hiên Viên Hoàng đế lão nhi kích thích, cho nên quyết định phong ấn mình, bị Đại Vũ nhốt vào trong Khốn Tiên Lao.
- Ta hạ giới đi tìm Đại Vũ, kết quả bại dưới tay y, y quá mạnh. Y chính là phân thân nguyên thần của Hiên Viên Hoàng đế lão nhi, ta không phải là đối thủ của y. Cơ thể của ta cũng bị y cướp đi, phong ấn trong Khốn Tiên Lao, vĩnh viễn ở bên cạnh bệ hạ. không còn cách nào, đành phải từ bỏ.
Vừa nghe như vậy, Dư Tắc Thành hoàn toàn ngây dại. Tiên nữ này quả thật là Cường giả, nàng... chẳng lẽ nàng là nguyên hồn của tộc trường Tiên tộc trong Khốn Tiên Lao? Tiểu Hỏa, Tiểu Hư nhất định là Thái Hư Đạo Đức, Độ Ách Hồng Liên.
Nàng giao thủ cùng Đại Vũ Thần Đế, thì ra Đại Vũ Thần Đế chính là phân thân nguyên thần của Hiên Viên Hoàng đế, Tiên Đế trong lời nàng chăng lẽ lại là...
Nháy mắt tiên thể tiền kiếp của hắn. Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên do vô số kinh văn tạo thành trong Khốn Tiên Lao xuất hiện trước mắt hắn.
Lúc này Ngọc Điệp tiên tử đã chìm trong trạng thái kỳ dị. Ánh mất nàng mơ màng, thật ra không phải nói với Dư Tắc Thành, mà là đang lấm bầm tự nói với mình. Thời gian đã qua rất lâu. rốt cục tới giờ phút này nàng không cần phải ngụy trang nữa, bắt đầu tự nói ra hết.
- Ta hận. ta oán ghét chính mình. Nếu không phải ta gây ra lũ lụt Diệt Thế, vậy Tiên Đế sẽ không có chuyện gì.
- Khi đó ngài nhìn thấy kế hoạch của ta bèn cau mày hỏi ta, vì sao muốn làm như vậy, như vậy sẽ chết rất nhiều người.
- Ta nói ta thích ngắm bọt nước trắng xóa đầy trời mỗi khi lũ lụt trào dâng.
- Ngài nhìn ta. chỉ cười nói, nếu nàng thích thì được rồi, cứ làm như vậy.
Dư Tắc Thành không khỏi lạnh toát toàn thân, không ngờ lũ lụt Diệt Thế xảy ra vào thời thượng cổ, chỉ vì muốn ngắm bọt sóng đầy trời. Bọn gian phu dâm phụ này thật là khốn kiếp...
Ngọc Điệp tiên tử nói tiếp:
- Thật ra ta chỉ muốn nghe tiếng kêu thảm thiết của mọi người lúc lũ lụt Diệt Thế xảy ra.
- Nhưng ta đã sai rồi...
- Là sai lầm của ta, sau đó cho dù vô số phàm nhân kêu thảm thiết tới mức nào, cũng không thể làm động lòng ta bằng nụ cười của ngài.
- Bắc Phương Tiên Đế Thang là muội muội Lực Mục của ngài, ta biết nàng cũng thích ngài giống như ta, ngài muốn làm gì, nàng cũng sẽ không phản đối. Tây Phương Tiên Đế Khốc là hảo hữu của ngài, cũng sẽ không có ý kiến gì. Chỉ có Nam Phương Tiên Đế Cốn là không ổn.
- Cuối cùng y không thể ngăn được lũ lụt Diệt Thế, bèn lén lút đưa tin cho Hiên Viên Hoàng đế lão nhi, bày ra cạm bẫy, lợi dụng sơ hở trong cảm tình của bệ hạ. khiến cho bệ hạ tự sát. lập ra Khốn Tiên Lao, tự phong ấn mình trong đó.
- Bắc Phương Tiên Đế Thang cũng chết theo ngài. Tuy rằng cồn cũng chết đi, nhưng bích huyết hóa đan thanh. Phân thân Hiên Viên Hoàng đế lão nhi chuyển thế tái sinh, sinh ra Đại Vũ. như vậy lũ lụt Diệt Thế thất bại.
Nghe tới đây, Dư Tắc Thành nhìn nàng trân trối. Thì ra nàng mới là độc thủ sau màn hết thảy mọi chuyện. Tất cả hạo kiếp nhân gian là do một tay nàng sau màn bày ra.
Ngọc Điệp tiên tử tiếp tục lẩm bẩm:
- Bệ hạ biến mất, ta mới biết được đau khổ là gì. Sau khi mất đi tiên thể, ta tìm ngài khắp nơi, đáng tiếc là không tìm thấy.
- Cuối cùng ta nghĩ tới biện pháp này. Nếu ta có thể thay đổi quá khứ, thay đổi lịch sử, nếu ta không nhắc tới kế hoạch lũ lụt Diệt Thế kia, bệ hạ sẽ không biến mất, chúng ta sẽ được vĩnh viễn ở bên nhau.
- Cho nên ta mới trở về quá khứ, thay đổi quá khứ, nhưng chuyện này hết sức khó khăn. Có vô số tiên pháp trở về quá khứ, nhưng lúc thành lập Tiên Giới đã định ra ba điều giới luật không thay đổi, trong đó không được thay đổi thời gian là giới luật đứng hàng đầu.
- Nhưng Tiên Giới có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, ta có thể nhân sơ hở của giới luật này mà trở về quá khứ. Nhưng chuyện này cần có rất nhiều nhân lực tài lực, mới có thể nghiên cứu ra được.
- Nhưng lúc ấy Tiên tộc đã không còn là Tiên tộc trước kia, bọn chúng nói rằng ta điên rồi, không nghe theo mệnh lệnh của ta. Chúng cướp quyền tộc trường Tiên tộc của ta, thế lực của bệ hạ còn sót lại năm xưa trong cơn hỗn loạn cũng tiêu tan.
- Phải làm sao? Phải mượn lực mà đi, cho nên ta chuyển thế tái sinh Tiên Tần, trợ giúp Thủy Hoàng thành lập Tiên Tần, làm Ám Vệ Thống Lĩnh của y.
- Cứ như vậy, ta mượn dùng lực lượng Tiên Tần, rốt cục nghiên cứu ra Đại Uy Đức Thiên Lang Luân Hồi Cửu Đinh Kim Tướng Hóa Sinh Thần Đan này.
- Thật ra thần đan này còn có một tên khác ở nhân gian, gọi là Hậu Hối dược, uống nó vào có thể trở về quá khứ, thay đổi lịch sử.
- Đáng tiếc ở Tiên Tần, ta luyện chế ra vô số đan này, cuối cùng hoàn toàn thất bại. Thông qua Đại Dự Ngôn thuật, ta mới phát hiện ra chỉ có thể luyện đan này trên Tiên Giới.
- Khi đó Tiên Tần đế quốc và Tiên Giới đã trở thành thế nước lửa. Ta không còn cách nào lên Tiên Giới, chỉ có thể tìm cách khác.
- Thông qua Tiên Tần đế quốc, ta phát tán phương pháp luyện đan này đi khắp nơi. Sau ta dùng phân thân chuyển thế, phong ấn ký ức, gia nhập Hồ Điệp môn, phi thăng trở lại Tiên Giới.
- Sau khi Tiên Tần đế quốc sụp đổ, ta bắt đầu bày cục. Hai vạn bốn ngàn năm. thật vô cùng vất và. nhờ vào rất nhiều Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên sau lưng các vị tỷ muội âm thầm ủng hộ, tìm được vô số tài liệu, rốt cục luyện chế ra được đan này.
Mọi người đều đắm chìm trong bí mật này, rất lâu không thể thoát ra được. Ngọc Điệp tiên tử nhìn thần đan trong tay, nở một nụ cười tươi tắn. Nàng âu yếm vuốt ve mơn trớn nó, chẳng khác vuốt ve ý trung nhân.
Thần đan to bằng nắm tay, màu đỏ tím rực rỡ, trong suốt sáng loáng. Nếu nhìn kỹ, giống như một luồng lửa đỏ của mặt trời lên.
Lúc này tình cảm trong lòng Ngọc Điệp tiên tử đã hoàn toàn khơi dậy.
