Dư Tắc Thành đứng sừng sững giữa không trung, ngẩng đầu nhìn về phía đám yêu ma đang hỗn chiến. Một cỗ uy áp từ thân thể hắn bạo phát mà ra, đây là uy áp của Chân Nhất Thần Quân, dưới uy áp này, lập tức chiến sĩ cả hai bên không nhịn được phải ngừng chiến đấu.
Lúc này một hiện tượng kỳ dị xuất hiện, đám chiến sĩ có hình dạng yêu ma quỷ quái lập tức quỳ sụp xuống trước mặt Dư Tắc Thành, chân thành thi lễ.
Mà đám quái vật dị hình ra sức chống lại uy áp của Dư Tắc Thành, nhìn hắn với ánh mất đầy oán hận. dường như có thù hận trời sinh.
Bọn chúng bất khuất không quỳ, cả đám thà rằng thân mình sụp đổ ầm ầm, chứ không chịu quỳ xuống khuất phục.
Nhìn đám quái vật đang dần dần tan tác, đột nhiên Dư Tắc Thành có một cảm giác kỳ quái. Vì sao bọn chúng ãống như Dị tộc vậy? Chăng lẽ chúng là dư nghiệt của Dị tộc trong thế giới Nhất Phương Nhất mà mình đã nuốt hay sao?
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang nghi hoặc, từ xa bay tới một Cường giả, hẳn là cảnh giới Phản Hư, thực lực cao hơn đám chiến sĩ này vô số lần, từ xa bay nhanh tới.
Từ xa nhìn lại, Cường giả này là một nữ nhân thanh tú mỹ lệ, mày thanh mất sáng, dáng
người yểu điệu, trên lung có hai cánh, hai chân thon dài trắng như tuyết. Thân nàng khoác chiến bảo ngũ sắc, mái tóc đen nhánh bay phất phơ trong gió, hình dáng giống hệt như đệ tử Vân Hải Thanh Minh tông năm xưa.
Nàng bay rất nhanh về phía này, thình lình Dư Tắc Thành phát hiện ra ào diệu trong trận chiến này. Nơi đây không có bất cứ quy tắc gì cả, khắp noi toàn là hỗn loạn, hết sức thích hợp cho Phản Hư Chân Nhất đánh một trận thoải mái. Cũng như người chim đang bay tới kia, xung quanh thân nàng ngàn trượng, hết thảy quy tắc là do nàng định ra. Nếu không phải Phản Hư Chân Nhất tiến vào phạm vi này, ắt bại chăng sai.
Nàng nhanh chóng bay tới trước mặt Dư Tắc Thành, nhìn hắn nói:
- Hoan nghênh ngươi, kẻ thức tinh, hãy đến làm chủ cho phe chúng ta chiến đấu đi thôi, tiêu diệt đám man di này.
Kẻ thức tinh... đây là cái quái gì vậy?
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Dư Tắc Thành, nàng nói tiếp: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Ta là kẻ thức tinh thứ tư. ngươi có thể gọi ta là Hạc Ngữ Tiên. Ngươi là kẻ thức tinh thứ chín của thế giới chúng ta, hãy liên thủ cùng chúng ta đối kháng đám man di.
- Bọn man di là thiên địch của chúng ta, bàn tính của chúng chính là hủy diệt. Chúng muốn hủy diệt thế giới của chúng ta, muốn cho thế giới này trở về hỗn độn.
- Chúng ta quyết không để chúng hủy diệt thế giới của mình, đây là tử địch không thể giảng hòa, ắt phải đánh một trận.
Dư Tắc Thành càng nhìn nàng càng cảm thấy quen quen, đây là dáng vẻ của đệ tử Vân Hải Thanh Minh tông... Bất chợt hắn sực nhớ ra, đây không phải là trứng chim mà mình thu được ở pháo đài Thiên Lại hay sao?
Trong số đó có một quà chín màu là trứng chim cảnh giới Phản Hư Chân Nhất, xem ra nữ
nhân này chính là Phản Hư Chân Nhất nỡ từ trứng ấy mà ra.
Dư Tắc Thành bèn mỉm cười nói:
- Hay, Hay lắm, Hạc Ngữ Tiên, tên này rất hay.
Hạc Ngữ Tiên nhìn Dư Tắc Thành:
- Kỳ lạ thật, vì sao ta nhìn ngươi lại cảm thấy quen thuộc như vậy, quen thuộc vô cùng, lại có cảm giác thân thiết...
Dư Tắc Thành nói:
- Có lẽ đây là duyên phận... Nàng có thể cho ta biết tình huống của nơi này chăng?
Hạc Ngữ Tiên nói:
- Được chứ, bất quá kẻ thức tinh, xin ngươi hãy thu uy áp của mình lại, đám hài tử này
không chịu được uy áp của ngươi.
Dư Tắc Thành thu hồi uy áp, tất cả chiến sĩ còn sống sót lập tức thi lễ với hai người, sau đó bắt đầu thu dọn chiến trường.
Bọn chúng bắt đầu ăn những thi thể của địch nhân trên chiến trường, có kẻ há miệng nuốt chửng, có kẻ nhai rau ráu, có tên lặng lẽ luyện hóa, hấp thu đối phương.
Thi thể chiến sĩ phe mình được thu thập sửa sang tề chinh, sau đó có kẻ dùng pháp thuật hệ Thủy tạo nước rứa sạch thi thể, sửa sang chinh tề, bày biện ngay ngấn.
Bọn chúng dọn dẹp chiến trường rất nhanh, thi thể ngổn ngang dần dần giảm bớt, rốt cục sạch sẽ.
Lúc này ở xa xa có vô số thuyền gỗ đang bay tới, những chiếc thuyền này chẳng khác gì thuyền bình thường mà phàm nhân hay sử dụng, có điều thuyền này phi hành giữa không trung.
Trên thuyền đứng đầy Nhân tộc, đúng vậy, rõ ràng là Nhân tộc, dưới Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của Dư Tắc Thành, phát hiện bọn họ chăng khác gì phàm nhân.
Những thuyền gỗ này vừa bay tới nơi, những phàm nhân kia trật tự bước xuống, có người dùng dây đay buộc thi thể các thi thể chiến sĩ yêu ma tử trận lại, vận chuyển mang về an táng.
Có người bắt đầu chữa trị cho chiến sĩ yêu ma. có người bắt đầu bố trí phù lục trên mặt
đất.
Vô số phù lục được bố trí càng ngày càng nhiều, vùng thiên địa này dần dần trở nên ổn định, hoàn cảnh chiến trường dần dần bắt đầu biến hóa.
Thanh khí bay lên trên thành trời, trọc khí chìm xuống dưới thành đất, nước chày xuống chỗ thấp, vật thể rơi xuống dưới, cây cối mọc lên trên, hoàn cảnh xung quanh dần dần trở lại
như thế giới bình thường.
Dư Tắc Thành nhìn bọn họ, cảm thấy có chút hứng thú. Hạc Nhã Tiên lén lút nhìn trộm Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành quay sang cười nói:
- Đang làm gì vậy?
Hạc Ngữ Tiên nói:
- Vốn thế giới chúng ta sắp tiến hành một lần tiến hóa vĩ đại, trở nên xinh đẹp mỹ lệ hơn. nhưng kẻ địch của chủ nhân chúng ta lén lút gia nhập vào lần tiến hóa này. Chúng muốn hủy diệt thế giới chúng ta, chúng ta chỉ có thể chiến đấu cùng bọn chúng.
- Cũng giống như nơi này, chiến sĩ của chúng ta tiêu diệt địch nhân trong một khu vực Hỗn Độn. chiếm cứ khu vực, sau đó phàm nhân bắt đầu chinh lý lại, lan truyền pháp tắc Thiên Đạo của chúng ta ra, khiến khu vực này biến thành một thế giới trật tự, trở thành một phần của thế giới chúng ta, không còn Hỗn Độn như trước nữa.
- Đây là nhiệm vụ, là ý nghĩa tồn tại của chúng ta.
- Kẻ thức tinh, ngươi còn chưa có tên, hãy theo ta, ta sẽ dẫn ngươi tới gặp chủ nhân chúng ta là Tiên Tri Thần Sứ Thất gia, đê ngài đật tên cho ngươi.
- Ta biết trong lòng ngươi sẽ vô cùng nghi hoặc, ngươi cũng có thể không đi với ta tới thánh điện, ngươi có quyền tự do, có thể đi xem khắp các nơi.
- Năm xưa sau khi ta thức tinh, không tin lời nói của Tiên Tri Thần Sứ Thất gia. Sau đó ta đơn độc du ngoạn mười năm bên ngoài, lúc ấy mới biết rằng ngài nói đúng. Đám Ma môn
Hỗn Độn chỉ biết hủy diệt, mâu thuẫn giữa chúng ta không thể giải hòa, phải tiêu diệt hết thảy bọn chúng, chúng ta mới có thể sống yên ổn.
