Đô Doanh anh không bất ngờ gì với việc Tô Hiểu Lam nhận được danh hiệu vì anh biết được cô xứng đáng được như vậy.
Cảnh Luân hài lòng, quay sang thấy vợ đang nhắm mắt, bịt tai thì bật cười, cầm tay vợ để xuống.
“Lam nhi của anh, tên em được đọc rồi kìa, em lên nhận danh hiệu Ảnh hậu đi!”.
Hiểu Lam đơ người, mở mắt nhìn Cảnh Luân, vẻ mặt thật sự anh không lừa em hả.Anh gật đầu cười, hối thúc vợ đi lên.
Tất cả mọi người trong nhà hát,Sở Thiên Mặc, Minh Đan, những khán giả xem trực tiếp, các fan hâm mộ,vợ chồng Lâm Việt-Lăng Huyên, cặp đôi Lục Quân-Diên Vỹ, gia đình chồng đều đồng loạt đứng dậy la hét hào hứng, vỗ tay không ngừng.
Hiểu Lam bụm miệng xúc động nhìn mọi người, cúi đầu cảm ơn rồi nhấc váy đi tới chính giữa bậc thang sân khấu từ từ đi lên.
“Và sau đây xin mời tổng giám đốc tập đoàn JC, Cảnh Luân, lên trao giải thưởng danh hiệu Ảnh hậu cho nữ diễn viên xuất sắc nhất ba năm liền, Tô Hiểu Lam”.MC An Giai giang một tay mời Cảnh Luân lên.
Cảnh Luân đứng dậy, hai tay cầm vạt áo vest chỉnh xuống, vuốt cà vạt thẳng tắp rồi đi từng bước vững chắc lên sân khấu trao thưởng cho vợ yêu.
MC An Giai bưng mâm đựng vòng hoa đứng kế bên cho Cảnh Luân đeo vào cổ Hiểu Lam rồi lại né qua một bên cho MC Đô Doanh cầm chiếc cúp Ảnh Hậu bằng vàng đưa cho Cảnh Luân, trao tận tay Hiểu Lam.
“Lam nhi, chúc mừng em”.Cảnh Luân hai tay nâng hai bên má vợ, dùng môi điểm nhẹ lên trán Hiểu Lam.
Cảnh Luân đứng kế bên khoác eo Hiểu Lam, cùng nhìn về chính diện cười thật tươi.
“Khoan đã!!”.Đột nhiên một giọng nói phát ra từ phía cửa vào, mọi người hiếu kỳ quay đầu nhìn cô gái mặc đầm đỏ chói, khuôn mặt trang điểm đậm, đang nhếch môi nhìn Tô Hiểu Lam trên sân khấu.
Ai cũng trố mắt, ngạc nhiên khi nữ diễn viên Đào Anh từ lâu đã tuyên bố giải nghệ mà lại xuất hiện ở đây,chắc chắn có chuyện hay.
Tô Hiểu Lam không ngờ cô ta lại tới đây, mà tới đây để làm gì cơ chứ??.
Cảnh Luân nhíu mày,Sở Thiên Mặc với Minh Đan cũng nhìn cô ta.
“Quí vị, chắc quí vị biết cô Tô Hiểu Lam là một nữ diễn viên xuất sắc chứ??”.Đào Anh khinh bỉ nhìn Hiểu Lam xong quay lưng lại đối diện, cố nói thật to.
Thấy tất cả gật đầu, lại tiếp tục nói.
“À mà thôi, nói nhiều quá làm gì, Đào Anh tôi đành nói thẳng ra vậy!.Tô Hiểu Lam, cô là một con quỷ đội lốt người, vì cái tham vọng của cô mà cô tiếp cận,lừa gạt tình cảm của Cảnh tiên sinh, khiến Cảnh tiên sinh yêu mê muội cô, cưới cô hòng cho cô danh hiệu Ảnh hậu của ngày hôm nay,hơ, lo sợ tôi là người cản trở cô đạt được danh hiệu mà cô dụ dỗ,sai khiến Cảnh tiên sinh loại bỏ tôi, còn thông báo với cả nước là nữ diễn viên Đào Anh chính thức giải nghệ nữa chứ!!”.Đào Anh lấy ngón tay chỉ thẳng vào mặt Tô Hiểu Lam mặt không còn giọt máu.
Đào Anh ánh mắt căm hận lẫn hả hê.Mọi bàn tán, soi mói, châm chọc Tô Hiểu Lam ngày càng nhiều.
Hiểu Lam nhắm mắt,nếu chỉ có cô với Đào Anh thì cô sẽ không chịu khuất phục đâu nhưng mà ở đây, chỉ có một mình Tô Hiểu Lam cô đấu với dư luận của công chúng như vậy, cô không chịu đựng nổi, định bỏ chạy trước dư luận của mọi người thì bàn tay to lớn của anh đã nắm chặt tay cô, ngơ ngác nhìn anh, không biết anh định làm gì.
Luân,anh tin tưởng em đến vậy sao??.Những lời cô ta nói em đều là sự thật.
“ Cô Đào, những lời cô nói ra hoàn toàn không có căn cứ,tôi có thể gọi cảnh sát bắt cô về tội vu khống!”.Cảnh Luân anh đã cho cô ta giải nghệ như vậy là nhẹ nhàng làm rồi, vậy mà không biết điều, nói lời xằng bậy về vợ anh.
Đào Anh còn gì để mất nữa, tôi không sợ anh đâu.
