Mục lục
Ngoảnh Mặt Lại Thấy Người Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiểu Lam chạy nhanh xuống thang máy cuốn lầu 1, chạy lại góc có thang máy hộp, nhấn xuống chỗ gửi xe.

Cảnh Luân lên thang máy cuốn chạy như bay lên lầu 2 chỗ nhà hàng sushi, không thấy ai,gọi cho Lăng Huyên.Cô mới tường thuật lại, lúc cô ngồi nhắn tin cho anh, chị Hiểu Lam đã ôm đồ chạy trốn rồi.Tụi em đuổi theo mà không kịp.

Cảnh Luân đầu tóc rối bù, bung cả hai cúc áo đầu tiên, nghĩ gì đó rồi lại chạy tuột xuống tầng trệt nhanh nhất có thể, anh vừa chạy ra cổng đã thấy một chiếc xe chạy xẹt qua, trong đó có Hiểu Lam đang cầm lái.Lùi về sau mấy bước rồi chạy đi lấy xe, thở cũng không kịp thở.

Anh ngồi vào xe, cắm chìa, chạy đuổi theo cô nhưng không kịp, bị mất dấu,anh đập tay vào tay lái, cúi đầu dựa vào tay lái, thở không ra hơi.

Lam nhi, tại sao lại trốn anh??.....

-------------------------------Chuyển cảnh-------------------------------------

Bên trong xe Hiểu Lam

Cô chỉ muốn tịnh tâm thôi, sao anh lại tới chứ,giờ cô biết đi đâu bây giờ.

--------------------------Chuyển cảnh-----------------------------------------------

Sở Thiên Mặc đang ngồi trên xe đợi đèn đỏ, huýt sáo quay qua trái quay qua phải thì anh thấy có gì đó sai sai, nghía qua bên trái thì bất ngờ thấy Hiểu Lam lái xe kế bên, chưa mở miệng gọi cô, đèn giao thông đã chuyển màu xanh, Hiểu Lam đạp chân ga chạy trước anh.

Anh nhìn một bên sườn mặt cô thì thấy cô tâm trạng không ổn, chạy đuổi theo đằng sau, xe thường của cô làm sao địch nổi xế hộp của Sở Thiếu anh.

Xe cô chạy tới một căn nhà gần ngoài ngoại vi thành phố,Sở Thiên Mặc thắc mắc, cô tới đây làm gì.

Thấy cô tắt máy xuống xe đi vào thì anh gọi điện cho Cảnh Luân.

“Không có việc gì thì đừng gọi!!”.Dụ gì đây, anh chưa kịp nói mà đã mắng anh.

“Cảnh tiên sinh làm gì vợ mà để cổ lái xe một mình thế hử??”.Sở Thiên Mặc cúi đầu xuống,để Hiểu Lam ra thấy bản mặt anh thì công toi.

“Cậu thấy cô ấy sao,ở đâu??”.Cảnh Luân vẫn còn chạy trên đường.

“Tôi đi theo Cảnh phu nhân tới căn nhà gần ngoài ngoại vị thành phố, đường XXSS, tới đây lẹ lên, sắp ra đi lên xe rồi!!!!”.Sở Thiên Mặc ngước lên nhìn phía trước, thấy Hiểu Lam vác va li nhỏ vào cốp xe, chậc, chậc, vợ chồng mới cưới chưa gì đã giận hờn, muốn ly thân rồi.

Cảnh Luân biết chỗ đó, là nhà cũ của cô.Anh đánh tay lái vòng lại xe, chạy thẳng một mạch.

Hiểu Lam bước tới xe thì Sở Thiên Mặc không biết chui từ đâu ra “Cảnh phu nhân đi đâu mà vội vàng thế??”

Hiểu Lam giật mình,sao biết cô ở đây, nếu Sở Thiên Mặc tới đây chắc chắn sẽ gọi cho Cảnh Luân, cô mở cửa xe định ngồi lên thì Sở Thiên Mặc nhanh tay nhanh chân chặn cửa, rút chìa khóa xe ra, bỏ vào túi,thôi thì lưu manh một lần làm phước cho bạn vậy.

“Cảnh Luân đang tức tốc tới đây, em đừng có nháo, ơ, ơ, chạy đi đâu đấy?? Quay lại đây “

Sở Thiên Mặc không ngờ cô chạy bộ luôn, thế anh rút chìa làm quái gì nữa, công cóc,chạy đuổi theo cô, chân anh nhanh hơn nên đã tóm cổ tay trái cô lại, có phần hơi dùng sức, đã lưu manh rồi, kiêng nể ai.

“Thả ra”.Hiểu Lam giãy giụa, hét toáng lên.

May là ở đây không có ai chứ không bị hiểu lầm là đi quấy rối, đánh anh không thương tiếc, còn cho anh về đồn uống trà đàm đạo với mấy anh cảnh sát.

Hai người một trai một gái giằng co một hồi thì chiếc xe của Cảnh Luân tới.Từ đằng xa, anh đã thấy Thiên Mặc giữ cổ tay Hiểu Lam, cô thì gào khóc giãy tay cố thoát khỏi thằng chả.

Hết chương 35

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK