Nhìn vợ mình trong ngực không dám động đậy, ngoan ngoãn không nói một lời.Cả đời này anh cũng không thể bớt lo lắng vì cô được, mới lơ là đã mém xảy ra chuyện.
Hiểu Lam muốn thoát ra khỏi chồng,đi dọn dẹp phòng tiếp.
“Lu..Luân, em đi lau phòng, thả em ra”.Nhỏ nhẹ giọng.
Cảnh Luân buông cô ra, dặn dò cô cẩn thận một chút, tự hào về chiều cao cũng là một cái tội, ví dụ điển hình là cảnh tượng hồi nãy.Cô cười trừ gật đầu, Cảnh Luân nhéo má vợ rồi xuống giường nhặt khăn lên giúp cô lau đèn chùm.
Hiểu Lam mặc đầm lại rồi vào nhà vệ sinh chùi cầu tiêu, vợ chồng tự biết phân chia việc.
------------------------------------Chuyển cảnh--------------------------------------------------------
Biệt thự Lâm gia
Hiếm khi có dịp cha Lâm Việt bị mù tạm thời không nhìn thấy, Sở Thiên Mặc anh có nên giở trò chút không.Mới nghĩ ra trò hay đã bị ông trời cản trở.
“Huyên,đuổi khách!”.Linh tính mách bảo Lâm Việt không nên để hai con người Sở Thiên Mặc, Lục Quân ở đây, chắc chắn hai thằng sẽ không chịu để yên cho anh.
“Này này, tôi chưa ngồi nóng chỗ đã muốn đuổi tôi!!”.Sở Thiên Mặc mặt dày không chịu về.
“Không để hai vợ chồng tôi ngủ trưa à???.Hay là…… cậu tính làm gì tôi??Hửm??”.Lâm Việt châm biếm thành công.
Cha Lâm Việt có con mắt thứ ba nhìn thấu ý đồ xấu của anh à.Mới nghĩ ra đã nhanh chóng mở miệng đuổi, thâm thật.
“Về thôi, tôi cũng có việc bận rồi, Sở Thiên Mặc cậu dù rảnh cũng phải về nhà hoặc đi làm đi chứ, suốt ngày đi phá làng phá xóm, còn rủ thêm tôi, cho hai thằng bị ăn đập chung, cậu mới hả dạ phải không??”.Lục Quân để ly rỗng xuống, phủi quần đồng thời lôi cổ áo sau của Sở Thiên Mặc bắt đứng lên,thằng cha này không đi xe qua nên anh cũng phải lôi chả về theo.
Lăng Huyên ra mở cổng chờ, Sở Thiên Mặc đành mếu mó đi theo sau Lục Quân ra cửa.Lâm Việt thở phào nhẹ nhõm,ngồi chờ vợ vô dắt lên lầu.
Thấy xe Lục Quân đi ra, Lăng Huyên chỉ thiếu cái khăn trắng vẫy tạm biệt vì rốt cuộc thằng cha Sở Thiên Mặc cũng đi rồi, nãy đang cắt táo mà sợ hết cả hồn, chồng cô không hề kể ra, cô mỉm cười đóng cổng, đi vào nhà với chồng yêu.
“Việt,anh mệt chưa, lên phòng ngủ trưa nhe!”.Lăng Huyên đi lại chỗ Lâm Việt.
“Ừ,đi thôi”.Lâm Việt đưa tay phải ra cho vợ dắt lên lầu, đúng là mù khó chịu ghê.
Hết chương 71