“Hơ,những lời tôi nói ra đều là sự thật,lúc tôi viết một mảnh giấy dụ Tô Hiểu Lam ra hồ bơi ở buổi tiệc, trong đó tôi có viết là Nếu không muốn bị phanh phui bí mật Tô Hiểu Lam đồng ý cưới Cảnh Luân thì ngay bây giờ ra hồ bơi gặp tôi!.Đào Anh tôi tưởng cô ta sẽ không bị mắc lừa, sẽ không dễ ra như vậy nhưng đâu ngờ, tôi sắp bỏ cuộc đi về thì thấy cô ta chạy ra, vẻ mặt sợ sệt vô cùng.Đấy không phải chột dạ trong lòng thì là cái gì chứ??!!”.
Thì ra cái người đã đẩy vợ anh mém xuống hồ bơi là cô ta.Khốn kiếp.
“Tại sạo cô lại viết giấy dụ Lam nhi của tôi ra ngoài??”.
Cô ả nghe Cảnh Luân hỏi như vậy liền ấp úng, không biết nên nói như thế nào.
“Để tôi nói ra cho cô luôn.Các vị, lúc ở hồ bơi, tôi nhìn thấy có một người đứng đứng đằng sau lưng vợ tôi, nhẫn tâm đẩy cô ấy xuống, may mắn tôi đã kéo vợ tôi lại chứ không hậu quả khó lường.Mấy ngày sau tôi vẫn luôn suy nghĩ, ai lại biết vợ tôi sợ nước,hóa ra là cô Đào Anh này đã hăm dọa, hãm hại vợ tôi!!”.
Mọi bàn tán về Hiểu Lam đã chuyển sang hết Đào Anh.Không ngờ cô ả độc ác như vậy, nếu như Cảnh tiên sinh không cứu vợ kịp chắc chắn vợ anh sẽ chết đuối mà cô ta lại có thể hả hê vì đã hãm hại được Tô Hiểu Lam.
Đào Anh sợ hãi nhìn qua nhìn lại.Cảnh Luân làm gì để ả mở miệng tiếp.
“Còn nữa, hơn 2 năm trước, vợ tôi đã được nhận đóng vai nữ chính bộ phim Nước Mắt Thiếu Nữ,cô Đào đây ganh ghét, đố kỵ với vợ tôi, dùng thân thể của mình qua đêm với đạo diễn, dụ dỗ đạo diễn kêu ông ấy hất vợ tôi ra, cho cô Đào vào làm nữ chính.Nếu đã vậy rồi, cô còn dám nói vợ tôi như vậy nữa không??!!.Rút lại lời nói của cô vào, xin lỗi vợ tôi nếu không đừng có trách tôi”.Cảnh Luân tức giận, móc điện thoại trong túi quần ra định gọi cảnh sát.
Đào Anh trúng tim đen, không ngờ anh lại biết được quá khứ của cô,hiện giờ không thể phản bác lại được, nếu cô nói thêm chỉ một câu thôi, hối hận cũng không kịp.
“Tôi..tôi rút lại, tôi..xin lỗi Cảnh tiên sinh, Cảnh phu nhân.Tôi sai rồi!”.
Vừa dứt, Đào Anh liền xoay gót, che mặt chạy thật nhanh ra khỏi nhà hát.
MC bước ra sân khấu ổn định lại cho mọi người, ai nấy đều im lặng ngồi xuống,tiếp tục chương trình, cứ tưởng cô ta sẽ tới làm trò gì hay ho, ai ngờ lại vác mặt đến vạch áo cho người xem lưng.
Tô Hiểu Lam được Cảnh Luân minh oan, công chúng càng thầm tán thưởng tình yêu của hai người hơn.
Cảnh Luân thấy vợ bần thần, không nói tiếng nào nên nghĩ cô sợ hãi nãy giờ, nắm tay dắt cô xuống sân khấu.
MC Đô Doanh phỉ nhổ cô ả Đào Anh một lượt rồi mỉm cười đi ra giữa sân khấu.
“Ahaha,vừa rồi có một sự cố nho nhỏ nhưng đã được xử lý thích đáng rồi.Quí vị, các fan hâm mộ yên tâm về nữ diễn viên xinh đẹp Tô Hiểu Lam nha,cô ấy vẫn được nhận danh hiệu Ảnh hậu, mọi người cho một tràng pháo tay chúc mừng diễn viên xuất sắc nhất ba năm liền đi nào!!”.
Đồng loạt mọi người đứng dậy vỗ tay một lần nữa đồng thời cũng kết thúc chương trình.Lần lượt ra phía ngoài lên xe về.
Minh Đan ngồi kế bên lo lắng, Hiểu Lam từ nãy tới giờ im lặng không nói tiếng nào,cứ như mất hồn vậy ấy.
“Hiểu Lam, em đáng lý ra phải vui chứ?”.Minh Đan nắm cánh tay Hiểu Lam quay sang đối diện.
Nghe chị Minh Đan hỏi, Hiểu Lam hoàn hồn, cười nói em không sao, đi về thôi, đứng dậy cầm cúp đi ra trước.Cảnh Luân chưa kịp mở miệng đã thấy cô ra phía ngoài lối vào rồi,quay sang chào tạm biệt Sở Thiên Mặc với Minh Đan, tức tốc chạy theo Hiểu Lam.
“Lam nhi, em sao thế??”.Cảnh Luân vừa lái xe vừa nhìn qua cô bên ghế phụ.
“Chúng ta về nhà đi, em có chuyện cần phải nói cho anh biết”.Hiểu Lam vẻ mặt lãnh cảm nhìn sang anh.
Khi hai chúng ta bước vào phòng ngủ, lúc đó anh và em sẽ chấm dứt.
Hết chương 116