Vọng Nguyệt tiên tử, Nam Nhu tiên tử, Lạc Nhật tiên tử, ba người liếc nhìn nhau. Vọng Nguyệt tiên tử nói:
- Các tỷ muội, nàng nói nhiều như vậy, không có chuyện sẽ để cho chúng ta còn sống rời đi, lan truyền bí mật này ra ngoài, chúng ta liều mạng với nàng đi thôi.
Ngọc Điệp tiên tử nói:
- Không cần giãy dụa làm gì nữa, hết thảy đều vô ích.
- Đại Uy Đức Thiên Lang Luân Hồi Cửu Đinh Kim Tướng Hóa Sinh Thần Đan. còn gọi là Hậu Hối dược. Chỉ cần ta uống nó vào, nháy mắt thời gian đào ngược. ta sẽ trở về quá khứ.
- Hiện tại hết thảy không còn ý nghĩa gì, tất cả đều là hư ảo. Hết thảy cũng phải nghịch chuyển theo thời gian, bắt đầu lại từ đầu, e rằng bọn Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên cũng là như vậy.
Dư Tắc Thành kinh ngạc nói:
- Không có khả năng, làm sao có thể như vậy được?
Ngọc Điệp tiên tử nói:
- Làm sao lại không có khả năng, nếu không như vậy, cần gì ta vất và bố trí trong hơn hai vạn năm qua? Chính là thần kỳ như vậy đó, hơn nữa chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi.
- Pháp thuật đào ngược thời gian có vô số, nhưng đều vô dụng. Năng lượng Tiên Giới quá hùng mạnh, cho dù những pháp thuật này có thể trở về quá khứ, có thay đổi cách nào cũng không thay đổi được quá khứ.
- Đây là nhờ sự bảo vệ của lực nhân quả, không ai có thể đổi được Thiên Đạo Thời Gian, đây là nền tàng của thế giới, không ai thay đổi được.
- Nhưng đan này của ta lại có thể làm được. Nó có thể tìm được một lỗ hổng nhỏ trong vô số pháp tắc Thời Gian, có thể trở về quá khứ, thay đổi lịch sử.
- Bất quá cơ hội chỉ có một lần, thần đan có hiệu lực, thiên địa nghịch chuyển, Tiên Giới sẽ nhớ dao động này, tự động lấp đi lỗ hổng kia, từ nay về sau cũng không thể luyện chế ra thần đan này nữa.
- Cơ hội chỉ có một lần, cho nên nó mới quý giá như vậy.
- Đám Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, tuy rằng là vô thượng chí cao Tiên Tôn, nhưng bọn chúng cũng có vô số tiếc nuối. Chỉ cần lấy được đan này, bọn chúng có thể thay đổi quá khứ, không để cho mình hối hận nữa. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Đúng rồi, Diệt Độ Tiên Nhân, ngươi có tiếc nuối gì muốn trở về quá khứ, để thay đổi lại hay không?
Vừa nghe như vậy, Dư Tắc Thành sững sờ. Nếu mình có thể trở về quá khứ, trong lúc đại chiến Tâm Kiếm Thiền Tông sẽ không trúng Tử Kiếm thuật. Lúc ấy Lưu Thi Vận sẽ không phải chết, sư phụ cũng sẽ không chết.
Lúc này Dư Tắc Thành chìm vào trầm tư, hắn nhìn thần đan, lần đầu tiên trong lòng sinh ra ý niệm cần tới nó.
Ngọc Điệp tiên tử nói:
- Thần đan ôi thần đan. rốt cục ta đã luyện chế được ngươi, thật là vất vả.
- Ta lợi dụng Tiểu Hư, Tiểu Hỏa thu thập tài liệu của Tiên tộc, lợi dụng Yên Tinh tiên tử thu thập tài liệu của Tử Khí Nhất Khí. Thiên Địa Đạo Chủ. Lợi dụng ba người các nàng thu thập tài liệu của Phong Nguyệt Tiên Sinh. Có thể nói vô số Kim Tiên trên Tiên Giới đã ra sức
vì chúng ta. ta mới có thể luyện chế được ngươi.
Ngọc Điệp tiên tử nhìn thần đan chăm chú, vui sướng vô cùng.