Mục lục
Ngoảnh Mặt Lại Thấy Người Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Luân đang ngủ, điện thoại của anh lúc này đổ chuông, Hiểu Lam nhận dùm anh.Là Lâm Việt gọi hỏi tối qua về có sao không, cô nói với anh ta là chồng cô đang sốt cao, Lâm Việt nói lát sẽ qua thăm, cô đồng ý rồi cúp máy, để điện thoại vào ngăn tủ đầu giường.

Hiểu Lam lại lấy khăn lau người cho chồng,nửa tiếng sau cửa phòng mở ra, cả ba người đàn ông đi vào coi bạn mình.

“Hiểu Lam,chồng em sốt lâu chưa?”.Lâm Việt nhíu mày ngồi xuống mép giường.

“Lúc sáng em tỉnh dậy,anh ấy đã sốt rồi!”.Hiểu Lam đứng trả lời.

“Cho uống thuốc chưa?”.Lục Quân đút hai tay vào túi quần hỏi.

“Có nên cho đi bệnh viện không??”.Sở Thiên Mặc lo lắng.

Cái gì mà ba người đàn ông giống như đang tra khảo tù nhân là Hiểu Lam cô vậy??.Cô biết cô là người làm anh ngã xuống nước, cô cũng đang chăm sóc đây, cô có bỏ rơi chồng cô đâu.

Cảnh Luân bị làm ồn, mở mắt ra nhìn ba người đàn ông đang hỏi vợ anh.

“Lam..nhi..”.

Cả đám nghe tiếng, đồng loạt quay lưng lại nhìn anh.

“LUÂN,THẤY KHÓ CHỊU Ở ĐÂU??!”.Sở Thiên Mặc vẫn không thể kiểm soát âm lượng, giọng nói ồ ạt như thác nước.

“Đi bệnh viện liền!!”.Lục Quân la lên.

“Để tôi đỡ thằng Luân đi!”.Lâm Việt nôn nóng sợ bạn mình bị gì, định đỡ Cảnh Luân ngồi dậy mà anh phất tay.

“Ồn..quá..khụ..tôi..ngủ..không..được!”.Cảnh Luân nhăn mày.

Cả ba người đàn ông ngớ người ra, thế hóa ra nãy giờ bị hớ à, Lâm Việt với Lục Quân ánh mắt như lưỡi dao liếc thẳng Sở Thiên Mặc,lúc nào cũng bày trò ra đầu tiên, để cho bạn nghỉ ngơi, hai người đàn ông lôi thằng cha Sở Thiên Mặc ra ngoài.

“Luân,nghỉ đi, tụi tôi về, Hiểu Lam, nếu chồng em khỏi rồi hay nặng thêm nhớ gọi tụi anh,Bye!”.Lục Quân dặn xong đóng cửa lại nhẹ nhàng.

Sự yên tĩnh vốn có đã được trả lại,Hiểu Lam lắc đầu, ngồi xuống cạnh anh.

“Luân,anh gọi em?”.

Cảnh Luân gật đầu, kéo góc áo cô bắt cô nằm xuống với anh tiếp.

“Xin lỗi, tại em mà anh mới bệnh nặng như vậy!”.Hiểu Lam không dám nhìn anh.

“Không..sao”.Cảnh Luân ánh mắt đầy yêu thương ôm vợ, anh phải xin lỗi cô mới đúng, hồi tối qua lôi cô vào như vậy làm cô hoảng sợ, làm cô khóc.

Lúc trước anh bệnh chỉ có người nhà lo lắng,chăm sóc cho anh thôi,bây giờ có thêm người con gái anh thương bên cạnh anh,còn đòi hỏi gì nữa,như vậy là anh đã hạnh phúc, mãn nguyện rồi.

Đến chiều,Hiểu Lam sờ vào trán anh, đã hạ sốt rồi, cô thở phào nhẹ nhõm,nếu cứ tiếp tục không hạ thì phải đưa anh tới bệnh viện ngay.

Hiểu Lam rón rén mở cửa phòng đi xuống lầu, vào nhà bếp thấy mẹ chồng đang đứng quay lưng về phía cô,Hiểu Lam đứng kế bên nhìn vào, hóa ra là đang chưng tổ yến.

“Oắt con nó hạ sốt chưa?”.Lệ Văn bóc mấy trái táo đỏ bỏ vào nồi.

“Dạ rồi,mẹ đừng lo, cái này cho anh Luân hả mẹ?”.Hiểu Lam hỏi bà.

Lệ Văn yên tâm gật đầu, nói Hiểu Lam múc một chén cho chồng cô ăn.Hiểu Lam bưng chén lên,đi tới giường thấy anh còn nhắm mắt ngủ, không dám quấy rầy anh dậy nên thôi, đặt chén lên tủ đầu giường,chỉnh lại chăn, đi xuống rửa xe.

Hiểu Lam lái xe lùi ra ngoài gara,mở cửa xuống xe, cột tóc cao lên, cầm ống nước xịt hết lên thân xe,bóp chai xà phòng vào xô, cầm bàn chải nhúng một ít xà phòng, ngồi chồm hỏm chà bánh xe.

Hiện giờ cô chẳng biết làm gì hết đành lôi xe mình ra vệ sinh,cô có ở trên phòng với anh cũng không biết chăm sóc anh ra sao.

Chà hết bốn bánh xong, Hiểu Lam đứng dậy vươn vai một cái,cầm ống nước xịt lại xe cho chảy hết xà bông đi, lấy khăn lau mui xe,đang chăm chú lau thì đột nhiên nghe tiếng em rể gọi cô.

“Chị hai,anh hai dậy rồi!”.Cảnh Ly nói vọng ra sân.

“Em lên trông ảnh đi,chị đang rửa xe”.

Chồng cô dậy thì mọi người chăm sóc anh ấy đi, kêu cô làm gì không biết.Hiểu Lam lắc đầu,lau xe tiếp.

“Anh hai không chịu,muốn chị cơ.Lẹ lên!”.Chồng đang bệnh còn người vợ thì lo rửa xe,bó tay.

Hết cách, quăng cái khăn trên đầu xe, rửa tay, chạy vào nhà,đi ngang qua Cảnh Ly lên lầu.

“Em đang dở tay, anh còn muốn em lên”.Hiểu Lam không hề biết trên má dính xà bông, ngồi phịch xuống ghế, nhìn Cảnh Luân.

“Mặt..em”.Anh hất cằm chỉ lên mặt cô, Hiểu Lam lấy tay sờ lên thử,dính cái gì đó, để tay trước mặt, thì ra dính xà bông lúc chà bánh xe.

“Em đang rửa xe,thiệt tình,sao anh không để mẹ với em gái anh ở đây??”.Hiểu Lam nói xong, Cảnh Luân định mở miệng lại bị cô chặn họng.

“Thôi anh đừng có nói gì hết,em biết rồi,vì em là vợ anh nên em phải ở đây với anh!”.Hiểu Lam tự gật đầu đồng ý với cái suy nghĩ của mình.

Nói đúng ý anh rồi đó mà cái cô gái này cũng thiệt tình, tranh thủ lúc anh ngủ lại đi rửa xe, hết biết nói sao với cô.

Hết chương 106

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK