Trong mơ, Hiểu Lam quỳ xuống sàn đá lạnh lẽo,hai tay bị trói chặt đằng sau lưng, miệng bị một miếng vải lấp đầy, hai mắt đẫm lệ tuyệt vọng, cố phát ra những tiếng van xin sự tha thứ đến tai người đàn ông đang ngồi đối diện.
Cảnh Luân sắc mặt vô cùng lạnh lùng,không còn dịu dàng như trước nữa, đột ngột đứng dậy, đi từ từ về phía Hiểu Lam, cúi người xuống,lấy hai ngón tay bóp chặt cằm Hiểu Lam, bắt cô phải ngước mặt lên,thốt ra lời nói cay độc.
“Tô Hiểu Lam,cô biết tôi yêu cô rất nhiều,yêu vô điều kiện nhưng cô đối xử với tôi thì sao,đã dám làm ra những chuyện như vậy còn không dám chịu tội,lợi dụng tôi hôn mê lại cuốn gói chạy trốn!!.Đến lúc tôi bắt cô về đây, cô lại diễn kịch rơi nước mắt cho tôi xem, cô nghĩ tôi sẽ động lòng tha thứ cho cô sao??!!”.
Vừa dứt, anh lấy tay đẩy cô ngã ra đằng sau, lưng Hiểu Lam va chạm mạnh, đau đớn truyền tới, muốn la muốn rên cũng không thể thốt,hai mắt sợ hãi không ngừng, ý tứ cầu xin anh hãy dừng lại nhưng điều đó dù anh có thấy, anh cũng mặc xác, tay lần vào bên trong, lột quần lót cô lôi ra, giở trò đồi bại, trừng phạt Tô Hiểu Lam cho tới khi cô muốn chết cũng không được chết.
Hiểu Lam đang ngủ, nhăn mày xoay đầu qua lại, không thể nhịn nổi nữa, la to thật lớn, bật người dậy thở hổn hển, mồ hôi túa đầy trên trán.
Vẻ mặt thẫn thờ nhìn xung quanh phòng, nuốt ực nước miếng xuống cổ, cố điều chỉnh lại nhịp thở.Hóa ra chỉ là một cơn ác mộng,thật khủng khiếp,liệu tương lai Cảnh Luân bắt cô về rồi có đối xử với cô như trong mơ không.
Hiểu Lam gập hai chân trước ngực, dùng tay bao bọc cơ thể nhỏ nhắn trước một căn phòng bóng đêm bao trùm,lạnh lẽo đến nổi người cô run lên,nhịn không được lăn xuống má một giọt lệ tuyệt vọng.
Sáng hôm sau,mặt trời còn chưa lên tới đỉnh đầu,Hiểu Lam vì cơn ác mộng tối qua mà không dám nằm xuống ngủ tiếp, dậy sớm xếp chăn lại cho gọn gàng, lấy cọng thun tùy tiện cột đuôi tóc ngắn ra đằng sau thành một chùm, mở cửa đi xuống dưới nhà, ăn sáng qua loa rồi ra ngoài vườn tưới cây.
Tưới cây môt hồi, Hiểu Lam nhớ ra là hôm nay dì Đô gần nhà cô dặn qua nhà để bàn bạc gì đó, đành chăm sóc cây cho lẹ rồi chạy qua coi sao.
Ở biệt thự Cảnh gia,từng thành viên trong nhà lần lượt thay phiên bắt chuyện với Cảnh Luân cố làm cho anh vui vẻ như trước nhưng đều không thành, anh từ lúc gặp lại Hiểu Lam, muốn đến gần cô nhưng cô chỉ nhếch môi rồi chạy trốn khỏi anh thật xa, đau khổ, tuyệt vọng kéo dài dẫn đến anh không muốn mở miệng nói chuyện với bất kỳ người nào, im lặng vô cảm.
Rồi đột nhiên có một ngày, Cảnh Luân nhìn chăm chăm vào sợi dây chuyền mặt hoa cẩm tú cầu đang đặt trước bàn làm việc trong phòng ngủ,suy nghĩ tự vấn chính mình, không đoái hoài mọi thứ đang diễn ra xung quanh, mặc kệ mẹ mình hay những người khác sốt ruột,lo lắng đứng phía bên ngoài cánh cửa đập liên tục.
Đến khi nhịn không nổi nữa,mọi người muốn phá khóa, nghĩ anh phát điên lên lần nữa,làm chuyện dại dột thì cánh cửa phòng từ từ mở ra,Cảnh Luân như biến thành một người khác, trầm tính ít nói, đi lướt qua mọi người, đi xuống lầu.
Bước chậm rãi đi ra xe, mở cửa ngồi vào, lái thẳng ra cổng, đi tới công ty,quay trở lại làm việc sau bao nhiêu ngày bỏ bê, hoàn toàn coi những gì trong quá khứ như một giấc mơ,cả tình yêu dành cho Tô Hiểu Lam cất gọn hết vào một cái hộp trong lòng, quấn thật nhiều sợi kẽm gai nhọn bao xung quanh, phong ấn toàn bộ.
Sợi dây chuyền cô tặng, anh đã không còn muốn đeo lên cổ nữa, hai ba lần đều nhắm mắt muốn vứt nó vào sọt rác mà không thành rồi cũng có một lần vứt nó vào thành công, không thèm nhìn một cái, lẳng lặng rời đi, đến khi người giúp việc dọn dẹp phòng cho anh, tay cầm túi rác đem ra chỗ đổ rác.
Cảnh Luân lại đấu đá tâm lí không nổi, đứng dậy đi tìm lại sợi dây, được cô giúp việc nói đã lỡ ném túi rác ra chỗ đổ rồi,anh nhíu mày, cắn môi đi ra đó nhanh nhất có thể, mặc kệ có dơ bẩn hay không, cố mở ra những cái túi, lục lọi một hồi cũng thấy sợi dây chết tiệt ấy nằm dưới đáy túi,lấy tay thò xuống cầm nó lên, lưu luyến không nỡ, đành đem nó về nhà, đặt nó vào hộp đựng nhẫn cưới,giấu vào trong tủ đầu giường, khóa lại, từ đó không hề mở ra coi lấy một lần.
Cái tên Tô Hiểu Lam từ từ bị lãng quên, lúc đầu còn nhắc đến cô nhưng sau thời gian dài, chẳng ai buồn nhớ đến nữa, cô thật sự là một con người đáng sợ, nay đã trở thành quá khứ, vậy hãy để cho nó ngủ yên đi, có ngu mới khơi dậy lịch sử của người con gái ấy.
Hiện tại trong tập đoàn JC, Cảnh Luân ngồi ghế tổng giám đốc,, đang ngồi chính giữa bàn họp, lắng tai nghe những lời góp ý, trình bày, báo cáo của các trưởng phòng.
“Cảnh tổng, khu đất ở khu vực chưa phát triển ở ngoài thành phố rất có triển vọng, hiện tại chưa có tập đoàn nào có ý định mở chi nhánh ở đó cả”.David-trưởng phòng kinh doanh đứng dậy trình bày.
“Vậy David, nhờ cái gì mà cậu có thể nói khu đó rất có triển vọng??!”.Cảnh Luân hai mắt híp lại, khoanh hai tay trước ngực, thắc mắc.
“Thưa Cảnh tổng,khu đó từ mấy năm nay trở đi không ai ngó ngàng vì ai cũng nghĩ có bỏ cả đống tiền vào phát triển thêm chi nhánh hay cái gì khác thì vẫn không xoay chuyển được gì nhưng ý nghĩ như vậy sai hoàn toàn, tập đoàn chúng ta đang gặp khó khăn về việc trữ lượng hàng, hầu như các nhà kho đều không thể chứa đủ, vậy sao mình không tận dụng khu đất đó??”.David mở miệng nói chậm rãi, nhìn xung quanh mọi người trong phòng.
“Về vấn đề này tôi sẽ xem xét thêm rồi thông báo sau.Claire thư ký,đưa báo cáo tháng trước cho tôi”.
Nghe sếp ra lệnh,Claire thư ký vâng một tiếng, đứng dậy mở túi, hai tay đưa tập tài liệu màu đen cho Cảnh Luân rồi ngồi xuống gõ laptop.
Mở ra coi từ đầu tới cuối,trong suốt thời gian đợi sếp,tất cả mọi người đều không dám hó hé,ngồi im phăng phắc,lúc trước thấy sếp lúc nào cũng vui vẻ, thắc mắc cái gì, sếp đều sẵn lòng trả lời rõ ràng từng chi tiết.Rồi tới nay sếp đi làm lại, có hơi khó ở,may mắn trong lúc sếp nghỉ vô thời hạn,ai nấy đều nghiêm túc làm việc.
Cảnh Luân coi sơ một hồi thì nhíu mày nhìn vào chỗ trống phần khai số tiền đã chi,gập tập tài liệu lại, quăng lên bàn thật mạnh.
Tiếng động lớn vang khắp phòng họp, người nào người nấy giật cả mình.
“An phó tổng, trong lúc tôi không có mặt ở đây, tháng trước cậu làm cái gì,tại sao lại để trống phần khai số tiền??!!”.
“Cảnh tổng bớt giận, Claire thư ký lúc đưa cho tôi, tôi đã xem qua rồi, do phòng kế toán chưa kịp thống kê nên đã để trống,lát nữa hoàn tất sẽ đem qua phòng Cảnh tổng liền, tuyệt đối sẽ không chậm trễ”.
