“Oắt con, sao người con ướt hết vậy nè, ngoài trời cũng đâu có mưa??”.Lệ Văn lo lắng nhìn con trai từ trên xuống.
“Cho anh hai lên lầu tắm nước nóng liền đi”.Từ Chính Vũ nhắc nhở, hối thúc lên lầu.
Cảnh Luân gật đầu, đi lên cầu thang đi lên lầu, Hiểu Lam định theo anh lên mà bị mẹ chồng giữ lại hỏi.
“Sao nó ướt nhem vậy Hiểu Lam”.
Hiểu Lam kể toàn bộ đầu đuôi câu chuyện ở hồ bơi cho mọi người, trừ đoạn cô bị hăm dọa ra.
“May chị hai không sao, anh hai còn biết bơi”.Cảnh Ly ôm ngực thở phào.
Lệ Văn nhanh chóng chạy vào nhà bếp pha trà gừng cho con trai, kêu con dâu bưng lên cho nó uống, làm ấm cơ thể.
Hiểu Lam mở cửa ra, cầm ly trà vào đặt trên tủ đầu giường, đứng đợi anh từ nhà tắm ra.
15 phút sau, Cảnh Luân thay quần áo ngủ, tay cầm khăn lau tóc mở cửa nhà tắm đã thấy vợ anh đang đứng chờ anh.
“Luân,anh uống ly trà gừng này vào đi, mẹ pha cho anh đó!”.Hiểu Lam lập tức cầm ly đi tới trước mặt anh.
Cảnh Luân cầm ly nước ngửa cổ uống một hơi rồi đưa lại ly không cho cô,Hiểu Lam cầm xuống lầu, nói mẹ với vợ chồng em rể là chồng cô đã uống rồi, Hiểu Lam đi vào nhà bếp rửa ly xong xin phép lên lầu lại.
Hiểu Lam cầm đồ ngủ vào thay, dùng giấy tẩy trang mặt sạch sẽ xong leo lên giường ôm anh, cả một quá trình im lặng đến lạ thường, cô thật sự không biết phải nói gì với anh,cô bây giờ vẫn còn sợ hãi, chỉ biết ôm anh.
“Ngủ nhé??”.Cảnh Luân với tay tắt đèn ngủ, nhắm mắt lại, anh bắt đầu thấy trong người mêt mệt rồi.
Sáng hôm sau
Hiểu Lam đang ngủ trong lòng anh thì thấy nóng nóng,cô nhớ đã bật điều hòa rồi mà, mở mắt ra thấy anh đang ngủ, chân mày cau lại, ra nhiều mồ hôi.Hiểu Lam bật người ngồi dậy, lấy tay sờ vào trán anh giật ra liền, anh sốt thật, còn rất cao nữa.
Cô thử lay người anh coi có bị hôn mê không, may mắn anh còn mở mắt ra được, từ từ ngồi dậy thì cơn nhức đầu ập tới, Cảnh Luân nhíu mày lấy tay trái ôm đầu.
“Anh bị sốt rồi, tạm thời anh nằm xuống,em đi gọi mẹ với vợ chồng Cảnh Ly”.Hiểu Lam sốt ruột, đỡ anh nằm xuống lại, đặt chân xuống sàn, dép cũng không thèm mang, tung cửa chạy ra ngoài.
Lệ Văn nghe tiếng đập cửa, vội chạy ra, nghe Hiểu Lam nói con trai bà bị sốt, bà lập tức chạy lên phòng con trai xem thế nào, tới phòng em rể, Từ Chính Vũ kêu vợ gọi bác sĩ còn anh đi lên coi anh hai.
Mở cửa ra thấy con trai nằm trên giường,nhắm mắt thở hổn hển, Lệ Văn chạy vào nhà tắm lấy khăn với thau nước bưng ra lau người cho con trai.Từ Chính Vũ đem máy ẩm lọc không khí đặt ở tủ đầu giường, đi vòng qua giường anh hai mở rèm cửa ra cho ánh nắng chiếu vào.
Cảnh Ly dắt bác sĩ lên phòng anh hai, ông bác sĩ cầm túi hành nghề tới trước giường, lấy bình nước biển ra treo lên, xiên cây kim vào để truyền nước,khám xong xuôi, bác sĩ quay sang dặn cho uống thuốc, luôn luôn lau người cho Cảnh tiên sinh, nếu thấy không giảm thì cho anh đi bệnh viện.
Lệ Văn,Từ Chính Vũ gật đầu ghi nhớ,Cảnh Ly mời bác sĩ xuống lầu, rót cho ông một ly nước rồi lấy tiền đưa cho ông, tiễn ông ra cổng.Hên hai đứa con gái tối hôm qua đã qua nhà ông bà nội rồi, nếu như ở nhà thấy cậu mình bệnh như vậy chắc khóc ré cả lên.Cảnh Ly chạy lên lầu lại coi chừng anh hai.
Hiểu Lam nghĩ cô chắc không cần lên đâu, có mẹ anh với hai vợ chồng em gái lo cho anh là được, cô ở trên đó cũng không biết làm gì, đành ở dưới này nấu cháo cho anh.
Cảnh Luân ráng mở mắt ra,nhìn qua trái chỉ thấy mẹ đang ngồi ở mép giường đang cầm khăn lau mồ hôi trên trán anh, lại nhìn qua phải thấy hai vợ chồng Cảnh Ly đang ngồi lo lắng nhìn anh,không thấy vợ anh đâu.
“Mẹ… Khụ…vợ..con..Khụ…đâu?”.Cổ họng khô rát,ho khan vài tiếng.
“Con bé ở dưới lầu nấu cháo cho con.Đừng nói nữa, nhắm mắt nghỉ đi!”.Bình thường hai mẹ con hay trêu nhau,giờ thấy con trai mình bệnh như vậy, người mẹ nào mà không xót con.
“Anh hai, ngồi dậy làm gì?!!”.Từ Chính Vũ thấy anh gắng sức ngồi dậy thì hốt hoảng đỡ anh.
“Anh..Khụ..muốn..xuống tìm..Khụ.vợ..anh”.Cảnh Luân che miệng ho liên tục,anh bây giờ chỉ muốn cô bên cạnh thôi.
Lệ Văn với Từ Chính Vũ đè vai anh nằm xuống, nói anh đợi một chút, kêu Cảnh Ly xuống kêu Hiểu Lam.
Cảnh Ly xuống lầu,vào nhà bếp thấy Hiểu Lam đang cầm cái giá múc cháo vào tô.
“Chị hai, anh hai muốn xuống giường đi tìm chị kìa, chị lên với ảnh đi”.Hiểu Lam gật đầu, bưng mâm lên lầu, dùng lưng đẩy cửa phòng ra, Lệ Văn kéo tay con rể, chừa không gian riêng cho con dâu vào chăm sóc con trai, Từ Chính Vũ bị mẹ vợ kéo đi đột ngột, đành đặt lọ thuốc viên với lọ thuốc nước xuống,dặn Hiểu Lam cho anh uống.
Hiểu Lam đặt mâm lên tủ đầu giường, ngồi xuống lấy khăn lau cho anh.
“Bệnh nặng như vậy còn nhõng nhẽo đòi em cho bằng được!”.Hiểu Lam không ngờ anh bướng bỉnh, không thèm nghỉ ngơi, đòi đi tìm cô mới được.
Cảnh Luân nghe vợ mắng anh thì bật cười, cơn khó chịu ập tới, che miệng ho tiếp.Hiểu Lam sợ hãi vuốt ngực anh.
“Còn ráng cười nữa chứ, anh nhắm mắt ngủ một chút đi, lát em kêu anh dậy”.Hiểu Lam cầm cái khăn ụp vào che hai mắt anh lại, nghĩ chắc bây giờ anh không ăn cháo được đâu, đành đem xuống, lát hâm lại cho anh ăn vậy.Hiểu Lam muốn đứng dậy,Cảnh Luân đã nhanh tay nắm tay cô.
“Em..đừng..đi!”.Cô đi xuống rồi anh ở đây một mình à.
“Em bưng mâm xuống rồi em lên lại với anh, em không bỏ rơi anh đâu”.Hiểu Lam dùng tay còn lại vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh đang nắm trấn an.
Cảnh Luân đành buông tay cô ra, nhìn cô bưng mâm đi ra khỏi phòng,anh nhắm mắt lại, nhức đầu,cổ họng lại đau nữa.Bây giờ chỉ muốn chết cho xong,khó chịu ghê.
Bưng mâm xuống lầu,đi vào nhà bếp mở nắp nồi ra, đổ cháo vào lại, rửa tô nhanh, lau tay rồi chạy lên coi anh thế nào.
Mở cửa ra nhìn trên giường, thấy anh nhắm mắt, thở khó nhọc.
Nếu không phải tại cô mém ngã xuống hồ, anh cũng sẽ không nhảy xuống nước, cũng sẽ không sốt nặng như vậy.
Hiểu Lam khép cửa, nhẹ nhàng cầm thau nước đi thay nước mới, cô lại cầm khăn lau tiếp cho anh.
Tại sao anh lại không nghĩ ngợi gì mà lao tới cứu cô??.Vì cô là vợ anh??Là người con gái anh yêu hơn cả bản thân anh sao??.
Túc trực bên cạnh anh hơn một tiếng,Hiểu Lam nghĩ bây giờ xuống nhà hâm lại cháo cho anh ăn được rồi, Hiểu Lam cầm khăn bỏ vào thau nước, đặt tay anh xuống giường, mở cửa đi xuống.
Đang chờ cháo nóng, Hiểu Lam nghe bên ngoài mẹ chồng la gì đó.
“Cái thằng này, không nghỉ ngơi còn xuống đây làm gì?!”.
Hiểu Lam lật đật chạy ra, trợn hai mắt thấy anh thở khó khăn, vịn cầu thang đi xuống.
Cô liền chạy lên đỡ anh,quát.
“Anh nghĩ gì mà tự ý xuống giường vậy hả?!!”.Hết chịu nổi cái tính bướng bỉnh của anh.
“Anh..mở..mắt..Khụ….không..thấy..em..”.Vừa dứt lời, Cảnh Luân đã dựa hẳn vào người Hiểu Lam, sức cùng lực kiệt.
Cô không biết đỡ anh về phòng như thế nào thì may mắn, Từ Chính Vũ chạy lên cầu thang giúp cô dìu anh về phòng.Đặt anh xuống giường, lắc đầu ngao ngán, đã đang bệnh còn không chịu nghỉ ngơi, còn bứt cả dây truyền nước biển ra, cắm vào tay lại cho anh hai, quay sang dặn Hiểu Lam là đừng có đi đâu nữa hết, anh hai mở mắt ra không thấy vợ đâu lại đi tìm nữa.
Hiểu Lam tuân lệnh, Từ Chính Vũ gật đầu đi xuống bưng cháo lên dùm.
“Luân, anh mở mắt ra ngồi dậy ăn cháo đi”.Hiểu Lam đỡ anh ngồi dậy, Cảnh Luân dựa vào vai cô.
Dù gì anh bệnh cũng vì cô, tận tâm chăm sóc anh vậy.
Hiểu Lam cầm muỗng múc một miếng cháo lên thổi nhẹ, đút anh được vài muỗng, anh lắc đầu không muốn ăn nữa,cô đặt muỗng xuống, lấy khăn giấy lau miệng cho anh, cầm thuốc hạ sốt với ly nước cho anh uống, đỡ anh nằm xuống lại.
Hiểu Lam ngồi không biết nên làm cái gì, Cảnh Luân nắm tay cô.
“Lam..nhi..nằm..xuống..khụ.với..anh”.
Đành vâng lời người bệnh, nằm xuống cho anh ôm, mặc kệ có bị lây hay không.
Hết chương 105