Tiên Tri Thần Sứ Thất gia ư, lẽ nào lại là Lão Thất?
Dư Tắc Thành bèn hỏi:
- Những kẻ thức tinh trước nàng là ai vậy?
Hạc Ngữ Tiên đáp:
- Kẻ thức tinh thứ nhất là Hàn Vô Băng Đại nhân, nàng là kẻ thức tinh hùng mạnh nhất, có thể đật ra pháp tắc mạnh nhất.
- Kẻ thức tinh thứ hai có tên là Bằng Vạn Lý, có thể giang cánh rộng vạn dặm. là lão sư của ta.
- Kẻ thức tinh thứ ba là Long Cửu, y là người bảo vệ của thế giới chúng ta, hùng mạnh vô cùng.
Vừa nghe như vậy, Dư Tắc Thành lắc đầu cười, nhất định Hàn Vô Băng là Vạn Tái Hàn Huyền. Bằng Vạn Lý là tọa kỵ Côn Bằng của mình. Long Cửu chính là Cửu Đầu Long. Xem ra đây là đám thú hạ của mình trong quá trình tiến hóa dần dần nhận được ích lợi, tất cả đều trở thành Phản Hư Chân Nhất.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Được rồi, ta sẽ đi cùng nàng tới thánh điện, ta muốn xem thử mọi người thế nào.
Hạc Ngữ Tiên gật gật đầu, phi hành đi trước dẫn đường, Dư Tắc Thành ngự kiếm bay theo sau.
Thế giới này quả nhiên không có một pháp tắc Thiên Đạo nào là hoàn chinh, tất cả đều hỗn loạn vô cùng. Dư Tắc Thành theo Hạc Ngữ Tiên bay về phía trước, lúc này pháp tắc Thiên Đạo dần dần hình thành, thế giới dần trở nên ổn định, không giống như khu vực chiến trường vừa rồi, dễ dàng sụp đổ.
Dọc đường đi, Dư Tắc Thành nhìn thấy vô số chúng tộc sống thành từng thôn xóm.
Trên núi cao có bộ lạc Thạch Tinh, các loại Yêu tộc. Dưới mặt đất có thành thị của con người, trong biển là Hải tộc sinh sống.
Đám yêu ma quỷ quái, sơn tinh dã thú, phàm nhân này sống xen kẽ lẫn lộn với nhau, nhưng cuộc sống hết sức hòa thuận, không có tranh chấp nội bộ.
Hai người vẫn không ngừng tiến về phía trước, chỉ thấy xuất hiện một thành thị rất lớn. Thành này kéo dài chừng trăm dậm, to lớn vô cùng, người trong thành tấp nập đông đúc, chen chúc trên đường.
Hạc Ngữ Tiên nói với giọng kiêu ngạo:
- Nơi đây là thánh điện của chúng ta, trung tâm thế giới, Tiên Tri Thần Sứ Thất gia vĩ đại ở nơi này.
Nàng dẫn theo Dư Tắc Thành bay về phía trung tâm thành thị. Dọc trên đường cư dân trong thành nhìn thấy nàng đều khom người thi lễ cung kính, tỏ ra hết sức chân thành.
Rốt cục hai người tới trước cửa một thánh điện nằm ở trung tâm thành này, Hạc Ngữ Tiên nói:
- Kẻ mới thức tinh đều tới đây, bọn lão sư ở đây chờ đợi bọn họ.
Lúc này bên trong vang lên một thanh âm hùng hậu:
- Ha ha. lại có kẻ mới vừa thức tỉnh, thực lực chúng ta lại mạnh thêm một phần, thật là hay quá. Cứ yên tâm, từ nay về sau chúng ta sẽ chăm sóc cho ngươi, sẽ không có ai dám ức hiếp ngươi.
- Đúng vậy, đúng vậy, người mới tới sẽ thuộc về Tiểu Cửu, nghe nói không phải là nữ nhân, người sau sẽ tới tìm Long gia ta.
Hai Cường giả khí thế hiên ngang xuất hiện ở đại môn, chính là Bằng Vạn Lý và Long Cửu.
Hạc Nhã Tiên vừa định lên tiếng giới thiệu, chợt phát hiện ra sắc mặt của lão sư mình và Long Cửu kỳ dị vô cùng. Bọn chúng nhìn Dư Tắc Thành trân trối, sau đó thình lình quỳ sụp xuống.