An Diệm khai báo xong,được sự khoan hồng của sếp, sếp gật đầu không truy cứu nữa, lập tức ngồi xuống, lấy tay vuốt vuốt ngực,mới đầu giờ họp, anh sợ hãi vô cùng,nếu trưởng phòng kế toán không chặn đầu anh trình bày tội lỗi thì anh cũng không biết nói sao với sếp,tháng trước An Diệm anh đã nhắc nhở phải hoàn thành rồi, rốt cuộc kéo dài tới bây giờ.
Âm thầm liếc xéo cái cô gái trưởng phòng kế toán kia,dù biết An Diệm tôi dễ dãi nhưng không có nghĩa Cảnh tổng cũng giống tôi, lát dám không đem qua đi.
Hiểu Lam từ chỗ họp về, người ta khuyến khích cô nên mở rộng vườn dâu,đem dâu tới thị trường thành phố A, mặc dù biết cô không phải chủ vườn nhưng mấy tháng nay cô ở cùng dì Đô chăm sóc những trái dâu rất khéo, trái nào cũng to,ăn vào rất ngon nếu chỉ bán trong khu này thì rất uổng, thà đem vào thành phố A, thành phố phát triển nhất, lượng tiêu thụ cao, bỏ cho các siêu thị, chợ mối sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn, khuyên cô về bàn bạc kỹ lưỡng với dì Đô rồi mọi người sẽ giúp hai dì cháu.
Cô nghĩ vậy cũng tốt, vào nhà dì Đô hỏi xong xuôi, dì ấy cũng cười nói cô muốn thì cứ như vậy đi,dì không có ý kiến gì cả,nếu không có Hiểu Lam phụ dì chắc sẽ không có những trái dâu ngon ngọt như ngày nay đâu.
Được sự đồng ý,Hiểu Lam liền báo lại với mấy bác,mấy bác ấy gật đầu kêu cô đợi mấy ngày, sẽ sắp xếp hết rồi bắt đầu tiến hành dán nhãn đóng gói.
Đang đi bộ trên đường về, Hiểu Lam thấy dưới đất có cục đá nhỏ, ngứa chân, hí hửng đá văng cục đá ấy đi,cứ tưởng vắng người, sẽ không có ai qua nhưng cô nghĩ sai rồi,có một bóng dáng đàn ông đang đi bộ tới, mặt hướng về trước, cục đá nhỏ bay thẳng vào trán,la lên một tiếng thảm thiết, gục xuống tại chỗ.
Hiểu Lam hai tay bụm miệng, suy nghĩ có nên chạy trốn không nhưng lỡ trúng người ta rồi, không lại xin lỗi, người ta ghi hận đuổi theo cô lúc đó chết nữa.
Nhấc chân chạy tới, ngồi chồm hỏm xuống người đàn ông đang ôm đầu kia.
“Xin..xin lỗi, tôi tưởng không có ai nên lỡ đá cục đá trúng anh.Anh có sao không, số này số mấy??”.
Do cúi đầu nên Hiểu Lam không biết là ai, sốt ruột giơ tay ra bật bốn ngón hỏi,cục đá cứng như vậy bay vào trán, không biết não có bị ảnh hưởng không.
Đô Doanh đang rên rỉ nén đau đớn,tức giận bốc khói, ngước đầu lên xem thử ai chơi ác thế, định mở miệng chữi thì dừng lại, cái cô gái tóc ngắn này, không phải là Tô Hiểu Lam mấy tháng nay không thấy đâu à.
“Hiểu Lam??”.
Cô cũng thấy mặt nam diễn viên mà cô đã từng đóng chung thì ngạc nhiên không thôi.
“Anh Đô Doanh??.Tại sao anh ở đây??”.
Anh nói với cô là tới đây chơi với mẹ, Hiểu Lam ngẫm một hồi, hỏi anh có phải là con trai của Đô Ngọc không, anh gật đầu nói đúng rồi.Hỏi ngược lại cô tại sao ở đây,tại sao lại biết mẹ anh.
“Em sống ở đây, sẵn tiện phụ dì Đô chăm sóc vườn tược”
Hàn huyên một hồi, Hiểu Lam thấy trán Đô Doanh không còn chảy máu nữa, định mời anh về nhà mình chườm nước đá, anh phất tay cười nói không sao, anh về nhà mẹ luôn,có gì rảnh anh qua chơi được không.Hiểu Lam cười tươi gật đầu đồng ý, tạm biệt Đô Doanh rồi đi về nhà tiếp, dằn với lòng mốt rút kinh nghiệm, ngứa chân thì về đá vào gối, ít nhất không ai bị thương tích do cô gây ra.
Hết chương 125